– Chỉ bất quá… cái gì?
– Chỉ bất quá… sữa của phu nhân chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính mà thôi, nội lực của tại hạ vận chuyển duy trì cũng không được bao lâu, lúc trước chính là đang trong thời điểm bức độc, bỗng nhiên nội tức bị đình trệ, dẫn đến độc tính cắn trả, do đó mới mạo phạm đến phu nhân đấy…
Tống Thanh Thư giải thích nói.
Thích Phương hai má đỏ như máu, cả giận nói:
– Không nhắc lại chuyện đó nữa…
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Nếu như phu nhân không muốn nghe, thì tại hạ không nói nữa…
Trầm mặc một hồi, Thích Phương cắn môi hỏi:
– Vậy độc tính trong cơ thể ngươi như thế nào mới giải được?
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Chỉ có thể thừa dịp mỗi lần nội lực khôi phục, nắm chặt thời điểm bức độc, tại hạ tin rằng một ngày nào đó sẽ đem độc tính bức sạch…
– Nội lực của ngươi như thế nào mới có thể khôi phục lại?
Thích Phương vừa hỏi đến, mới nhớ tới đối phương vừa rồi nhắc tới cần sữa của mình mới có thể tạm thời khôi phục nội lực, lập tức giật mình, hung hăng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Tống Thanh Thư cũng chỉ có thể kiên trì đáp:
– Tại hạ xem ra phu nhân mỗi lần nặn sữa ra cũng là vứt bỏ, lãng phí như vậy thì không bằng cho tại hạ để giải độc?
– Hừ… đừng có nghĩ đến chuyện như vậy…
Thích Phương quả quyết cự tuyệt, lúc trước nàng thấy hắn trúng độc hôn mê, nên mới cố để cho hắn uống… sữa của mình, lúc này hắn đang thanh tỉnh, thì như thế nào có thể đem cái thứ khó xử này cho hắn uống?
– Ách…
Tống Thanh Thư lẩm bẩm…
– Cũng không phải chưa từng… mút hút qua…
– Ngươi nói cái gì?
Thích Phương tức giận mặt trắng bệch, nếu không phải hiện tại xiêm y vẫn chưa có chỉnh tề, nàng hận không thể bước đến cho hắn một cái tát.
– Phu nhân ngủ chưa?
Trong phòng bầu không gian đang lúng túng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm Đào Hồng.
Thích Phương thân thể cứng đờ, trên mặt huyết sắc trút bỏ hết, có chút bối rối đáp nói:
– Ta chuẩn bị ngủ.
Nàng vốn định tự mình giải quyết chuyện này, nhưng một khi Đào Hồng phát hiện ra cái gì, chuyện này sẽ lại không còn nằm trong phạm vi khống chế của nàng nữa, đến lúc đó chắc chắn là huyên náo ồn ào, mình thì cũng thế mà thôi không nói đến, nhưng về sau nhi nữ của mình làm tại trước mặt người không ngẩng đầu lên được mới là nàng không nguyện ý thấy.
– Nô tỳ có mấy lời muốn nói với phu nhân…
Đào Hồng trả lời.
– Ta đã muốn đi ngủ, có lời gì thì trời sáng hãy nói sau.
Thích Phương hoảng sợ đáp, thời điểm này làm sao có thể để cho Đào Hồng đi vào nói chuyện a.
Tống Thanh Thư có chút nghiền ngẫm, lúc trước Tứ Hỉ để lộ ra là do Đào Hồng sắp xếp an bài, bây giờ đã trễ như vậy lại muốn xông vào gian phòng chủ mẫu, nhất định là không có hảo ý, lát nữa chắc sẽ có trò hay để nhìn.
– Thế nhưng những lời này chỉ có thể nói trong đêm nay…
Đào Hồng ngữ khí kiên quyết, không có chút nào có ý tứ lui bước.
“Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ” Thích Phương cảm thấy đầu nhanh lớn hơn, một lớp vừa san bằng, một lớp khác lại khởi lên, nàng nhìn Tống Thanh Thư, chỉ vào đáy giường, nhỏ giọng nói ra…
– Ngươi mau tránh vào trong đi…
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Tại hạ chưa bao giờ giấu mình dưới đáy giường.
Thích Phương cuống đến phát khóc:
– Nếu ngươi bị phát hiện ra, tất cả đối với ta đều đã xong.
