Dung An Dao không những trẻ trung mà còn rất đẹp. Nam nhân nhìn thấy nàng trong lòng đều rất khẩn trương, chỉ lo nàng nhìn hắn thêm một lần, hắn sẽ xung động đến mất cả lý trí.
Không biết ai đã nói, nữ nhân mỹ lệ rất dễ cô đơn lạnh lẽo. Câu nói đó rất thích hợp với Dung An Dao. Dung An Dao không những cô đơn tịch mịch, mà còn rất buồn chán. Mỗi ngày ngoại trừ việc luyện Yoga thì chỉ có nghe hí kịch, xem ca hát. Ngoại trừ việc đó, thời gian nàng muốn xua đuổi mỗi ngày vẫn còn rất nhiều. Bởi thế, để xua đuổi thời gian nhàm chán, nàng chỉ đành kéo dài thời gian luyện Yoga.
Người luyện Yoga thông thường cần tâm bình khí hòa, nhưng một câu nói của Vân Vũ Phi khiến cho Dung An Dao không sao bình tâm lại được.
“Con muốn kết hôn?” Dung An Dao trợn tròn đôi mắt. Nghe Vân Vũ Phi nói muốn kết hôn, nàng giật nảy cả người.
Có điều, Dung An Dao nhanh chóng đoán ra nhất định là vì chiếc chén kia, Vân Vũ Phi mới tùy tiện nói muốn kết hôn.
“Vũ Phi, xem ra mẹ nuông chiều con quá rồi, giờ con làm gì cũng theo sở thích của con, vậy sao được?” Dung An Dao rất bực mình.
“Mụ, con thật sự muốn kết hôn mà, con không gạt mẹ đâu.”
“Vì chiếc chén kia chứ gì? Vì đóng phim? Mẹ thấy con muốn đóng phim đến phát điên rồi.”
“Không, không phải đâu, con muốn kết hôn thật mà. Nếu mẹ không tin, mẹ có thể cho con đồ hồi môn gì cũng được, con kết hôn không phải vì chiếc chén kia.” Vân Vũ Phi đã có sự chuẩn bị trước, đương nhiên nàng phải diễn kịch đến cùng.
“À? Con sớm đã có ý trung nhân rồi à, sao không nói với mụ sớm?” Đương nhiên Dung An Dao đầy một bụng nghi ngờ.
“Vốn định sau khi theo đạo diễn Trương đóng phim xong mới quyết định, giờ thì xong rồi, không đóng được phim, phụ mẫu người ta lại thúc giục, cho nên giờ mới nói với mẹ.” Vân Vũ Phi đối đáp tự nhiên. Những câu này nàng và Doãn Xuyên đã nghĩ kỹ rồi.
Dung An Dao hỏi: “Người kia tên là gì?”
Vân Vũ Phi đáp: “Doãn Xuyên. Quân tử không cần miệng*. Còn Xuyên là chữ xuyên trong sơn xuyên.”
Dung An Dao bèn hỏi một loạt về công tác, gia đình, thu nhập, nhân phẩm, linh tinh của Doãn Xuyên, Vân Vũ Phi đều trả lời rõ ràng rành mạch. Điều đó khiến Dung An Dao có phần tin là thật. Có điều, Dung An Dao còn có một đòn sát thủ, đó chính là xem mặt chàng nữ tế tương lai của nàng.
“Ngày mai đưa cái người Xuyên gì đó của con, cái tên sao mà khó đọc, đến nhà ta ăn cơm” Dung An Dao cười thầm trong lòng. Nàng tin rằng chỉ cần nhìn mặt một lần, chuyện gì cũng có thể lộ chân tướng. Con bé này, thật là càng ngày càng buông thả, càng ngày càng lớn mật.
Dung An Dao muốn gặp Doãn Xuyên, khiến cho Doãn Xuyên cảm thấy mọi chuyện đều tiến hành theo đúng tiến độ mà gã tính toán. Gã hiểu rõ một đạo lý: Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.
Trong mắt Doãn Xuyên, nhà Vân Vũ Phi có là long đàm hổ huyệt gã cũng phải tới, huống chi nhà Vân Vũ Phi lại chẳng có chút gì giống với long đàm hổ huyệt, bởi vì chủ nhân nhà nàng chẳng giống rồng mà cũng chẳng giống cọp, mà lại giống một đại tỷ tỷ vô cùng hấp dẫn. Vẻ đẹp của nàng sao mà khác xa bình thường đến vậy, hệt như một đóa mẫu đơn nở rộ, lại giống đóa lan hồ điệp cao ngạo.
