– Giáo Chủ phu nhân, Hoàng Long sứ Sử Ân Cẩm cầu kiến.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ngữ khí so với trước kia thì bây giờ rất là cung kính.
– Vào đi.
Tô Thuyên lạnh nhạt nói, nàng nghiêng thân thể tựa ở bên cạnh bàn ưỡn lấy đôi bầu vú căng tròn ra, mắt không cần nhìn lấy Sử Ân Cẩm, chỉ nhẹ nhàng thổi lấy chén nước trà nóng.
Sử Ân Cẩm vốn tưởng rằng Tô Thuyên sẽ vội vàng hỏi dò cục diện bây giờ trên Thần Long đảo ra sao, vậy mà nàng vẫn bình thản không mở miệng, cứ như vậy trái lại đến phiên Sử Ân Cẩm đứng ngồi không yên, gã lại nghĩ đến Tô Thuyên bên người còn có Tống Thanh Thư, rõ ràng sự tình đã xảy ra biến hóa, lúc này Sử Ân Cẩm cảm thấy có thể đây là thời cơ thích hợp để mình đu bám theo, nếu như Tô Thuyên có thể bình an vượt qua nguy cơ lần này, ngày sau khẳng định chính mình sẽ có chỗ tốt.
Có điều lúc vào trong khoang thuyền nhìn thấy thái độ Tô Thuyên vẫn ngạo mạn như ngày nào, Sử Ân Cẩm trong lòng bốc lên khó chịu.
Đương nhiên Sử Ân Cẩm tuyệt không dám đem thái độ này lộ ra ở trên mặt, chỉ ý vị sâu xa nói rằng:
– Giáo chủ phu nhân thật là nhàn nhã, có điều phu nhân có biết chính mình sắp bị đại họa lâm đầu?
– Ồ?
Tô Thuyên chậm rãi đem chén trà để lại trên bàn.
– Nói qua cho bản phu nhân nghe thử xem.
Cũng không phải Tô Thuyên giả bộ, mà là Tô Thuyên giây khắc này chỉ là lấy tĩnh chế động mà thôi, tâm kế người của Thần Long Giáo thì nàng hiểu rất rõ ràng, hiện thực tàn nhẫn bọn họ nếu nhìn ra mình mềm yếu, trong nháy mắt thì có thể đem hốt xác mình đến cặn đều không dư thừa, cá lớn nuốt cá bé, đây chính là pháp tắc thế giới của bọn họ.
Thấy Tô Thuyên bình thản không quan tâm chút nào đến cục diện, vốn là trong lòng còn chút do dự tính toán, cuối cùng thì Sử Ân Cẩm quyết định chủ ý, sau khi quan sát bên ngoài không có người đứng gần đó, mới đến bên cạnh Tô Thuyên thấp giọng nói:
– Phu nhân có biết thuộc hạ hôm nay tới đây là vì phụng mệnh đến bắt phu nhân.
Tô Thuyên trong lòng thấy lạnh lẽo, chẳng lẽ thế cuộc của Thần Long đảo đã xấu đến mức độ này, nhưng mặt không biến sắc, cười lạnh hỏi:
– Chỉ bằng vào ngươi?
Sử Ân Cẩm liền cười làm lành nói:
– Thuộc hạ từ trước đến giờ đối với phu nhân vẫn trung thành tuyệt đối, nào dám đối với phu nhân bất kính.
Nguyên lai lần này Sử Ân Cẩm dẫn theo nhiều hảo thủ của Thần Long giáo, việc muốn bắt giữ Tô Thuyên kỳ thực cũng không có gì khó khăn, nhưng khi hắn nhìn thấy Tống Thanh Thư, thì tâm trí lại nổi lên do dự.
Trong hai năm qua, Tống Thanh Thư có thể nói là thanh danh vang dội, thân là một trong chủ môn của Ngũ Long sứ nên gã biết được giáo chủ Hồng An Thông lần trước bị thương chính là ở trong tay Tống Thanh Thư, do đó Sử Ân Cẩm nếu muốn động thủ, thủ hạ của gã sợ không đủ bản lĩnh bắt giữ Tô Thuyên khi có Tống Thanh Thư trợ giúp, nếu là không hoàn thành nhiệm vụ, dù có về Thần Long đảo cũng không tránh được hình phạt, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, nên gã quyết định đánh cược một lần, giáo chủ Hồng An Thông dù sao cũng cực kỳ thương yêu giáo chủ phu nhân quyến rũ này, cũng chưa chắc thật lòng đem phu nhân của mình giao cho người của Thịnh Kinh.
Thấy Sử Ân Cẩm sắc mặt biến ảo không ngừng, Tô Thuyên mở miệng hỏi:
– Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Sử Ân Cẩm giật mình tỉnh lại, vội vã giải thích:
– Giáo chủ phu nhân lần trước tại Thịnh Kinh thành, đã hại chết thế tử Phúc Khang An, làm cho Hoằng Lịch vô cùng tức giận, nên đã cử đại quân đến bao vây, muốn đánh chìm Thần Long Giáo của chúng ta.
Tô Thuyên rít lên:
– Bát Kỳ kỵ binh của Hoằng Lịch dũng mãnh thiện chiến trên bộ, rơi xuống nước thì sẽ trở thành lũ tép riu mà thôi, Thần Long Giáo thì tinh thông thuỷ chiến, vậy việc gì lại phải hoảng sợ bọn chúng?
Sử Ân Cẩm nói.
– Hoằng Lịch lần này tính toán rất chi tiết, nói rõ là tuy rằng Thần Long giáo chúng ta tinh thông thuỷ chiến, nhưng dù sao nhân thủ còn kém rất rất xa đại quân của Hoằng Lịch.
– Hiện nay thiên hạ đang đại loạn, ta cũng không tin rằng Hoằng Lịch cam tâm để quân tinh nhuệ tiêu hao trong trận đánh Thần Long đảo này.
Tô Thuyên trong lòng tức giận, giáo chủ Hồng An Thông bình thường thì uy phong, lúc khẩn cấp quan đầu ngay cả những điều đơn giản này cũng không nhìn thấy, xem ra cũng chỉ là hạng người hữu dũng vô mưu mà thôi.
– Nhưng có tin tức nói là Kim Xà Doanh ở Sơn Đông cũng sẽ liên minh cùng Hoằng Lịch, phái thủy quân đến đây cùng tham chiến.
Sử Ân Cẩm nói xong chăm chú nhìn Tô Thuyên.
Tô Thuyên trong lòng đã hồi hộp, năm xưa đại bản doanh Kim Xà doanh của Viên Thừa Chí ở hải ngoại, nên cực thiện chiến về đường thủy, ngày đó bởi vì liên quan lợi ích trên sóng biển, Thần Long giáo và Kim Xà doanh đã từng nhiều lần giao thủ, dao động bất phân thắng bại, cuối cùng phải đạt thành thỏa hiệp lấy Hoàng Hải làm ranh giới, phía nam thuộc về Kim Xà doanh, phương bắc là địa bàn Thần Long Giáo, lúc này mọi việc mới bình an vô sự.
Sau này cứ điểm Kim Xà doanh chuyển tới Sơn Đông, tuy rằng thủy quân có chít lơ là hoang phế, nhưng dù mèo gầy vẫn bắt chuột tốt hơn chó béo, thủy quân Kim Xà doanh nếu thật sự muốn xuất binh, thì ưu thế thủy quân của Thần Long giáo đối với Thịnh Kinh triệt để không còn.
– Tin tức này đến từ đâu?
Tô Thuyên trầm giọng hỏi.
– Tin tức này chuẩn xác, theo thám tử hồi báo, đã có nhân vật đầu lĩnh của Kim Xà doanh đến Bảo thân vương phủ thương thảo về chuyện xuất binh.
– Cứ cho là như vậy, nước tới đất ngăn, binh đến tướng chặn, tại sao Thần Long giáo không tìm cách nghênh địch, mà lại phái ngươi tới bắt bản phu nhân là sao?
Tô Thuyên mày liễu nhíu lại, nhìn chằm chằm Sử Ân Cẩm hỏi.
Sử Ân Cẩm liền dời ánh mắt, gã biết Tô Thuyên tinh thông Mê hồn đại pháp, gã cũng không muốn trong lúc bước ngoặt như thế này lại bị nàng thu phục ngơ ngơ ngác ngác, cúi mắt nhìn xuống lại thấy hạ thể Tô Thuyên ẩn hiện cái tiểu nội khố nhỏ bé tuyệt trần kia ở chính giữa hai chân, trong mắt của gã tham lam lóe lên một cái rồi biến mất:
– Hồi bẩm giáo chủ phu nhân, đó là do bên đại quân của Thịnh Kinh truyền lời nói lại, nếu là… nếu là…
– Nếu là cái gì?
– Thuộc hạ nói ra xin phu nhân đừng tức giận.
Sử Ân Cẩm cắn răng nói.
– Người của Hoằng Lịch nói chỉ cần Thần Long giáo giao nộp kẻ cầm đầu là giáo chủ phu nhân, thì đại quân sẽ lui binh.
– Các ngươi đều tin là Hoằng Lịch nói thế là thật?
Tô Thuyên cười gằn không ngớt.
– Thuộc hạ đương nhiên là không tin.
Sử Ân Cẩm vội biểu thị.
– Nhưng huynh đệ của Thần Long giáo thì nhiều người lại tin, bọn họ cho rằng họa là do phu nhân gây ra, nếu chỉ hy sinh một mình giáo chủ phu nhân, mà có thể tránh khỏi thương vong mấy ngàn huynh đệ, đó là… đó là điều đáng để làm.
Sử Ân Cẩm lời này là thật, bởi vì gã cũng là một trong những người có ý kiến như thế.
– Vậy Hồng giáo chủ nói thế nào?
Tô Thuyên hừ một tiếng.
– Giáo Chủ vẫn không tỏ thái độ, có thể là do thời gian gần đây, huynh đệ thương vong rất nhiều, Giáo chủ cũng đành phải thuận theo ý kiến số đông chứ không bắt ép bọn họ được, nên mới phái người đến bắt phu nhân trở lại rồi tính sau.
Thấy Tô Thuyên sắc mặt trở nên âm trầm, Sử Ân Cẩm giải thích.
– Có điều Giáo chủ có thể vẫn còn nghĩ đến giáo chủ phu nhân, cho nên mới phái thuộc hạ đến đây, nếu mấy chủ môn khác của Ngũ Long sứ, thì có thể là bọn họ chỉ biết hành động chứ không trình bày như thuộc hạ đây.
Sử Ân Cẩm lần này cố gắng cẩn thận nói tốt cho giáo chủ Hồng An Thông, dù sao hai người bọn họ là phu thê, vạn nhất sau này hòa hảo, Tô Thuyên xoay người liền bán đứng gã, vậy thì sẽ là bi kịch cho mình.
Tô Thuyên biết Sử Ân Cẩm nói thật, Ngũ Long sứ của Thần Long giáo chỉ có Hoàng Long sứ Sử Ân Cẩm lâu nay là thân tín của giáo chủ Hồng An Thông và nàng, còn lại bốn chủ môn sứ kia những năm gần đây đã sớm bất mãn khi nhìn thấy Giáo chủ cùng nàng luôn thay đổi người mới, lần này dựa vào cơ hội đại quân Thịnh Kinh đang áp sát nêu ra điều kiện bắt người, mấy người bọn họ đương nhiên cùng muốn diệt trừ nàng nên sẵn sàng hành động quyết liệt.
Thời khắc này tâm tư của Tô Thuyên đan bị dao động, nàng sở dĩ quay trở về Thần Long đảo, chính là vẫn còn ôm một chút hy vọng đối với giáo chủ Hồng An Thông, dù sao cũng là phu thê nhiều năm như vậy, lão đối với nàng thương yêu sủng ái cũng không phải giả, nhưng đến hôm nay thì nàng mới biết giáo chủ Hồng An Thông cũng có thể sẵn sàng hy sinh nàng, Tô Thuyên lập tức trở nên ảo não thất vọng…
– Bản phu nhân sẽ không để cho ngươi bị khó xử, ta sẽ cùng ngươi đến Thần Long đảo, mặc cho Giáo chủ xử trí như thế nào thì xử trí, còn âm tình của Hoàng Long sứ hôm nay, bản khu nhâm sẽ khắc trong tâm khảm, một ngày nào đó tất sẽ báo đáp, bây giờ ta cần nghỉ ngơi, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Tô Thuyên khoát tay áo một cái, ra hiệu Sử Ân Cẩm rời khỏi khoang thuyền của mình.
– Thuộc hạ xưa nay đối với Giáo chủ cùng phu nhân trung thành tuyệt đối, không dám đòi hỏi báo đáp, không dám… không dám…
Sử Ân Cẩm ngoài miệng mặc dù nói không dám, nhưng trên mặt không che giấu được sự vui mừng…
Khi Sử Ân Cẩm biến mất ở ngoài cửa, Tô Thuyên chán ghét thở dài một cái.
Tô Thuyên đứng lên, đẩy cửa sổ mở ra nhìn bên ngoài biển rộng đầy sóng lớn, trong lòng hỗn loạn, bây giờ nếu muốn từ bỏ cũng đã đã muộn, quay đầu nhìn lại Tống Thanh Thư đang ngồi ở một bên ngán ngẩm, giọng nói mềm yếu:
– Tiểu đệ, lần này ngươi có giúp tỷ tỷ không vậy?
– Không thành vấn đề, chỉ cần có tiểu đệ ở đây, thì tỷ tỷ sẽ bình an không có việc gì.
Tống Thanh Thư đần độn hồi đáp, rồi lập tức cười hì hì.
– Tiểu đệ còn chờ để được cưỡi lên người tỷ…
– Không cho nói tiếp…
Tô Thuyên tức giận lườm hắn một cái, nhưng thân thể mềm nhũn, nàng nghĩ thầm nếu như lần này thật sự có thể bình an vượt qua nguy cơ, có thể tiện nghi cho hắn một lần giao hoan cùng mình thì cũng đâu có mất mát gì đâu, dù sao tất cả nam nhân khi gặp nàng đều muốn như thế, có điều theo thì theo nhu cầu mỗi bên mà thôi, cái nàng muốn là cuối cùng sẽ có một ngày, chính mình sẽ nắm vận mệnh của nam nhân, mà không để cho nam nhân quyết định được vận mệnh của nàng.
Đột nhiên nhìn thấy đôi mắt Phương Di láo liên mờ ám, Tô Thuyên cười lạnh nói:
– Phương Di, ngươi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, ta hiện tại tuy rằng tự thân khó bảo toàn, nhưng ngươi cùng ta đã quấn vào nhau cùng chúng một chiếc thuyền rồi, mặc kệ trong đầu ngươi tính toán hay suy nghĩ như thế nào, dưới mắt của giáo chúng Thần Long giáo ngươi là người của bản phu nhân, một khi ta bị thất thế, thì kết cục của ngươi cũng chẳng khác gì đâu, lẽ nào ngươi còn hy vọng sẽ được bọn họ cho ngươi giải dược Báo Thai Dịch Cân Hoàn sao?
– Thuộc hạ không dám.
Phương Di tim run lên, liền vội vàng nói.
– Không dám là tốt nhất.
Tô Thuyên hừ một tiếng.
– Chỉ cần ngươi tận tâm tận lực vì là bản phu nhân làm việc, lần này qua đi, ta sẽ đem giải dược Báo Thai Dịch Cân Hoàn cho ngươi cùng tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình.
– Đa tạ giáo chủ phu nhân.
Phương Di cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt biểu lộ làm sao.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:36 (GMT+7) |