Tống Thanh Thư nhãn châu xoay động, nảy ra ý:
– Nếu phu nhân chịu đáp ứng sau đó cung cấp… sữa của mình cho tại hạ giải độc, tại hạ sẽ trốn vào trong đó…
– Ngươi…
Gặp loại tình trạng nguy cấp này, hắn lại rõ ràng thừa cơ uy hiếp mình, Thích Phương hận không thể một cái cắn chết hắn.
– Vạn phu nhân, dù sao cũng là vứt đi, còn không bằng dùng để cứu người, bởi vì cái gọi là cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng.
Tống Thanh Thư tiếp tục thuyết phục nói.
Thích Phương có chút bội phục hắn, rõ ràng có thể đem một chuyện hoang đường như vậy mà nói được thành đường hoàng như thế, cái này da mặt chỉ sợ so với tường thành còn dầy hơn đi.
– Được rồi… được rồi… ta đáp ứng ngươi…
Thích Phương hai bầu vú lại kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tâm tình không bình tĩnh.
– Đa tạ Vạn phu nhân.
Tống Thanh Thư cười sáng lạn.
Thích Phương bị nụ cười của hắn khiến cho trong lòng không hiểu vì sao lại nhảy dựng, thời điểm này ngoài cửa Đào Hồng lại mở miệng:
– Phu nhân, nô tỳ vào đây…
Nói xong liền đẩy cửa ra, nguyên lai vừa rồi đám quân binh dưới trướng Lý Khả Tú sau khi đi ra ngoài chỉ là khép cửa lại, Thích Phương còn chưa kịp đi khóa trái cửa, liền bị Tống Thanh Thư nhào đến đè lên rồi, cho tới bây giờ cũng còn chưa có phục hồi tinh thần lại.
Nghe được tiếng cửa mở, Thích Phương sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Tống Thanh Thư, ngạc nhiên khi phát hiện đối phương sớm đã biến mất bóng dáng, không khỏi tối phun một cái:
– Nhìn qua là biết thường xuyên thâu hương thiết ngọc, động tác điêu luyện quen thuộc như vậy…
Đào Hồng vào đây không có khả năng điều tra cái gì, Thích Phương lúc này mới thoáng bình tĩnh vài phần, y phục trên người vẫn không kịp mặc, chỉ có thể qua loa dùng áo ngoài bọc lấy thân, sau đó kéo qua cái chăn trên giường che ở phía trên.
– Nô tỳ ra mắt phu nhân.
Đào Hồng thi lễ, bỗng nhiên nhíu mũi…
– Ồ, trong phòng này có cái mùi gì mà có chút tanh tanh như vậy chứ?
– Có thể là vừa rồi quá nhiều quân binh tiến đến, lưu lại mùi mồ hôi bẩn…
Thích Phương sắc mặt đỏ, lúc trước tình hình chiến đấu giữa nàng và Tống Thanh Thư quá mức kịch liệt, trong phòng còn lưu lại lấy nồng đậm khí tức mập mờ âm dịch cùng với dương tinh sau khi giao cấu, nàng vội vàng chuyển hướng…
– Ngươi đến cùng là có chuyện gì, muộn như vậy còn muốn nói với ta?
Đào Hồng đang là đầy bụng tâm tư, cũng không có quá chú ý đến cái mùi có chút tanh tanh sau khi giao cấu trong phòng, nghe vậy liền đáp:
– Không có gì, chỉ muốn tới cùng phu nhân có chút tâm sự.
Thích Phương thầm giận, nửa đêm canh ba ngươi chạy tới trong phòng chủ mẫu, kết quả chỉ là vì nói chuyện phiếm.
– Hôm nay chuyện đã xảy ra quá nhiều, ta mệt mỏi, ngày mai sẽ cùng ngươi chuyện vãn đi.
Thích Phương chỉ muốn mau chóng đem Đào Hồng đuổi ra, cũng không công phu cùng Đào Hồng tức giận.
– Không được, lời còn chưa nói hết đây này…
Đào Hồng nở nụ cười, cũng không hỏi Thích Phương, tự kéo một cái ghế tới ngồi xuống bên cạnh, thấy được Thích Phương trong lòng hồ nghi: “Như thường ngày Đào Hồng cũng chú ý đến lễ nghi, vì sao lúc này biểu hiện khác thường như vậy?”
– Phu nhân ở Lâm An thành trong thời gian không ngắn ngủi rồi, cũng biết hôm nay triều đình người có quyền thế nhất chính là ai không?
Đào Hồng xem như đây là gian phòng của mình vậy, vừa tự rót trà uống vừa nói.
Thích Phương đôi mi cau lại, không biết trong hồ lô Đào Hồng muốn làm cái gì, đành phải qua loa đáp nói:
– Đương nhiên là tướng gia đại nhân.
Kỳ thật nàng phải xưng hô Vạn Sĩ Tiết là gia gia, bất quá nàng không thích đối phương cách làm người, vì vậy bình thường đều là lấy tướng gia tương xứng mà gọi.
Đào Hồng lắc đầu:
– Tướng gia tuy rằng vị là quan đứng đầu, đáng tiếc căn cơ bất ổn, tựa như cánh chim không gió, không tính là người có quyền thế nhất.
Thích Phương tức giận, hơn nửa đêm có tâm tư cùng Đào Hồng đàm luận chính trị triều đình, bất quá nàng đang có tật giật mình, nên cũng không dám quát lớn đối phương, đành ứng phó lấy:
– Nếu không phải tướng gia mà nói, còn lại chính là Hàn đại nhân rồi.
Đào Hồng khẽ cười:
– Lật đổ Triệu Nhữ Ngu, sau đó, Hàn Thác Trụ được coi là người có khả năng nhất được chọn lựa, đáng tiếc Hàn tướng gia chỉ là trái cây dùng điểm tâm, hiện nay thanh thế đã không lớn mạnh bằng lúc trước, kỳ thật coi như là nếu có làm tới tể tướng, đoán chừng cũng ngồi không được bao lâu…
– Vì cái gì?
Hôm nay Đào Hồng thái độ khác thường, chậm rãi phân tích nói chuyện triều chính, làm cho Thích Phương cũng có chút ít hứng thú.
– Hàn gia mặc dù nói là đệ nhất hào môn Nhị Tống, có thể đây đều là có được từ thời tổ tiên Hàn kỳ, trải qua nhiều năm như vậy, tổ tông còn có thể để lại được bao nhiêu? Hàn gia mấy nhà cường đại có quan hệ thông gia như là Lũng Kiền Ngô Gia, Hải Ninh Trần Gia, Thái Nguyên Dương Gia, Sơn Âm Lục Gia, ngoại trừ Ngô Gia, Trần Gia thì còn có thể miễn cưỡng được sự ủng hộ bên ngoài, Dương Gia cùng Lục gia sớm đã xuống dốc nhiều năm, trong gia tộc đã lâu nay không có ai thể tiến vào vòng tròn hạch tâm của triều đình rồi. Vì vậy Hàn gia hiện nay nhìn xem thì thấy xán lạn, thực chất bên trong sớm đã trống rỗng.
Đào Hồng khinh thường nhếch miệng nói.
Thích Phương cau mày hỏi:
– Đào Hồng những lời này là ai dạy cho ngươi vậy?
Nàng quyết không tin Đào Hồng có được cái kiến thức này.
Đào Hồng cũng không trả lời, ngược lại nói:
– Phu nhân ở Lâm An thành đã lâu, vậy có từng nghe qua một đoạn ca dao dân gian:
‘Cổ bất giả, bạch ngọc vi đường kim tác mã.
A phòng cung, tam bách lý, trụ bất hạ minh châu nhất cá sử.
Đông hải khuyết thiểu bạch ngọc sàng, long vương thỉnh lai cô tô vương.
Phong niên hảo đại tuyết, trân châu như thổ kim như thiết.’
Bên dưới đáy giường Tống Thanh Thư vẻ mặt cổ quái, tình huống này như thế nào, cảm giác giống như là Hồng Lâu Mộng loạn vào?
Nhìn thấy Thích Phương vẻ mặt nghi hoặc, Đào Hồng vừa cười vừa nói:
– Vậy để nô tỳ thay phu nhân giải thích đây…
“Cổ bất giả, bạch ngọc vi đường kim tác mã”, dĩ nhiên là nói đến đương kim Xu Mật Sứ Cổ Tự Đạo – Cổ đại nhân, tỷ tỷ của Cổ đại nhân còn là sủng phi của hoàng đế.
Câu nói thứ hai “A phòng cung, tam bách lý, trụ bất hạ minh châu nhất cá sử”, ám chỉ chính là Minh Châu Sử Gia, đời trước của Sử gia là Đế Sư, chính là đại gia tộc Sử Di Viễn chấp chưởng lấy Ngự Sử bây giờ.
Câu thứ ba “Đông hải khuyết thiểu bạch ngọc sàng, long vương thỉnh lai cô tô vương”, nói đến đời trước Vương gia là Vương An Thạch Lâm Xuyên, sau khi xảy ra Tĩnh Khang chi biến thì đem gia tộc dời đến Cô Tô, nếu bàn về thanh thế năm đó cũng không dưới so với Hàn gia. Thế hệ đời này gia chủ Vương Tử Đằng thân là điện tiền ty đô chỉ huy sứ, chưởng quản lấy Cấm Quân.
Câu nói sau cùng “Phong niên hảo đại tuyết, trân châu như thổ kim như thiết…”, Tiết gia chủ hiện nay đảm nhiệm tham gia chính sự, trông coi văn điện Đại học sĩ, riêng lấy quan chức mà nói, cùng Hàn Thác Trụ được cho địa vị ngang nhau.
Tứ đại gia tộc này đều là đệ nhất hào gia cao cấp của Đại Tống, bọn họ lại thông qua quan hệ thông gia quan hệ, tạo thành một khối chính trị không gì phá nổi, thê tử Cổ Tự Đạo là muội muội của Vương Tử Đằng, chất nhi cũng cũng là gã lấy với tiểu thư Vương gia, cô cô Sử Di Viễn là mẫu thân của Cổ Tự Đạo, nghe nói lão còn ý định đem nhi nữ gả cho công tử Cổ Tự Đạo, Đại muội Vương Tử Đằng gả cho Cổ Tự Đạo, Nhị muội gả cho Tiết Cực, chất nữ gả cho chất nhi Cổ Tự Đạo, nhi nữ của Tiết Cực cùng chất nữ, đều là nổi danh tài sắc vẹn toàn của Lâm An thành, nghe nói cũng có ý hướng cùng Cổ gia công tử kết thân.
Ngoại trừ tứ đại gia tộc này, bên ngoài còn có Lâm gia, Lý gia, Lữ gia, Mộ Dung gia, đồng dạng cùng bọn họ cũng có ngàn vạn lần quan hệ thông gia: Gia chủ Lâm Như Hải của Lâm gia, hiện nay đàm nhiện Tam Ti Diêm Thiết Sử, chưởng quản lấy gần một phần ba thuế má của triều đình, thê tử của hắn là muội muội Cổ Tự Đạo, cũng sinh ra một nhi nữ dung mạo tuyệt đại mỹ nhân, hình như cũng có ý định cùng công tử Cổ gia kết thân, gia chủ Lý gia là Lý Thủ Trung, đảm nhiệm tế tửu Quốc Tử Giám, nhị nữ nhi là đại nhi tức phụ của Cổ Tự Đạo, muội muội thì gả vào vương gia Cô Tô, đời trước Mộ Dung thế gia là Mộ Dung Bác thì cưới đường muội của Vương Tử Đằng…
Tống Thanh Thư nghe được kinh hãi, trong miệng đối phương nói muội muội Lý Thủ Trung, gả vào vương gia Cô Tô chính là ám chỉ Lý Thanh La này? Còn có Mộ Dung thế gia nguyên lai cũng là một phần tử trong tập đoàn Cổ thị a.
Thích Phương nhịn không được hỏi:
– Ngươi cùng ta những thứ này cuối cùng là có ý gì?
Đào Hồng lộ ra một tia quỷ dị:
– Nô tỳ nói nhiều như vậy, chủ yếu chính là vì muốn nói rõ, nếu muốn quyền thế vững chắc càng vững chắc hơn, chỉ có thể hào môn cùng hào môn có quan hệ thông gia, đáng tiếc phu nhân xuất thân từ thảo dân, không thể mang đến cho gia tộc Vạn Sĩ (Mặc Kỳ) dù là một chút vốn liếng chính trị gì cả, vì vậy tướng gia cùng lão gia đã thương lượng quyết định, muốn để cho công tử thay đổi cuộc hôn sự này…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/12/2023 06:33 (GMT+7) |