Lúc nhìn thấy Dung An Dao đứng ở cửa chờ đón họ, trái tim Doãn Xuyên như muốn ngừng lại. Gã không khỏi quan sát nàng thật cẩn thận.
Mái tóc dài được uốn như những gợn sóng cuộn trải xuống vai, trên khuôn mặt trứng ngỗng hơi bầu thoáng lộ khí chất cao quý. Dưới hàng mi cong như vầng trăng, một cặp mắt phượng sáng đến bức nhân. Chỉ là nét cười mờ ảo nơi khóe môi khiến tâm tình khẩn trương của Doãn Xuyên tìm được chút hòa hoãn. Nụ cười đó không những khéo léo đúng mức mà còn rất dè dặt. Tấm áo dài màu vàng nhạt vừa khít khiến cho đường nét thân hình nàng trở thành những đường phác họa cực kỳ hoàn mỹ.
Lúc này Doãn Xuyên cuối cùng cũng minh bạch vì sao Vân Vũ Phi và Vân Vũ Lôi vì sao lại xinh đẹp đến vậy. Bởi vì họ có một người mẹ quốc sắc thiên hương. Có điều, khiến cho Doãn Xuyên kinh ngạc hơn là không ngờ Dung An Dao đánh bại cả thời gian, dấu chân tháng năm không hề lưu lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt của nàng.
Trong lòng Doãn Xuyên hoài nghi, Dung An Dao thật sự là mẫu thân của Vân Vũ Phi ư? Đương nhiên gã muốn biết đáp án, vì thế gã nhỏ giọng hỏi Vân Vũ Phi: “Em có mấy tỷ tỷ?”
“Hi hi, em chỉ có một tỷ tỷ. Đây là mẹ em.” Vân Vũ Phi cười giải thích. Do khoảng cách đã rất gần nên ngay cả Dung An Dao cũng nghe thấy lời giải thích của nàng.
Dung An Dao thoáng nét cười. Nhìn Dung An Dao cười, Doãn Xuyên ngầm đắc ý trong lòng, bởi vì gã cố ý hỏi cho Dung An Dao nghe thấy. Doãn Xuyên biết muốn khen đẹp phải có nghệ thuật nói. Có điều, lời của Doãn Xuyên đúng là phát từ tận đáy lòng.
“A? Dung a di khỏe ạ” Doãn Xuyên cảm giác có chút kỳ kỳ. Gọi một người xem ra chỉ lớn hơn gã vài tuổi là a di nên trong lòng có vẻ quai quái, nhưng nghĩ lại vị Dung a di này quả thật là mẫu thân của Vân Vũ Phi thì xưng hô là “a di” rất thích hợp. Nghĩ tới đó, tâm lý Doãn Xuyên mới bình ổn lại được. Có điều gã vẫn cứ muốn tìm thấy dấu vết đủ làm trưởng bối trên mặt Dung An Dao. Nhưng dường như gã có vẻ thất vọng. Gã phát hiện da mặt Dung An Dao còn non tơ hệt như da mặt một tiểu cô nương vậy, khóe mắt nàng phẳng lỳ bóng bẩy, lấy đâu ra vết chân chim cơ chứ?
“Chào cậu, cậu là, là Doãn Xuyên phải không? Vào đi, vào đi” Dung An Dao có vẻ bất ngờ, bởi vì trước đây bạn bè Vân Vũ Phi đưa về nhà toàn là đám nam sinh ấu trĩ, còn nam nhân trước mặt này vừa tỏ ra thành thục lại có vẻ có chí tiến thủ. Nàng không khỏi ngấm ngầm bội phục nhãn quang của Vân Vũ Phi. Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt nhưng Dung An Dao cảm thấy lúc Doãn Xuyên nhìn nàng, trong lòng liền có chút cảm giác khác thường. Nàng không hiểu vì sao lại như vậy.
“Có chút quà nhỏ, xin Dung a di đừng khách khí.”
“Cậu mới khách khí, đến dùng bữa cơm thường còn mang theo lễ vật gì chứ.”
Khách sáo với Doãn Xuyên thêm mấy câu, Dung An Dao kéo Vân Vũ Phi vào bếp.
“Người ngợm cũng không tệ, lần này con cũng có chút nhãn quang đó.” Dung An Dao thấp giọng khen ngợi.
“Thì đương nhiên, không xem con là con gái của ai à.” Từ vẻ mặt hài lòng của mẫu thân, đột nhiên Vân Vũ Phi có chút kiêu ngạo. Mặc dù nàng biết những thứ đó chỉ là giả mạo nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng đắc ý. Dù sao nàng rất ít khi thấy mẫu thân cao hứng như vậy.
Bữa cơm rất ngon miệng. Mặc dù không nhiều đồ ăn nhưng món nào cũng tinh mỹ. Doãn Xuyên không hề khách khí. Gã ăn rất nhiều, bởi vì mùi vị quá hấp dẫn. Doãn Xuyên nói với Dung An Dao, đây là bữa cơm gã ăn ngon miệng nhất từ trước tới nay.
Dung An Dao cười, cười không ngừng. Vẻ thận trọng của nàng đã biến mất không còn thấy đâu. Nàng dường như rất mãn ý đối với Doãn Xuyên, bởi vì nàng và Doãn Xuyên trò chuyện rất hợp ý. Họ nói về cuộc sống, tán gẫu về điện ảnh, về âm nhạc. Khiến cho Dung An Dao bất ngờ là không ngờ Doãn Xuyên cũng hiểu Việt kịch**. Dung An Dao là người mê kịch, lúc rảnh rỗi còn có thể ngâm nga vài khúc, nghe thấy Doãn Xuyên biết Việt kịch không khỏi có cảm giác gặp được người tri âm. Dù sao hiện giờ người thích Việt kịch càng ngày càng ít, huống chi là người trẻ tuổi như Doãn Xuyên càng khó kiếm.
“Hồi trước mẹ em mà bạo dạn một chút vào đoàn kịch học thêm, đảm bảo có thể trở thành một diễn viên nổi tiếng” Vân Vũ Phi ở bên cạnh nói chen vào.
“Nếu vậy, không bằng Dung a di hát một đoạn, để tiểu Xuyên được thỏa nguyện.” Thật ra Doãn Xuyên cũng không hiểu biết nhiều lắm về Việt kịch, gã chỉ muốn đẩy nhiệt tình của mọi người lên thêm chút nữa.
Không ngờ, Dung An Dao rất cao hứng, thấy Vân Vũ Phi ở bên cạnh cổ vũ, nàng bỗng khe khẽ hát mấy câu trong trích đoạn “Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài”
“Lá sen xanh nước hồ cũng xanh, uyên ương thành đôi lại thành cặp, nếu Anh Đài là nàng thiếu nữ, Lương huynh có nguyệt kết uyên ương? Kết uyên ương, kết uyên ương, tiếc là Anh Đài không phải là con gái.”
Mặc dù Doãn Xuyên không hiểu Việt kịch lắm, Dung An Dao cũng chỉ ca một đoạn ngắn, nhưng nàng nhả lời mềm mại, âm thanh ngọt ngào động lòng người khiến Doãn Xuyên cũng say mê. Ca xong, nàng còn lộ ra nét ngượng ngùng trong tiếng khen hay của mọi người, thật giống như dáng vẻ một tiểu cô nương.
“Ha ha, ca bừa thôi, khó nghe lắm, để hôm nào có thời gian, ta ca lại cho mọi người nghe.” Trong mắt Dung An Dao lóe ra thần thái đắc ý.
Có ngày khác sao? Trong lòng Doãn Xuyên càng sướng rơn. Điều đó có nghĩa là bà mẹ vợ hờ này rất hài lòng rồi.
Mặc dù Doãn Xuyên và Dung An Dao chuyện trò với nhau rất vui vẻ, nhưng có một người chẳng hề cao hứng.
Người đó đương nhiên là Vân Vũ Phi. Một câu của nàng: “Mụ, ngày mai Doãn Xuyên còn phải đi làm” thì Dung An Dao mới nhớ đến chuyện chia tay. Lúc chia tay, Dung An Dao lại muốn mời Doãn Xuyên đến thăm lần sau: “Doãn Xuyên à, vốn đã nói với tỷ tỷ của tiểu Phi là cậu đến rồi, nhưng tối nay nó có chuyện gấp nên không thể gặp mặt cậu. Thế này nhé, ngày kia là cuối tuần, nếu cậu rảnh thì đến ăn cơm nhé.”
“Đương nhiên là rảnh a. Có bận cũng phải đến à, chỉ sợ làm phiền Dung a di thôi.” Đương nhiên Doãn Xuyên muốn tới nữa. Gã phát hiện Vân gia khắp nơi đều là “bảo vật”.
“Vậy quyết định thế đi nhé. Tiểu Phi, con tiễn Doãn Xuyên nhé.” Dung An Dao thu lại nét tươi cười, nàng lại trở về với vẻ đoan trang và dè dặt, điều đó khiến Doãn Xuyên cũng thu lại tâm tư loạn tưởng.
“Vâng, chúng mình đi nào, Doãn Xuyên.” Vân Vũ Phi khoác lấy tay Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên cũng ôm lấy eo Vân Vũ Phi, chào tạm biệt Dung An Dao. Hai người thân mật hệt như một đôi tình nhân ngọt ngào vậy.
“Mẹ em thật trẻ trung.” Mới rời khỏi Vân gia, Doãn Xuyên đã nhận xét với Vân Vũ Phi. “Không ngờ được mẹ em cũng thật xinh đẹp.”
Vịn tay Doãn Xuyên, trong lòng Vân Vũ Phi tràn ngập cảm giác ngọt ngào. Nàng đắc ý hỏi: “Vậy anh nói xem, em với mẹ em thì ai đẹp hơn?”
Doãn Xuyên trầm ngâm. Gã vuốt mũi cười khổ, bởi vì vấn đề đó rất khó trả lời.
“Sao lại không nói gì vậy?”
Doãn Xuyên thở dài: “Chỉ có thể nói là đều rất đẹp, đều đẹp như nhau.”
“Người ta nói em đẹp hơn mẹ em một chút, anh có cảm thấy vậy không?”
Người ta? Doãn Xuyên thầm nghĩ, e rằng người ta kia chính là Lý Kha. Nhưng gã không nói ra, nhìn ánh mắt trông đợi của Vân Vũ Phi, gã cũng chỉ đành khéo đưa đẩy một chút: “Ừ, xem ra em trẻ trung hơn, thanh xuân hơn, mê người hơn.” Nói rồi, tay gã bắt đầu không thành thật.
“Vậy anh nói, em và tỷ tỷ của em thì ai xinh đẹp hơn?” Xem ra nữ nhân thích so sánh là tuyệt đối chính xác.
“Em thật nhiều câu hỏi, đến lượt anh hỏi em được không?”
“Được, anh hỏi đi”
“Vì sao em thơm thế?” Mũi Doãn Xuyên đã gí sát cần cổ Vân Vũ Phi.
“Ai da, đương nhiên là do nước hoa rồi, buồn quá.” Râu Doãn Xuyên kích thích dái tai mẫn cảm của Vân Vũ Phi.
“Vì sao nãi tử của em lại đàn hồi thế?” Tay Doãn Xuyên đã luồn vào trong vạt áo của Vân Vũ Phi.
“A, anh làm gì vậy? Không được sờ lung tung, dừng tay, đang ở ngoài đường mà, a.” Vân Vũ Phi kêu khẽ, nhưng Doãn Xuyên không hề có ý dừng tay. Ngón cái của gã đã án lên nhũ đầu của Vân Vũ Phi. Vân Vũ Phi a lên một tiếng, mềm nhũn ra ngã vào lòng Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên cười. Thân thể mẫn cảm của Vân Vũ Phi khiến gã có vài ý nghĩ, phải chăng cơ thể nữ nhân Vân gia đều mẫn cảm như vậy? Phải chăng vừa sờ tới liền mềm nhũn ra? Phải chăng là…
Doãn Xuyên không nghĩ tiếp được nữa, bởi vì Vân Vũ Phi giữ tay gã lại, đỏ mặt nói với gã: “Đây là đường đi, không được làm bừa.”
Doãn Xuyên nhẹ nhàng vê nhũ đầu của Vân Vũ Phi, hỏi: “Sao ở ngoài đường lại không được? Hiện giờ vắng vẻ, chúng ta có thể…”
“Không được, không được” Doãn Xuyên chưa nói hết, Vân Vũ Phi đã vội vàng phản đối.
“Cái váy này của em đẹp quá” Tay Doãn Xuyên vén gấu váy lên, ánh đèn đường tuy mờ mờ nhưng càng làm nổi bật đôi chân trắng nõn, dài tít tắt của Vân Vũ Phi.
“Không được ở đây” Lúc ngón tay Doãn Xuyên mò vào trong nội khố của Vân Vũ Phi, nàng vội vàng ôm lấy Doãn Xuyên. Như vậy có thể ngăn cản góc độ ánh mắt của người qua đường.
Công viên của Tây Uyển rất đẹp, có nhiều phong cảnh độc đáo. Bên cạnh một cái hồ nhân tạo xinh xắn vừa phải có một cái ghế dài, cạnh chiếc ghế là một cái xích đu. Đó là nơi lý tưởng cho những người hưu nhàn, thỉnh thoảng đu đưa xích đu một hồi cũng làm tăng thêm niềm vui.
Lúc này, có hai người hai đung đưa trên xích đu. Hai người đó đương nhiên là Vân Vũ Phi và Doãn Xuyên.
“A, a, ư, xích, xích đu không đứt, đứt xuống chứ?” Vân Vũ Phi thở hổn hển. Lúc này nàng đang ngồi khóa lấy người Doãn Xuyên, hai đùi quặp chặt lấy eo Doãn Xuyên.
“Em giữ chặt thì sẽ không sao” Hơi thở của Doãn Xuyên cũng rất nặng nề. Ngồi trên ghế xích đu, hai tay gã đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vân Vũ Phi.
“Em, em không giữ chặt được, a, a, em hết sức rồi.” Cả người Vân Vũ Phi mềm nhũn ra trên người Doãn Xuyên, chỉ là bờ mông cứ nhấp nhô vận động lên xuống theo quy tắc.
Xích đu càng đu càng lên cao, động tác của Vân Vũ Phi cũng càng lúc càng nhanh.
“A, a,” Không hiểu là vì thoải mái, hay và vì kích thích, Vân Vũ Phi kích động kêu lớn.
“Đừng có kêu to như vậy, người ta nghe thấy mất.” Càng đu càng cao, ngay cả tay Doãn Xuyên cũng buông vòng eo Vân Vũ Phi ra để nắm lấy hai sợi dây treo xích đu.
Nỗi khẩn trương, kích thích khiến vùng đất riêng tư của Doãn Xuyên và Vân Vũ Phi miết chặt lấy nhau. Vân Vũ Phi cảm giác được thứ kia của Doãn Xuyên đã chọc tới tận hoa tâm, cảm giác căng đầy lan tỏa toàn thân, lại thêm chiếc xích đu đung đưa tạo thành một cảm giác như muốn bay lên.
“Ba ba, con cũng muốn chơi xích đu.” Một người dân trong tiểu khu dẫn một đứa bé đi qua chỗ vui chơi đó. Đứa nhỏ rất khoái cảm giác đu bay đó, nó cũng muốn thử một chút.
“Được rồi, chúng ta ở đây chờ thúc thúc, a di không chơi nữa rồi chúng ta chơi được không?” Nam nhân xoa đầu đứa nhỏ đầy thương yêu.
“Vâng” Đứa nhỏ rất ngoan, rất hiểu chuyện. Nó tuyệt đối không muốn tranh xích đu với thúc thúc và a di. Nó và ba ba đợi ở bên, lại còn chạy qua chạy lại theo xích đu.
Nhưng, mãi lâu sau, phụ thân đứa nhỏ kia mới nhận ra, dường như hai người lớn đang chơi xích đu không hề có ý định rời khỏi xích đu.
“Hụ” Phụ thân đứa nhỏ ho khẽ một tiếng, rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi hai vị có mệt không? Nếu mệt rồi thì xin nhường cho con tôi cũng đang muốn chơi. Thật xin lỗi, a a”
Sắc mặt Doãn Xuyên rất khó coi. Đương nhiên sắc mặt Vân Vũ Phi cũng chẳng khá hơn. Không phải là họ không muốn nhường mà là họ có nỗi khổ trong lòng.
“Đại ca, hai người có thể đi một vòng, năm phút sau quay lại được không?” Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của phụ thân đứa nhỏ, Doãn Xuyên chỉ đành trơ mặt nói.
“Cái gì? Chỗ này đâu phải chỗ của một mình cậu, sao cậu là bắt người ta đi? Đây là nơi công cộng à nha.” Phụ thân đứa nhỏ có vẻ tức giận.
“Không, không phải, đại ca đừng hiểu lầm.”
“Không hiểu lầm, hai người xuống là được. Thấy hai người cũng đu mấy chục phút rồi, mắt tôi cũng sắp bị đu đưa đến ngất đây, hai người không ngất thì cũng phải mệt rồi chứ.”
Tiếng phụ thân đứa nhỏ nói càng lúc càng to. Có vài người đi tản bộ gần đó cũng xúm lại.
“Tôi, chúng tôi, ách” Doãn Xuyên lo lắng lên vã mồ hôi trán còn Vân Vũ Phi thì cứ dúi mặt qua một phía. Chỉ là hai chân nàng vẫn quắp chặt lấy hông Doãn Xuyên.
“Này, các người xem đây là…” Trong tiếng trách móc của phụ thân đứa nhỏ, người vây đến càng lúc càng đông.
Mặc dù Tây Uyển rất rộng, nhưng sinh sống ở đây mấy năm thì dù ít dù nhiều cũng quen biết vài người. Cho dù bản thân không quen biết thì người ở đây cũng biết. Lúc này trong đám người vây quanh không biết ai lên tiếng: “Cô gái kia là con út nhà Vân gia đây mà.”
“Sao lại không xuống đi nhỉ? Thật kỳ lạ”
“Nói chuyện yêu đương về nhà mà nói, chàng trai”
“Ài, về đi thôi. Thanh niên bây giờ thật thiếu đức tính lễ phép, nhường nhịn. Tôi đi xe bus cũng chẳng ai chịu nhường chỗ cho tôi cả.”
Doãn Xuyên muốn khóc. Gã không đi xe bus từ nhiều năm rồi.
Vân Vũ Phi cũng xấu hổ vùi đầu lên vai Doãn Xuyên.
Đúng lúc những người vây quanh sắp tản đi, một cơn gió thổi tới. Có người đột nhiên kêu lên: “Mọi người xem, hở cả mông ra kìa.”
“Đúng rồi, tôi cũng nhìn thấy.”
Doãn Xuyên hết hồn hết vía, vội vàng đưa tay kéo váy Vân Vũ Phi xuống che mông.
“À, thì ra người ta đang làm chuyện kia. Ông xem tư thế kia, ai, chúng ta đừng xem nữa, đi thôi.”
“Thói đời sa sút a!”
Sắc mặt phụ thân đứa nhỏ đại biến, vội vàng kéo đứa nhỏ đi nói: “Đi mau, về nhà tắm.”
“Ứ, không, con muốn chơi xích đu.” Đứa nhỏ không muốn về.
“Hôm khác lại tới, không, sau này cũng không cho con tới đây chơi xích đu nữa.” Phụ thân đứa nhỏ bế đứa bé lên bước vội đi.
Từ đằng xa loáng thoáng vọng lại tiếng đứa nhỏ: “Mông a di kia thật là trắng,”
Khuôn mặt Vân Vũ Phi đỏ rực lên, ngay cả y phục cũng thấm ướt. Đợi cho mọi người tản đi hết, nàng nhón chân đặt xuống đất, định xuống khỏi xích đu, nhưng Doãn Xuyên giữ chặt lấy đồn bộ nàng, cười hì hì nói: “Bây giờ thì tuyệt đối không có ai tới quấy rầy chúng ta nữa.”
“Anh vẫn còn tâm tư sao?” Vân Vũ Phi trừng mắt với Doãn Xuyên. Có điều, món đồ trong hoa phòng cứ càng lúc càng căng cứng, càng lúc càng thô. Trong thoáng chốc sự kiềm chế vừa rồi được giải phóng, Vân Vũ Phi đột nhiên như dâng trào. Mặc dù vẫn còn tức tối nhưng nỗi khoái cảm như luồng điện đó khiến nàng quên cả tức giận và hổ thẹn. Tốc độ nhấp nhô đồn bộ của nàng càng lúc càng nhanh, ngay cả ái dịch cũng tràn ra lai láng.
“Em thật dâm đãng a, Vũ Phi”
“A, anh mới dâm đãng, a, em muốn chết rồi.”
“A, a”
“Anh, anh sắp ra rồi”
Hai người rớt xuống khỏi xích đu. Miệng Doãn Xuyên vừa khéo đặt lên đôi môi Vân Vũ Phi. Trong lúc vô ý thức, Vân Vũ Phi ngoạm lấy môi Doãn Xuyên.
Phía sau một gốc cây gần đó, một nam nhân thở hổn hển, hưng phấn lẩm bẩm: “Được rồi, mình có thể rồi, mình có thể cứng lên rồi. Hân Viện, lần này, anh nhất định không làm em thất vọng!”
… Bạn đang đọc truyện Các mỹ nữ Tây Uyển tại nguồn: http://truyensextv1.com/cac-my-nu-tay-uyen/
* Quân (君) bỏ Khẩu (口) đi thì thành Doãn (尹). Đây là cách chơi chữ, tách chữ khi giới thiệu họ tên Doãn Xuyên của Vân Vũ Phi…
** Việt kịch: Một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Các mỹ nữ Tây Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện mút chân, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 26/12/2022 11:56 (GMT+7) |