Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » 12 nữ thần – Quyển 2 » Phần 264

12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 264

“Thứ gì đó gọi là Khởi Nguyên?” Thông tin từ Thục Trinh khiến Dương phải nhíu mày suy nghĩ, khởi nguyên nếu theo nghĩa thông thường là sự mở đầu, nhưng mở đầu của cái gì?

Thục Trinh cũng không có đáp án vì những thông tin nàng nhận được đã hư hại đến mức mơ hồ.

Lúc cả bọn đang suy nghĩ, đột nhiên có một ngôi sao lóe sáng.

Mỗi ngôi sao trong vũ trụ ảo này còn chứa hình chiếu của mỗi khối không gian, Thục Trinh nắm giữ quyền kiểm soát vũ trụ ảo nên có thể xem hình ảnh từ bất cứ khối không gian nào nàng muốn. Đây cũng là lý do Thục Trinh có thể tìm thấy và dẫn đường cho Dương.

Nghe Thục Trinh giải thích, Dương không khỏi kinh ngạc trước khả năng và trí tuệ của người tạo ra vũ trụ ảo này, dưới cấp Thần không thể nào tạo ra một hệ thống giám sát quy mô lớn như vậy.

Sau vài thao tác của Thục Trinh, nơi ngôi sao vừa lóe sáng chợt chiếu ra một hình ảnh mờ ảo, trong hình ảnh này có bốn bóng người. Tuy không rõ ràng nhưng Dương có thể nhận ra trang phục của Trịnh Thiên Minh và Lãnh Thủy trong cơ thể Xuất Trần, người khác là Độc Hành, cả ba đang đề phòng nhìn về phía một người mà Dương thấy tựa tựa như nạn nhân của một vụ tạt axit điển hình.

“Đứa nào vậy?” Dương thầm hỏi Google, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.

Dương đã quen với sự im lặng của Google khi gặp phải những vấn đề đặc biệt nên cũng chẳng mấy bất ngờ.

Nhưng lần này không cần Google vì Thục Trinh đã có thông tin: “Theo thông tin ta nhận được, hắn là Nham, giống như người đã tạo ra vũ trụ ảo này, Nham cũng một sinh vật sống sót sau Thiên Chiến. Nham nắm giữ một thứ vũ khí nào đó có năng lực quyết định số phận, và hắn dùng vũ khí đó để dẫn dắt những người từ ngoài tiến vào Thiên Cơ Cảnh vào bẫy rồi bắt lấy.”

“Bắt lấy để làm gì?” Dương hỏi.

Thục Trinh rùng mình đáp: “Cướp sự sống.”

“Cướp sự sống? Là cướp sinh mệnh lực ư?” Như Nguyệt hỏi.

Dương suy ngẫm rồi nói: “Không hẳn, sinh mệnh lực là thứ duy trì sự sống, nhưng sự sống không chỉ phụ thuộc vào sinh mệnh lực. Ví dụ như một cái cây, sinh mệnh lực giống như dinh dưỡng, nước và ánh sáng, khi mất đi những thứ đó thì cây cũng không chết ngay lập tức mà vẫn tiếp tục sống lay lắt. Con người cũng vậy, mất đi sức sống thì cơ thể sẽ thoái hóa dần rồi mới chết.”

Thục Trinh gật đầu: “Đúng vậy, Nham có khả năng cướp sự sống của người khác để tẩm bổ cho bản thân. Nhưng có một vấn đề, đó là Nham rất suy yếu, cho nên để bảo đảm an toàn, Nham chỉ có thể cướp sự sống của những người ở độ tuổi trẻ. Ngoài có sức sống sung mãn không gây tác dụng phụ thì người trẻ tuổi cũng yếu hơn và khó có khả năng phản kháng. Đây cũng là nguyên nhân khiến những người tuổi càng cao muốn tiến vào càng dễ thất bại, nguyên nhân là do Nham dùng vũ khí kia tác động.”

Nghe xong, Dương thắc mắc: “Nếu Nham suy yếu, tại sao người tạo ra vũ trụ ảo này không tranh thủ ra tay diệt trừ hắn mà lại mất công tạo ra nơi này?”

“Vì thứ vũ khí trong tay Nham khiến người ấy không thể nào tiếp cận hắn. Bản thân Nham cũng không dám tiếp cận người ấy, nên người ấy mới có thể dành nhiều năm xây dựng nơi này. Chờ người mang cái gọi là Khởi Nguyên đến để đối kháng món vũ khí của Nham.”

Lúc này, trong hình ảnh mơ hồ Dương nhìn thấy Độc Hành gầm lên rồi lao đến đấm thẳng vào mặt Nham. Cú đấm nhanh và khủng khiếp đến nỗi đầu Nham biến dạng và nổ tung.

Dương nhìn mà sởn da gà, đổi là hắn chắc cũng banh xác. Tuy Dương từng đánh thắng Độc Hành, nhưng đó là một Độc Hành đã dùng hết tất cả sức mạnh để đánh bại Thiên Hương.

Sau khi đấm nát đầu Nham, Độc Hành tiếp tục dùng bàn tay đầy vuốt sắc đâm xuyên qua vai gã rồi kéo xuống tạo thành những vệt dài cắt Nham thành áo rách.

Lúc này Thục Trinh nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phải cứu nhóm người Độc Hành.”

Dương nhướng mày: “Hay là để tụi nó giết nhau đi chứ ai mà dám cứu!”

Thục Trinh lắc đầu nói: “Nếu để Nham hấp thu càng nhiều sự sống thì hắn càng hồi phục mạnh mẽ, khi đó chúng ta sẽ càng gặp nguy hiểm.”

Nghe thế, Dương quay mặt lầm bầm: “Đù… Biết thế ở nhà cho lành!”

Thục Trinh nghe được liền phì cười, Như Nguyệt thì lườm hắn một cái, còn Hồng Trần lại nhìn Dương bằng ánh mắt khó hiểu.

Sau khi tiếp xúc với Dương, dựa vào sự tinh tế của bản thân, Hồng Trần nhận thấy Dương không có những khí chất của một vị anh hùng hoàn mỹ mà hầu hết người trẻ hướng tới, nàng thấy Dương tựa như một kẻ tầm thường, dại gái, nhát gan, xấu tính. Những cái tầm thường, dại gái, nhát gan, xấu tính đó được Dương che giấu nhưng bằng những cách hết sức vụng về khiến hắn càng lộ ra sự tầm thường. Nhưng trong ánh mắt của Thục Trinh và Như Nguyệt khi nhìn kẻ tầm thường đó, Hồng Trần nhìn ra được sự yêu mến, kể cả lúc Dương lầm bầm một câu hèn nhát.

Tại sao vậy? Hồng Trần không hiểu, tại sao một kẻ tầm thường hèn mọn lại có thể được hai nàng yêu thích? Với nhan sắc của Thục Trinh và Như Nguyệt thì ngay cả những thiên tài hoàn mỹ vô khuyết cũng phải hạ mình theo đuổi cơ mà?

Bình thường nhưng hơn cả hoàn mỹ?

Trong lúc Hồng Trần khó hiểu thì Thục Trinh đang giải thích nhanh cho Dương về những tính năng của vũ trụ ảo.

“Không gian vũ trụ ảo này có phong ấn ngăn chặn Nham, với mức độ suy yếu của hắn muốn tiến vào sẽ trả một cái giá rất lớn, vậy nên trước lúc hồi phục đủ mạnh hắn sẽ không tiến vào. Cho nên chúng ta cần đưa tất cả mọi người về đây bằng mọi giá.”

“Nhưng làm cách nào chúng ta có thể đua kịp với Nham? Chỉ sợ chúng ta lén đưa được một người về thì hắn đã tiếp cận và hấp thu những người khác rồi.” Dương hỏi.

Thục Trinh gật đầu: “Nơi này có một cổng linh cảnh kết nối với hầu hết các khối không gian trong Thiên Cơ Cảnh, vấn đề là nếu mở cổng thì Nham cũng có thể xâm nhập. Đó là lý do ta dùng ánh sao dẫn đường chứ không dám mở cổng trực tiếp đưa mọi người đến đây.”

“Nếu vậy thì ta cần nắm bắt thời cơ thật chuẩn xác để mở cổng và đưa người rút lui.” Dương rút ra kết luận trong khi mắt hắn chăm chú nhìn khung cảnh đang hiện ra.

Lúc này, cơ thể nát bấy của Nham dần hồi phục thành cơ thể bị cháy như lúc đầu, gã nhìn Độc Hành với vẻ tò mò và hỏi: “Có thể phát huy Thần lực đến mức khủng khiếp như vậy, ngươi khiến ta ngạc nhiên đấy. Nhưng càng ngạc nhiên là Thần lực trong linh hồn ngươi lại khiến ta cảm thấy vừa quen vừa lạ…”

Độc Hành đã dùng những sát chiêu mạnh nhất kết hợp với Thần lực nhưng vẫn không thể gây thương tích cho Nham, điều này khiến hắn rất ngạc nhiên, dẫu vậy hắn vẫn bình tĩnh đáp lại: “Thần lực này của một kẻ tên Vô Thiên Phong Ba, ngươi quen hắn sao?”

“Ta biết một kẻ gọi là Vô Thiên, nhưng ta chưa từng nghe cái tên Phong Ba. Tuy nhiên Thần lực này đúng là có phần giống Vô Thiên…” Nham đáp, gương mặt không lành lặn nhưng vẫn lộ ra cảm xúc hoài niệm.

“Chắc bà con họ hàng gì với nhau đó! Ngươi muốn gặp hắn để xác nhận không? Ta về dẫn hắn đến…” Độc Hành đảo mắt suy nghĩ rồi nói.

Nham thừa biết Độc Hành muốn chạy, hắn lắc đầu nói: “Không cần, ngươi cứ ở đây với ta.”

Vừa nói xong, Nham biến mất và xuất hiện trước mặt Độc Hành, bàn tay xương xẩu của gã tóm lấy đầu Độc Hành và giơ lên. Độc Hành điên cuồng cào xé giãy giụa hòng thoát thân, nhưng không còn Thần lực của Vô Thiên Phong Ba, Độc Hành không còn khả năng đối kháng với một kẻ có sức mạnh của Thần.

Ngay cả Độc Hành cũng ăn hành, Trịnh Thiên Minh sợ chết khiếp, hắn vội vã kéo Lãnh Thủy bỏ chạy, nhưng khi chạy qua vách ngăn không gian thì điểm đến của hắn vẫn chính là khối không gian hắn vừa đi.

Độc Hành đang giãy giụa vô vọng, da thịt hắn dường như đang khô héo vì mất dần sức sống.

Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Thiên Minh và Lãnh Thủy nhìn nhau, cả hai đều hiểu sau Độc Hành thì cả hai sẽ lần lượt trở thành món ăn của kẻ kia, và cơ hội duy nhất bây giờ là liều mạng.

Với sự phối hợp của Lãnh Thủy, linh lực của Trịnh Thiên Minh đột nhiên tăng vọt, một lá bùa đen chữ đỏ hiện ra trên tay hắn rồi cháy rụi, khi lá bùa cháy thì màu tóc của Trịnh Thiên Minh cũng dần hóa thành bạc trắng, toàn thân hắn toát ra một khí tức thần thánh như tiên phong đạo cốt.

Thanh kiếm gỗ Trịnh Thiên Minh thường dùng hiện ra bên cạnh hắn, lớp gỗ dần chuyển màu, biến thanh kiếm trở thành hai màu đen trắng giao thoa.

Một tay chắp sau lưng, một tay Trịnh Thiên Minh vung kiếm tạo ra một vòng lửa đen vây lấy Nham.

Nhìn ngọn lửa đen ma mị bao vây mình, Nham không hề nao núng nói: “Lửa đen? Mạnh đấy, nhưng còn kém ngọn lửa kia xa lắm, ngọn lửa đã thiêu cháy cơ thể ta vĩnh viễn.”

Hắc Diễm được xem là ngọn lửa xếp thứ hai sau Huyết Ảnh Yêu Hỏa. Trịnh Thiên Minh luôn tự hào về ngọn lửa này, khi nghe Nham chê Hắc Diễm kém xa một ngọn lửa khác, Trịnh Thiên Minh không phục hỏi: “Ngọn lửa ngươi nói là Huyết Ảnh Yêu Hỏa phải không? Tuy mang tiếng đế hỏa nhưng ta thấy chẳng mạnh hơn Hắc Diễm là bao!”

Nham cười, cơ thể của gã dần trở nên đỏ rực như một khối dung nham, nóng đến nổi không khí xung quanh như sôi sục, gã nói: “Nhóc con, ta cũng luyện hệ hỏa, ở thời đại của ta thì số người có thể chơi lửa với ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Nhưng ta lại bị nghiệp hỏa thiêu cháy đến không thể hồi phục, lửa đen của ngươi làm được sao?”

Nghe đến đây, Trịnh Thiên Minh kinh ngạc đến trợn trừng cả mắt, một kẻ luyện hệ hỏa đến cấp Thần lại bị lửa thiêu cháy không thể hồi phục, ngọn lửa kia kinh khủng đến mức nào?

Trịnh Thiên Minh sực nhớ đến một truyền thuyết bắt nguồn từ Phượng tộc, truyền thuyết về một ngọn lửa tên là Hồng Thiên Nghiệp Hỏa.

Ngọn lửa bị cho là không hề tồn tại này lại có thật? Vậy chẳng lẽ cái danh đế hỏa của Huyết Ảnh Yêu Hỏa chỉ là hư danh? Hay còn có huyền cơ nào khác?

Trịnh Thiên Minh không biết, cũng chẳng có tâm tư nghiên cứu, điều hắn cần làm bây giờ là tận dụng tối đa Thần lực từ Cao Biền để đánh bại Nham, hoặc ít nhất là tìm ra đường thoát thân.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Danh sách truyện cùng bộ:
12 nữ thần – Quyển 1
12 nữ thần – Quyển 2
12 nữ thần – Quyển 3 (Update Phần 11)
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân