Hoắc Đô vừa giận vừa sợ, ra tay lực đạo nặng dần, nhưng thật kỳ quái, trước sau gì cũng không cách nào đánh bại được đối phương, cuối cùng đem kình lực toàn thân đều xuất ra, thoáng cái trên đài đầu quyền cước xé gió vù vù…
Mọi người dưới đài nhìn hoa cả mắt, cảm nhận một Hà Sư Ngã vô danh của Cái Bang lại có võ công lại cao cường như vậy, đồng thời cũng không ngờ tới nam tử trẻ tuổi ngốc nghếch kia dưới sự công kích mãnh liệt vẫn đứng vững không ngã.
Không biết qua bao lâu, hai bóng người tách ra, một người trong đó “phịch…” ngã trên mặt đất, Quách Phù vỗ tay cười to:
– Ha ha, tên ngốc đản kia cuối cùng không chống đỡ nổi Hà tiên sinh công kích bị ngất rồi kia…
Hoàng Dung lại không như vậy, nàng chăm chú nhìn chằm chằm chính giữa lôi đài, khi nhìn thấy rõ tình huống, cay đắng nói:
– Là Hà tiên sinh bị ngất đi…
Quách Phù sững sờ:
– Người bị đánh không ngất, còn người đáng đánh trái lại bị hôn mê?
Dưới đài quần hùng cũng thấy rõ tình hình giữa trường, chỉ thấy Hà Sư Ngã hai mắt nhắm nghiền, ngã trên mặt đất cũng không biết là sống hay chết, nên tất cả liền xôn xao.
Lập tức có người của Cái bang Giang Nam nhảy ra hét lớn:
– Rõ ràng đã thỏa thuận trước, luận võ so chiêu chỉ chạm đến là ngừng, tên này ngầm hạ hắc thủ, hại đến tính mạng Hà trưởng lão, phải loại hắn ra khỏi vòng đấu…
Quần hùng thầm mắng hắn vô liêm sỉ, rõ ràng là Hà Sư Ngã vẫn đang công kích nam tử trẻ tuổi kia, cuối cùng lực kiệt mà ngã xuống đất, lại bị người Cái Bang vu hại là nam tử trẻ tuổi kia hạ độc thủ.
Bất quá bây giờ Hà Sư Ngã ngã trên mặt đất cũng không nhúc nhích, chẳng rõ là sống hay chết, mọi người thấy cũng không cần thiết trong bước ngoặt nguy hiểm này lại đắc tội với Cái Bang.
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn người Cái Bang vừa lên tiếng, từ nơi ký ức sâu xa để hắn nhận ra người này chính là Trần Hữu Lượng, liển cười cổ quái: “Đổi trắng thay đen, quả nhiên là một nhân tài a…”
Vào lúc này lại thấy Thạch Phá Thiên vội vã xua tay nói:
– Các hạ không cần lo lắng, Hà trưởng lão chỉ là không thở kịp, chờ một lúc là tốt rồi.
Nói xong liền duỗi ra bàn tay phải, đặt tại bên trên hậu tâm Hà Sư Ngã, chậm rãi vận chân khí đẩy qua.
Thấy Thạch Phá Thiên tay đè ở bên trên đại huyệt hậu tâm Hà Sư Ngã, Trần Hữu Lượng ánh mắt ngưng lại, hét lớn:
– Tặc tử ngươi dám!
Nói xong liền hướng về hai người phóng tới, một bộ cứu viện ra dáng vẻ cứu viện Hà Sư Ngã.
Thân ảnh lóe lên, Hoàng Dung liền chặn lại trước mặt Trần Hữu Lượng, cây Đả Cẩu Bổng xoay ngang một nửa, ngăn Trần Hữu Lượng:
– Trần trưởng lão quá lo, vị thiếu hiệp kia là đang chữa thương cho Hà trưởng lão.
Tăng Nhu lẩm bẩm nói rằng:
– Võ công của ta thấp kém như vậy mà còn có thể nhìn ra nam tử kia kia không có lòng hãm hại, còn đường đường trưởng lão Cái Bang tại sao không nhìn ra là nam tử kia đang chữa thương trợ giúp cho Hà Sư Ngã chứ?
Chu Chỉ Nhược cười lạnh:
– Trần Hữu Lượng này ta cũng từng biết qua, là một tên đại gian mà làm như trung thành, một bụng đầy tâm tư của quỷ, không phải là hắn không biết được, mà là không muốn nhờ ơn mà thôi, Hà sư Ngã thua đã đủ mất mặt, nếu còn để đối thủ trợ giúp, mặt mũi Cái Bang chẳng phải ném xuống biển? Vì lẽ đó hắn mới cố ý vấy bẩn, bên dưới có mấy người không rõ chân tướng, thì mới có khả năng tin lời của hắn.
Hoắc Đô dần dần tỉnh lại, chuyện phát sinh tất cả lão biết rất rõ ràng, bởi vì chân khí cạn kiệt, nhất thời không thở được, vì lẽ đó nên mới lăn ngã xuống đất.
Bây giờ Hoắc Đô đã hồi phục, tức đến nổ phổi liền vươn tay lại muốn hướng về đỉnh đầu Thạch Phá Thiên đánh xuống, chợt thấy đôi bàn tay đau đớn không chịu nổi, xòe ra nhìn lên, thấy song chưởng đã sung huyết đỏ bầm thành màu tím, một chưởng này nếu lại đánh trúng trên người của Thạch Phá Thiên, chỉ sợ bàn tay của hắn sẽ bị vỡ tan trước…
Hoắc Đô ngẩn người ra, đã hiểu tên tiểu tử trước mắt này nội lực cực mạnh không thể tưởng tượng nổi, hơn mười chiêu quyền chưởng vừa rồi đánh trúng trên người của hắn, bị nội lực của hắn đàn hồi phản chấn, mỗi một quyền, mỗi một chưởng như đều đánh vào bức tường đá, đối phương chưa từng bị thương, còn đôi bàn tay của chính mình lại chống đỡ không được, ngay cả hai chân mơ hồ cũng đau, tựa như có mấy hàng vạn mũi châm không ngừng xuyên qua, biết mình cũng đã tung mười mấy cước, trên đôi chân cũng chịu lực phản chấn.
Hắn đứng ngây ra rồi nói:
– Thôi… Thôi…
Cũng không muốn người đỡ lấy, lảo đảo hướng về dưới đài đi, trong lòng bi thương cực kỳ: “Trước vừa đi tới Trung Nguyên đầu tiên là thua trong tay Quách Tĩnh, thì cũng có thể hiểu được, lần này lại bị bại bởi một thiếu niên hậu bối vô danh… vậy thì còn nói cái gì khôi phục lại vinh quang cho tổ tông ngày trước…”.
Hoắc Đô trong lúc này nản lòng thoái chí, bóng dáng tiêu điều cực kỳ.
Dưới đài rất nhanh vang lên tiếng hô vang đinh tai nhức óc, lần đại hội Kim xà này thật là làm cho mọi người mở mắt, đừng nói cao thủ thành danh, chính là Hà Sư Ngã, Thạch Phá Thiên thuộc hạng người vô danh, nhưng biểu hiện ra võ công không phải là người bình thường có thể đạt đến được.
Nhìn Trần Hữu Lượng phẫn nộ đi xuống, Hoàng Dung lại suy tư, đối với người này, nàng không có thiện cảm, tuy rằng hắn làm việc rất là đắc lực, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy tâm thuật bất chính, bất quá nghĩ đến bây giờ đối phương lại thuộc về Cái Bang Giang Nam, Hoàng Dung lắc đầu, đây là chuyện của Sử Hỏa Long, còn mình thì cách xa ở Tương Dương, ngoài tầm tay với thì phiền muộn làm gì.
Thu hồi ý nghĩ, Hoàng Dung trên mặt tỏa ra nụ cười nhã nhặn, ngọt ngào nói:
– Phía dưới cho mời Kiếm thần Trác Bất Phàm của Thiên Sơn cùng A Thanh của Hồng Hoa Hội.
Nàng vừa dứt lời, một thanh trường kiếm “vèo…” một tiếng hướng về phía nàng phóng tới, Hoàng Dung trên mặt biến đổi, nhưng rất nhanh khôi phục lại yên tĩnh, đứng bình tĩnh tại chỗ, một điểm chống đỡ cũng không có.
Khi thanh trường kiếm kia sắp chạm vào người của Hoàng Dung, đột nhiên mũi kiếm lập tức dời ra tầm ba tấc, lượn xoay tròn quanh thân thể Hoàng Dung vài vòng sau đó cắm ở giữa lôi đài.
Thân kiếm run run mang đến tiếng vang “co… ong…” như rồng ngâm làm quần hùng biến sắc, khi phục hồi tinh thần lại, thì thấy một nam nhân trung niên khuôn mặt thanh tú, râu dài phiêu phiêu chắp tay thản nhiên đứng ở bên trên chuôi kiếm.
– Hay lắm…
Không biết ai gọi ra, dưới đài như sôi sùng sục khi thấy Trác Bất Phàm biểu hiện ra đối với khả năng khống chế kiếm, công phu như thần.
– Trác Bất Phàm đúng là có công phu…
Tống Thanh Thư khen.
