– Chu chưởng môn dung mạo thanh lệ vô cùng, tuổi thanh xuân chính trực, lại là phu nhân mà Tống công tử cưới gả đàng hoàng, nói như vậy thì không khỏi quá xem nhẹ mình rồi.
Chu Chỉ Nhược trong lòng đau khổ, nàng cùng Tống Thanh Thư có mối quan hệ yêu hận đan dệt, người ngoài nhìn vào làm sao hiểu được. Trước đây Tống Thanh Thư đương nhiên đối với mình toàn tâm toàn ý, đáng tiếc sau đó phát sinh quá nhiều sự tình, trong lòng nàng cũng hiểu, có thể bây giờ trong lòng Tống Thanh Thư, đã là thay đổi chỉ biết đến nữ nhân kia.
– Tống công tử, lão phu trước đã từng nói, vì báo đáp tin tức tiết lộ về vị Quan Âm nương nương kia, lão phu sẽ trả lại cho ngươi một ân tình. Như vậy đi, bên cạnh ngươi có hai nữ nhân, lão phu sẽ lưu một người không giết, nếu muốn để lại ai sống sót, thì sẽ do ngươi tự chọn đi.
Bình thường thì phóng khinh công tới ngay liền, bây giờ chầm chậm di chuyển chậm chạp từng bước một dài lâu, Đoàn Duyên Khánh trong lòng lo lắng, ngoài miệng tìm cách làm hoang mang tan rã phòng tuyến trong lòng của một nam hai nữ này.
– Ai tại hạ cũng không muốn chết cả, còn nói thật tâm thì tại hạ sẽ ích kỷ hy vọng Đoàn tiên sinh sẽ giết cả hai, làm như vậy thì dưới hoàng tuyền tại hạ còn có thể ôm ấp đề huề, không bị cô quạnh.
Tống Thanh ha ha cười.
– Chỉ là không biết các nàng có nguyện ý theo tại hạ chết hay không mà thôi.
Bây giờ Hồ phu nhân thì đang ngã vào trong lòng Tống Thanh Thư, còn Chu Chỉ Nhược lại ngã úp vào trên người Hồ phu nhân, ba người dựa vào nhau, cũng chẳng khác nào hắn đang ôm ấp đề huề.
Hồ phu nhân cũng không nói lời nào, Chu Chỉ Nhược vốn định mắng hắn một câu, định mở miệng, nhưng rồi chung quy vẫn không có nói ra.
– Đoàn tiên sinh, trước khi chết tại hạ có một thỉnh cầu.
Tống Thanh Thư đột nhiên nói rằng.
– Nói…
Đoàn Duyên Khánh càng lúc càng chậm rãi tới gần.
– Tại hạ tuy cùng Chu chưởng môn hiện giờ không có hài hòa, nhưng dù thế nào chăng nữa nàng cũng là thê tử của tại hạ, sau khi tại hạ chết đi, thì các người cũng phải tìm thuốc giải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán ở trên người của nàng, tại hạ không muốn nàng đã chết rồi mà thân thể còn chịu nhục khi bị nam nhân khác sờ soạng, có thể để tại hạ lấy thuốc giải ra cho Đoàn tiên sinh trước được không?
Nói xong Tống Thanh Thư nhìn Vân Trung Hạc, Vân Trung Hạc trong lòng lo lắng v, bất đắc dĩ huyệt đạo bị khống chế nói không ra lời, để mà nhắc nhở Đoàn Duyên Khánh.
Thấy Vân Trung Hạc đầy mắt lo lắng, Đoàn Duyên Khánh lại nghĩ Vân Trung Hạc trong đầu chỉ tồn tại việc hái hoa, trong lòng xem thường, lão từ trước đến giờ không tham nữ sắc, hơn nữa có khí độ kiêu hùng, nhìn Tống Thanh Thư đường đường một tuyệt đỉnh cao thủ, bây giờ lưu lạc dẫn tới tình cảnh như thế, cũng có chút đồng tình, nên trầm giọng nói:
– Được, ta đáp ứng ngươi.
Trong suy nghĩ của lão thì Tống Thanh Thư đã trúng Bi Tô Thanh Phong, giờ có lấy thuốc giải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán thì cũng là vô dụng mà thôi.
– Đa tạ Đoàn tiên sinh.
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn Chu Chỉ Nhược, hỏi.
– Chỉ Nhược… muội cất thuốc giải ở nơi đâu?
Chu Chỉ Nhược vốn không muốn trả lời hắn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đợi lát nữa sẽ là có nam tử khác sờ soạng trong thân thể nàng, liền thấy phát tởm, đối lập so ra thì nàng cảm thấy nếu do Tống Thanh Thư sờ vào thì vẫn là tốt hơn, nghĩ đến thuốc giải đặt ở vị trí như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ ửng, nhẹ giọng nói:
– Ở bên trong ngực của ta…
– Đắc tội rồi…
Tống Thanh Thư cung kính nói ra, làm cho mọi người trong phòng đều không hiểu ra sao, hai người bọn họ là phu thê, làm sao mà còn khách khí như vậy chứ.
Tống Thanh Thư giơ tay lên lại, hướng về nàng bên trong vạt áo nàng duỗi tới tới, động tác rất chậm, nhưng Chu Chỉ Nhược cảm thấy khoảng thời gian này trải qua dài đằng đẵng, nàng nghiêng đầu quay sang chỗ khác, không nhìn hắn.
Lúc bàn tay của Tống Thanh Thư đưa tay đưa đến trên bầu vú của nàng lần mò, Chu Chỉ Nhược cả người run lên, hé miệng nói thật thấp:
– Không phải bên đó… là bên phải.
– Um… ừ…
Tống Thanh Thư lúng túng mỉm cười, rốt cục sau khi sờ soạng cũng lấy thuốc ra.
– Nhanh đưa cho ta thuốc giải!
Đoàn Duyên Khánh mừng rỡ, bỗng nhiên lại lo lắng, biết đâu là Tống Thanh Thư thiết hạ độc kế, lấy ra độc dược lại nói giả là thuốc giải, lừa gạt người của mình lại trúng độc nặng thêm, đang tính toàn là nên để lão tam hay là lão tứ lại thử xem, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói nghi ngờ của Diệp nhị nương:
– Ngươi… ngươi đã Bi Tô Thanh Phong cùng với Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, vì sao… còn cử động được?
Đoàn Duyên Khánh âm thầm toát mồ hôi lạnh, lúc này mới thấy chính mình đắc ý, lại quên sơ hở rõ ràng như thế. Thì Tống Thanh Thư đã nuốt vào thuốc giải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán rồi, hắn cười dài một tiếng:
– Bởi vì trước đó ta đã được người đưa cho thuốc giải Bi Tô Thanh Phong rồi a.
Nói xong hắn nhìn Vân Trung Hạc.
Đoàn Duyên Khánh nhìn Vân Trung Hạc mắng:
– Ngươi phản bội ta?
Vân Trung Hạc có nỗi khổ nhưng lại không nói được, oan ức thầm nghĩ: “Ta nào có biết thế cuộc xoay vần nhanh như vậy a…”
Tống Thanh Thư một tia chỉ phong bắn ra trúng cây thiết trượng văng đi, Đoàn Duyên Khánh thân thể đã trúng độc, duy trì cân bằng đã là rất miễn cưỡng, lần này không còn thiết trượng chống đỡ thì làm gì mà con đứng vững được nữa, lại lần nữa chật vật té ngã trên đất.
– Đoàn tiên sinh cũng không cần lo lắng, vừa rồi tại hạ đã đáp ứng với Vân Trung Hạc, tha các người một con đường sống, con người của tại hạ từ trước đến giờ không nuốt lời. Chờ tại hạ cứu mọi người xong, thì sẽ đưa cho thuốc giải.
Tống Thanh Thư cũng không có ý định thả hổ về rừng, chủ yếu là do võ công của hắn tu luyện tới tầng này, việc tu luyện tâm tính bây giờ rất là trọng yếu, nếu hắn lật lọng thì ở trong lòng sẽ lưu lại kẽ hở, sợ rằng tu vi sẽ lùi lại một đoạn dài.
Thấy hắn ở trong tình huống thượng phong như vậy mà còn tuân thủ lời hứa thả người rời đi, Đoàn Duyên Khánh thần sắc phức tạp:
– Cuộc đời lão phu chưa bao giờ phục người, chỉ có Tống công tử là người đầu tiên…
– Đa tạ Đoàn tiên sinh quá khen rồi, có điều các hạ I và tại hạ đạo bất đồng bất tương vi mưu, ngày sau gặp lại, phỏng chừng còn có thể rút đao đối mặt, cho nên tiên sinh cũng không cần phải đem chuyện ngày hôm nay để ở trong lòng.
Hắn bắt đầu lấy toàn bộ thuốc giải Bi Tô Thanh Phong từ trên người của Tứ Đại Ác Nhân, nghĩ tới vừa rồi bị ăn vị đắng, nên trong lòng suy nghĩ: “Tìm cơ hội để cho Trình Linh Tố nghiên cứu qua thuốc giải này, nếu có thể chế ra được thì có tác vô cùng…”
Chỉ là lúc vươn tay vào người của Diệp nhị nương lấy thuốc giải, có chút muốn giải hận trong lòng, nên cố tình đưa tay về hướng một đôi bầu vú cao ngất, khi bàn tay chạm đến hai bầu thịt trơn bóng mềm mại, nhất thời chiến ý dâng cao, liền tham lam giở trò, trên đôi bầu vú trơn trượt nõn nà sờ soạng văn vê, khiến cho toàn thân Diệp nhị nương run rẩy, môi anh đào khẽ nhếch, rất nhanh đôi bầu vú đã từ rất lâu chưa từng có được nam nhân chạm vào như phồng nở ra, hai đầu núm vú bị đánh thức tỉnh săn cứng nhô đầu kiêu ngạo, không hiểu vì sao Diệp nhị nương lại không lên tiếng phản bác…
Mắt thấy Tống Thanh Thư ở trước ngực Diệp nhị nương tìm tòi chậm chạp, Chu Chỉ Nhược liền biết hắn lại giở trò, không nhịn được hừ một tiếng:
– Nam nữ thụ thụ bất thân, vừa rồi ngươi còn nói với người khác, bây giờ chính mình làm động tác này há là hành vi của người quân tử?
– Muội đang ăn dấm chua sao?
Tống Thanh Thư cười nói.
– Sắc tức là không, không tức là sắc, trong lòng ta vô sắc, động tác cử chỉ tự nhiên không có gì là dâm tà…
– Ai ăn dấm chua với ngươi?
Chu Chỉ Nhược gắt một cái.
– Chỉ phái Nga Mi đường đường danh môn chính phái, thân là chưởng môn Nga Mi, nhìn thấy ngươi có loại cử chỉ xấu xa, bản tọa tự nhiên sẽ phát sinh bất bình lên tiếng.
– Thật không?
Tống Thanh Thư chế giễu.
– Muội không thấy Hồ phu nhân bên cạnh đang nhịn cười sao?
– Nào có!
Hồ phu nhân bị cuống quýt rũ sạch…
Cầm thuốc giải đi tới trước mặt hai nàng, Tống Thanh Thư đột nhiên đau đầu, hai nàng đều trúng độc, giải độc cho ai trước đây cũng là một chuyện phiền toái.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:36 (GMT+7) |