Nghe được lời hắn, Quách Phù bất mãn, vừa rồi nàng nhìn thấy thanh trường kiếm kia hướng về trên người mẫu thân vọt tới, trái tim không nhịn được nghẹn tới cổ họng, giờ nghe Tống Thanh Thư khen tặng Trác Bất Phàm, nên đối với hắn vẻ mặt không hề dễ chịu.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv1.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Khi A Thanh lên đài, y phục của nàng rõ ràng cùng với Trác Bất Phàm kém xa, một bộ thanh sam đơn giản, bên hông mang theo một cái thanh trúc xanh, cả người ôn nhu mềm mại đứng ở nơi đó.
Dưới đài vang lên tiếng thở dài, hiển nhiên phần lớn cũng cảm thấy được cô nương xinh đẹp yểu điệu này làm sao có thể thắng được Trác Bất Phàm, có phần lo lắng lát nữa nàng không chừng bị thương ở trên lôi đài, vậy thì quá đáng tiếc.
Đứng ở trên kiếm Trác Bất Phàm liếc mắt nhìn A Thanh, ý nghĩ trong lòng của lão cùng nghĩ giống phần lớn người bên dưới như thế, không lạnh không nhạt hừ lên:
– Đao kiếm vô tình, tiểu cô nương đến xem náo nhiệt để làm gì? Hay là mau mau nhận thua đi, chứ nếu không nhỡ bị thương thì rất đáng tiếc…
A Thanh nghiêng đầu, nàng sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của Trác Bất Phàm, ngạc nhiên nói:
– Ta tại sao lại chịu thua? Ngươi cũng không nhất định đánh thắng được ta…
Trác Bất Phàm tức giận cả người khẽ run, nói liên tục mấy câu “Tốt lắm… tốt lắm…”
Trác Bất Phàm biết nếu là chân thật so chiêu để thắng nàng, cũng không có cái gì vinh quang, tốt nhất làm cho nàng sớm biết khó mà lui.
Thân thể lão nhảy vọt lên, phiên diêu đến trên góc đài, bàn tay nhẹ nhàng vẫy nhẹ, thanh kiếm cắm ở trên đài như có tâm ý tương thông, liền bay trở về đến trong tay lão, Trác Bất Phàm tiện tay vung lên, chỉ thấy một luồng ánh quang tỏa ra bên trái bên phải khoảng gần một trượng, từ nơi mũi kiếm không ngừng lấp lánh.
– Kiếm quang…
Cũng không biết ai bên dưới hô lên, dưới đài quần hùng châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi.
– Biểu muội có nhìn ra được cái này Trác Bất Phàm dùng loại võ công gì không?
Mộ Dung Phục chau mày, cũng không biết từ nơi nào hiện ra cao thủ này, nếu tiến vào vòng thứ hai, thì mình sẽ đối đầu với hắn, thấy đối phương bày ra công phu kiếm pháp như vậy, e rằng đó sẽ là kình địch a.
– Vừa bắt đầu là Chu Công kiếm, là tuyệt kỹ của “Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn” có thể vị tiền bối này là cao thủ của họ.
Vương Ngữ Yên âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu, đột nhiên lại nghi hoặc.
– Nhưng sau đó vị tiền bối này dùng kiếm quang, thì muội lại nhìn không ra lai lịch…
– Ngay cả Vương cô nương cũng không thấy rõ võ công của Trác Bất Phàm, lão này đúng là thần bí.
Bao Bất Đồng gia thần của Mộ Dung thế gia trầm ngâm nói.
Nguyên lai Trác Bất Phàm vốn là thủ tuyệt đỉnh của “Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn”, trước đó môn phái gặp đại nạn, lão phải chạy trốn tới một nơi hoang vắng cực hàn trên Trường Bạch Sơn khổ luyện kiếm pháp báo thù, trong lúc vô tình lại được một tiền bối cao thủ để lại cho một bộ kiếm phổ, luyện trong ba mươi năm, thì kiếm thuật đại thành, tự tin cho mình là thiên hạ vô địch.
Có điều Trác Bất Phàm nhớ tới kẻ thù kia không chỉ có võ công cao cường, mà còn có thế lực khổng lồ, một mình lão báo thù lực thì đơn thế bạc, nên khi nghe được Kim xà doanh tuyển chọn hào kiệt làm Kim Xà Vương, liền ý động mượn lực Kim xà doanh để báo thù.
– Biểu ca, bình sinh muội xem võ lâm bí tịch đa số chỉ là nhìn vào chiêu thức, còn loại kiếm khí vô hình này thì muội biết rất ít, hay là chúng ta thỉnh giáo Đoàn công tử đi, hắn có Lục Mạch thần kiếm cũng là thuộc loại kiếm khí vô hình, nói không chừng sẽ có phương pháp ứng đối…
Vương Ngữ Yên liếc mắt nhìn Đoàn Dự cách đó không xa, thì thấy đối phương đang đưa mắt ẩn tình nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩn người ra, lời kế tiếp cũng nói không được.
Mộ Dung Phục cũng chú ý đến tình huống này, nặng nề hừ một tiếng:
– Ta lại phải thỉnh giáo hắn? Chuyện cười!
Vương Ngữ Yên oan ức cúi đầu không nói thêm gì…
– Trác Bất Phàm có thể tự xưng là Kiếm thần, đúng là có mấy phần bản lĩnh.
Nhìn thấy Trác Bất Phàm biểu hiện ra kiếm quang, không chỉ Mộ Dung Phục tặc lưỡi thán phục, ngay cả Tống Thanh Thư cũng là ngẩn ra, liền bình luận nói.
– Đâu chỉ là có mấy phần bản lĩnh, trên thế gian này người có thể đem kiếm quang biến hóa như thế, thì cũng chỉ có thể đếm ra trên đầu ngón tay.
Chu Chỉ Nhược biểu hiện phức tạp, lúc trước ở đại hội Đồ sư đoạt được danh xưng thiên hạ đệ nhất thì cỡ nào hăng hái, sau này nhìn lại quá nhiều mới biết trong chốn giang hồ còn có rất nhiều cao thủ võ lâm chỉ là căn bản chưa cùng với nàng động thủ. Ngay cả Trác Bất Phàm trước đây cũng chưa từng nghe qua, lúc này vừa ra tay liền làm kinh sợ toàn trường, cũng thấy công lực còn cao hơn mình.
Nếu chưa tận mắt nhìn thấy A Thanh ra tay, thì Chu Chỉ Nhược khẳng định cũng sẽ giống như những người khác khuyên A Thanh rời khỏi cuộc tỷ thí.
– A Thanh này thật sự lợi hại như các người nói như vậy sao?
Chu Cửu lúc đầu tiên vừa nhìn thấy thì đã liền ưa thích cô nương thiên chân vô tà này rồi, nên cũng không muốn nhìn thấy nàng bị thương, lấy kiếm khí mà Trác Bất Phàm biểu hiện ra, Chu Cửu tự nghĩ mình không làm được, nếu như mình đổi lấy vị trí A Thanh tỷ thí, thì cũng chỉ có thể dựa vào thân pháp khinh công tránh né kiếm quang, cùng đối phương du đấu, tùy thời tìm kiếm kẽ hở mà thôi.
– Các ngươi cứ nhìn diễn biến tiếp theo thì sẽ biết…
Tống Thanh Thư không tỏ rõ ý kiến mỉm cười.
Nghe dưới đài bàn luận, Trác Bất Phàm trên mặt nổi lên một tia nhỏ bé đắc ý không ai nhận ra, vừa tiếp tục thôi thúc công lực duy trì kiếm quang, vừa hướng A Thanh nói:
– Cô nương đã biết sợ chưa? Hãy tự biết mình mà rút lui đi…
– Cái này có gì mà đáng sợ chứ, rất đơn giản… ta cũng làm được mà…
A Thanh khẽ nhíu mày, nàng không hiểu ra đối phương vì sao lại nói như vậy…
– Đúng là nói khoác không biết ngượng…
Trác Bất Phàm thể diện bị đánh thức, cơ thịt khuôn mặt nhúc nhích một chút, cười gằn lên.
– Nếu cô nương nói đơn giản, vậy thì hãy xuất chiêu ra cho mọi người xem qua một chút, nếu cô nương có thể bức ra kiếm quang nữa trượng… Không cần, chỉ cần có thể xuất ra kiếm quang, thì lão phu sẽ chịu thua…
– Há, vậy cũng tốt.
A Thanh nhẹ nhàng lấy ra thanh trúc bên hông, nhẹ nhàng hướng về bên cạnh vung lên, một ánh quang màu xanh phóng ra ngoài kéo dài một vệt dài hơn hai trượng, trên sàn nhà lôi đài liền xuất hiện một khe nứt to lớn.
Trác Bất Phàm há miệng thật to, làm sao cũng nghĩ không tới, phải biết toàn bộ trong chốn võ lâm có thể xuất ra kiếm khí thực thể hóa, có thể đếm được trên đầu ngón tay, lão thiên tư thông minh, luyện kiếm một đời, đến tuổi già mới có thể đánh ra một trượng kiếm quang, đã là tài ba lắm rồi, còn tiểu cô nương này mới bao lớn tuổi, cho dù là nàng từ trong bụng mẹ bắt đầu học kiếm, cũng không thể luyện ra được kiếm quang như vậy, càng không nói ánh kiếm dài đến hai trượng!
Toàn trường nhất thời yên lặng như tờ, mọi người mới vừa rồi còn lo lắng cho A Thanh, nhưng bây giờ hai người còn chưa so chiêu, nhưng thắng bại thì đã phân rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |