Chính hắn đang cảm động, chợt nghe A Kha bỗng nhiên giận dữ, hắn nhướng mày, nghĩ thầm tam trí nàng đột nhiên tại sao như là nổi điên vậy?
Lý Nguyên Chỉ cũng là nghẹn họng nhìn trân trối, mình dựa theo đối phương yêu cầu nói ra sự tình của mình và Tống Thanh Thư, nào ngờ lại chọc cho nàng tức giận? Lý Nguyên Chỉ vốn chính là thiên kim đại tiểu thư, đâu chịu nổi sự vô lý như vậy, hừ lạnh một tiếng:
– Là chính Ngo phi muốn ta nói, nếu không nghe coi như xong, tính khí thất thường của nương nương bổn tiểu thư hầu hạ không nổi, nơi này là gian phòng của ta, xin mời ra ngoài đi…
– Tiện tỳ lớn mật, dám cùng nương nương nói chuyện như vậy…
Ngoài cửa cung nữ nghe được A Kha triệu hoán liền chạy vào, vừa vặn nghe được Lý Nguyên Chỉ nói, nổi giận quát to.
Lý Nguyên Chỉ đối với A Kha còn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn, tốt xấu gì thì đối phương vừa rồi cũng thay nàng giải vây, nhưng bầy cung nữ tại trước mặt nàng hô to gọi nhỏ, nhắm trúng nàng trong lòng một hồi lửa cháy:
– Các ngươi chẳng là cái gì…
Thân hình nàng liền lóe lên liền tới sát bên mấy cung nữ hung dữ vừa mắng nàng, “bốp… bốp… bốp…” mấy cái cái tát vang lên.
A Kha nghe được Lý Nguyên Chỉ kể lại những chuyện lúc trước kia, liền nghẹn lấy một bụng tà hỏa, thấy thế càng là giận dữ, kiều hừ một tiếng liền phóng qua cản lại Lý Nguyên Chỉ, hai nàng trong nháy mắt liền xuất thủ giao chiến…
Lý Nguyên Chỉ tuy rằng không coi là cao thủ, nhưng dù sao cũng là có sư phụ Lục Phỉ Thanh lúc trước chỉ bảo cho nàng căn cơ cực kỳ vững chắc, A Kha thì chỉ là theo từ thị vệ của Bình Tây vương phủ học được một ít công phu mèo quào, nếu quả thực đánh nhau không phải là đối thủ của Lý Nguyên Chỉ, rất nhanh liền đã rơi vào thế hạ phong.
Đám cung nữ lập tức luống cuống, vội vàng hô to lên, đám thị vệ phía ngoài nghe được động tĩnh vội vàng chạy đến, chứng kiến tình hình trong phòng chỉ thấy hai vị nương nương đang giao đầu, âm thầm kêu khổ.
A Kha thì không cần phải nói, hiện nay trong hậu cung là phi tử được sủng ái.
Còn Lý Nguyên Chỉ cũng không phải là người dễ trêu chọc, mặc dù không có chính thức được sắc phong, nhưng trong hoàng cung trong tiềm thức của mọi người đã xem nàng trở thành hoàng phi, chỉ là không biết vì cái gì bỗng nhiên bị đày vào lãnh cung, dù sao sự việc nàng nàng thất trinh là một chuyện thuộc về mặt mũi hoàng thất, tin tức này đã được phong tỏa, cũng không có mấy người biết rõ được.
Nàng tuy rằng bị đày vào lãnh cung, nhưng chỉ có quỷ mới biết ngày nào đó nàng có thể hay không một lần nữa được sủng ái, dù sao các triều đại đã từng nhiều lần thay đổi phát sinh các loại chuyện như vậy rồi. Đến lúc đó sẽ có tính sổ, chính mình chỉ là con tép nhỏ thì được coi là cái gì…
– Các ngươi tới bắt nàng rồi vả miệng cho ta…
Đám thị vệ chính đang trong ranh giới khó xử thì A Kha nhìn thấy bọn họ, lập tức hạ lệnh.
Mấy tên thị vệ nhìn nhau, đành phải bất đắc dĩ đáp:
– Bẩm vâng…
Dù sao sự việc Lý Nguyên Chỉ cho dù là có bật ngược được thế cục cũng là chuyện về sau, còn Ngô phi thì đang được sủng ái, nếu đắc tội với nàng, mấy huynh đệ bọn họ chỉ sợ lập tức sẽ bị dẫn tới tai vạ, đành phải đưa ra lựa chọn.
Trên nóc nhà Tống Thanh Thư sắc mặt trầm xuống, vừa rồi Lý Nguyên Chỉ cùng A Kha đánh nhau, hắn có thể không ra tay, dù sao A Kha cũng không đả thương được Lý Nguyên Chỉ, nhưng mấy tên thị vệ đại nội này thì có võ công khá cao, Lý Nguyên Chỉ không phải là đối thủ, hắn lại làm sao có thể ngồi nhìn nàng nhận lấy vũ nhục…
– Dừng tay lại cho ta.
Từ xa xa truyền tới thanh âm một nữ nhân lo lắng.
Tống Thanh Thư nghi hoặc hướng bên kia nhìn lại, người lên tiếng ngữ khí tuy có lo lắng, nhưng thanh âm êm dịu ngọt ngào, dường như nàng trời sinh ra không biết tức giận tức giận vậy, dù chưa nhìn thấy hình dáng, chỉ nghe thanh âm đã khiến cho người thân thể xốp giòn hết nửa bên rồi…
Rất nhanh một nữ nhân xuất hiện ở cửa ra vào, Tống Thanh Thư nhìn lại, chỉ thấy niên kỷ nàng ước chừng chừng tầm bốn mươi tuổi, mặc đạo bào vàng nhạt, chỉ thấy nàng mặt mày thanh tú ôn nhu như ánh trăng sáng tỏ, tản mát ra mị lực nữ nhân thành thục, trước ngực của nàng, một đôi bầu vú sung mãn không gì sánh kịp mãnh liệt kích thích đôi con ngươi của người, đôi bầu vú cao ngất vú chống lên tràn đầy đấy, theo hô hấp nàng nhẹ nhàng rung động, thật giống như dường như là đôi bầu vú có sinh mệnh đấy lông mi giống như bầu trời trăng non, một đôi mắt phượng như nước trong veo h, lúc này lại xuyên suốt ra vô hạn thành thục mị lực, từ bên ngoài xem ra, nàng chỉ là mặc cái yếm, nhưng đôi bầu vú của nàng không có chút nào rủ xuống, càng giống như là một cô nương thanh xuân vậy, khuôn mặt đẹp như vẽ, thanh lệ khó tả.
Tống Thanh Thư trong cả đời đến nay, cũng coi như duyệt toàn bộ sắc đẹp nhân gian, nhưng cũng phải thừa nhận, đơn thuần lấy hình dạng mà nói, trong các nữ nhân mà hắn biết, chỉ sợ chỉ có Tử Sam Long Vương, Tiểu Long Nữ, Hoàng Dung, Ca Bích rải rác mấy người có thể cùng nàng so sánh mà thôi, còn những nữ nhân khác giống như là A Cửu, tuy rằng cũng thanh lệ thoát tục, nhưng đơn thuần dựa vào mỹ mạo mà nói, thì không thể nào bằng với nữ nhân trước mắt này…
Nàng đứng ở cửa ra vào, ánh mắt lưu chuyển, theo trên mặt mọi người lướt qua, mỗi người cùng sóng mắt nàng vừa chạm vào, thì thân thể tựa như đắm chìm tại trong làn nước ấm áp, không nói ra được thoải mái, mới vừa rồi trong gian phòng còn tiếng động lớn huyên náo vô cùng, trong phòng nhất thời yên tĩnh im ắng, đột nhiên keng một tiếng, có thị vệ trong tay bội đao rơi xuống đất, bắt lấy lại là leng keng… leng keng hai tiếng, lại có người bội đao rơi xuống đất.
Tống Thanh Thư ngơ ngẩn quả nhiên không hổ là “Hướng quan giận dữ vì trùng quan nhất nộ vi hồng nhan, khuynh nhân thành khuynh nhân quốc…” đích thực chính là Trần Viên Viên, đồng thời trong lòng kỳ quái, Trần Viên Viên vì sao cũng xuất hiện tại trong cung này…
Ngô Tam Quế thật đúng là cam lòng dốc vốn, một nữ nhi tuyệt sắc còn chưa đủ, vì muốn cùng Nam Tống liên minh càng thêm chặt chẽ, rõ ràng còn đưa đến luôn cả phu nhân của mình…
A Kha nhìn thấy phản ứng của mọi người thì cô cùng đắc ý, lại là bất mãn, hừ lạnh một tiếng, liền chạy tới đỡ lấy phu nhân mỹ mạo:
– Nương… tại sao cũng tới đây?
– Bẩm xin ra mắt Tịch Tĩnh tán nhân…
Nghe được A Kha xưng hô, đám kia thị vệ lập tức xác định thân phận của Trần Viên Viên, vội vàng hành lễ nói, đồng thời âm thầm nuốt nuốt nước bọt…
Lúc trước bọn họ có nghe qua một tin đồn, nói màu thân của Ngô phi ở trong cung mang phát tu hành, mỹ mạo còn phía trên Ngô phi, bọn họ trong lòng còn có chút không tin, dù sao Trần Viên Viên ru rú ở trong cung rất ít lộ diện, mà bọn thị vệ phần lớn đều đã nhìn thấy tận mắt qua Ngô phi, nhan sắc của A Kha như là tiên nữ đã đủ làm cho bọn họ kinh sợ, thật sự không cách nào tưởng tượng trên thế gian này còn có nữ nhân so với A Kha càng nhiều hấp dẫn xinh đẹp hơn, nhưng lúc này tận mắt nhìn đến, mới phát hiện ra là cỡ nào ếch ngồi đáy giếng.
Nam nhân thiên hạ vừa nhìn thấy nàng tựa như này thất hồn lạc phách, Trần Viên Viên cũng đã quen rồi, tất nhiên là lơ đễnh không quản đến, chỉ khẽ gật đầu đáp lại, thế nhưng rơi vào trong mắt đám thị vệ, lại thấy mặt nàng hiện lên ửng đỏ, sóng mắt dịu dàng, trong lúc nhất thời cả phòng đều là kiều mị…
Tống Thanh Thư âm thầm tặc lưỡi, nghĩ thầm Trần Viên Viên thật sự là mị cốt tự nhiên, rõ ràng là nàng không có tận lực thi triển mị lực, chi là giơ tay nhấc chân mà đã là hiển lộ ra phong tình vạn chủng, làm cho nam nhân vừa nhìn thấy đã nhớ thương, nếu nàng học được mị thuật, thiên hạ này còn có nam nhân nào có thể chống đỡ được mị lực của nàng chứ?
– Các ngươi đang muốn làm gì vậy?
Trần Viên Viên đôi môi anh đào tinh tế hé mở…
– Bẩm báo Tịch Tĩnh tán nhân, nữ nhân này đối với Ngô phi nương nương vô lễ, đám nô tài đang muốn bắt giữ giao cho nương nương xử lý.
Đám thị vệ nói ra.
Trần Viên Viên trong một chốc lát này đã theo từ chỗ nhi nữ của mình biết đến sự tình từ đầu đến cuối, nàng nhìn về phía Lý Nguyên Chỉ, trong ánh mắt đều là thương tiếc chi ý:
– Lý cô nương cũng là người cơ khổ, không nên làm khó nàng, chúng ta quay trở về đi.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensextv1.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-6/
A Kha mặc dù có vài phần không muốn, nhưng nàng trước giờ kính yêu mẫu thân, không muốn làm trái ý của nàng Trần Viên Viên, trừng mắt nhìn Lý Nguyên Chỉ hừ một tiếng, liền kéo tay của mẫu thân quay người rời đi, đám cung nữ kia cũng đi theo sát phía sau, bọn thị vệ đang mất hồn, cùng đi theo sau mẫu tử nàng, rất nhanh biến mất trong sân.
Gian phòng ồn ào một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, Lý Nguyên Chỉ thở phào, nghĩ đến A Kha lúc gần đi trừng mắt nhìn mình, nàng chỉ cảm thấy không hiểu thấu, không biết mình cuối cùng đắc tội với đối phương về cái gì, Ngô phi xinh đẹp như vậy, hiển nhiên không phải ghen ghét với mình, tại trong hậu cung Ngô phi lại cực kỳ được sủng ái, còn mình thân ở lãnh cung, càng không uy hiếp được Ngô phi…
Trong đầu suy nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì, Lý Nguyên Chỉ dứt khoát bỏ qua, đi đến đóng kỹ cửa, rồi một mình lại ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người.
“Tống đại ca vẫn còn cùng phụ thân giằng co quyết liệt, vừa rồi nghe lão ma ma nói, phụ thân tựa hồ là đã bị thất bại, chỉ là không biết phụ thân có bị nguy hiểm hay không?” Lý Nguyên Chỉ chống cằm, tại trước bàn thì thầm tự nói, chắc có lẽ không đâu, Tống đại ca biết rõ đó là phụ thân của ta, há có thể giết chết?
Bất quá rất nhanh nàng lại lo lắng, hiển nhiên mình cũng không thể xác định:
“Thế nhưng lúc trước phụ thân hại Tống đại ca thảm như vậy, làm cho hắn thiếu chút nữa ném đi tính mạng, phụ thân còn thừa cơ muốn chiếm cả Kim Xà doanh, cho dù hắn thật sự chịu buông tha cho phụ thân, thì mấy hồng nhan tri kỷ của hắn há lại sẽ buông tha cho phụ thân?”
Càng nghĩ càng hoảng hốt, càng nghĩ càng phiền muộn, Lý Nguyên Chỉ đứng lên, một cước đá vào cái chân bàn:
“Hừ, Tống đại ca nếu quả thật đối với phụ thân ta làm cái gì, ta… ta…”
Suy nghĩ mà cũng không nghĩ ra mình có thể làm như như thế nào, ngược lại là cái chân bàn cứng rắn làm cho nàng đau đến chảy nước mắt:
“Lý Nguyên Chỉ a Lý Nguyên Chỉ, ngươi đừng có ngu ngốc, lúc trước hắn khi dễ ngươi, sau đó thì không còn có nửa điểm tin tức, lúc này cũng không biết đang ở trên giường với hồng nhan tri kỷ nào ân ái quên đường về, chỉ sợ sớm đã đã quên tại nơi đây còn có một nữ nhân số khổ đang đợi hắn…”
“Không đúng, Tống đại ca không phải người như vậy…”
Nghĩ đến những lúc nàng đã cùng Tống Thanh Thư chung đụng, Lý Nguyên Chỉ tâm trí chấn động, tự an ủi mình nói, bất quá rất nhanh lại trút giận…
“Hôm nay đã có người đến ban thưởng lụa trắng độc tửu rồi, cũng không biết ta còn có thể kiên trì được bao lâu, nói không chừng đến lúc Tống đại ca nhớ ta, thì ta đã biến thành oan hồn trong lãnh cung này rồi…”
Lại còn sinh tử phụ thân chưa biết, cửa nát nhà tan, Lý Nguyên Chỉ càng nói càng là thương tâm, cuối cùng gục xuống bàn hu hu khóc lên.
– Quả nhiên là nữ nhân thì hướng ngoại, phụ thân muội nếu biết lúc này trong lòng muội lại nhớ đến Tống đại ca nhiều hơn một chút, không bị muội làm tức chết mới là lạ.
Bên tai bỗng nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc.
– Làm gì mà có, phụ thân thương ta như vậy…
Lý Nguyên Chỉ vô thức đáp, bỗng nhiên toàn thân run lên, ngẩng đầu lên, nhìn qua trước mắt nam nhân mà nàng mong nhớ ngày đêm, vẻ mặt như không thể tin được…
Lý Nguyên Chỉ vội vàng dụi dụi đôi mắt, dường như sợ mình nhìn lầm:
– Tống đại ca… ta… ta đang nằm mơ sao?
Tống Thanh Thư trong lòng thương xót nổi lên, cũng nhịn không được nữa ôm lấy nàng ôm vào trong ngực:
– Nguyên Chỉ muội muội, Tống đại ca đến chậm, hại ngươi lo lắng hãi hùng lâu như vậy…
Toàn thân nằm vào một trong thân thể ấm áp rộng lớn ôm ấp, cảm nhận được khí tức kia quen thuộc, Lý Nguyên Chỉ đã xác định tất cả đều thật sự, liền òa khóc lên, mười ngón thon dài ôm ngược bả vai của đối phương:
– Tống đại ca…
Tống Thanh Thư nhẹ khẽ vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng ôn nhu an ủi:
– Tốt rồi tốt rồi, hết thảy đều đã qua, về sau ta sẽ bảo hộ tốt cho muội, không để cho muội nhận ủy khuất nữa…
Hai người ôm cùng một chỗ lẫn nhau hàn huyên tâm sự, Lý Nguyên Chỉ chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nhìn qua hắn:
– Tống đại ca… đã tới đây bao lâu vậy?
– Mới trong chốc lát…
Tống Thanh Thư chột dạ nói ra.
– Mới trong chốc lát là bao lâu?
Lý Nguyên Chỉ nháy chớp đôi mắt to, dường như nhìn ra hắn cái gì không rõ.
Tống Thanh Thư cười khổ, đành phải nói ra:
– Khi ta tới vừa vặn đụng với lão tú bà mang theo tấm lụa trắng độc tửu đến đây.
Lý Nguyên Chỉ lập tức sẵng giọng:
– Vậy mà đại ca không xuất hiện cứu muội?
– Ách, ta đang muốn xuất thủ cứu muội, nào ngờ A Kha đến, ta chuyến này đến đây là cùng Nam Tống hòa đàm, thân phận không thích hợp bại lộ, vì vậy mới không đi ra.
Tống Thanh Thư giải thích nói.
– A Kha?
Lý Nguyên Chỉ giật mình, trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng hắn nói tới ai.
– Chính là Ngô phi mà trong miệng các người gọi đấy.
Nhìn ra trong mắt nàng nghi hoặc, Tống Thanh Thư giải thích.
– Hừ… đại ca rõ ràng cũng biết rõ khuê danh của nàng…
Lý Nguyên Chỉ kinh hô:
– Nàng lại quấn quýt muội hỏi về chuyện của đại ca, có phải là các người cũng có một chân?
– Tuyệt đối không có a…
Tống Thanh Thư lần này ngôn từ chính nghĩa nói.
– Thật không?
Lý Nguyên Chỉ rõ ràng không tin, bất quá nàng cũng không có vì vấn đề này tiếp tục dây dưa nữa, ngược lại hỏi…
– Đại ca nói lần này không thích hợp bại lộ thân phận, vậy nếu vừa rồi Tịch Tĩnh tán nhân không có tới, chẳng phải là muội đã bị Ngô phi đánh cho…
– Làm sao có thể…
Tống Thanh Thư vội nói…
– Ta lúc ấy đã quyết định xuất thủ, nào ngờ trùng hợp lại có người đến giải vây, bởi vậy có thể thấy được Nguyên Chỉ muội là một người có phúc trạch thâm hậu…
– Phúc trạch thâm hậu?
Lý Nguyên Chỉ cười khổ…
– Cửa nát nhà tan cũng coi là phúc trạch thâm hậu sao?
Nàng kỳ thật rất muốn hỏi tung tích phụ thân, thế nhưng lại không dám mở miệng, nàng sợ có được đáp án sẽ làm cho nàng tan nát cõi lòng, nàng mặc dù biết là phụ thân không đúng, nhưng nếu như Tống Thanh Thư thật sự giết chết phụ thân nàng, nàng cũng tuyệt không có thể tha thứ cho đối phương.
Tống Thanh Thư nghe ngữ khí của nàng thì liền biết rõ nàng đang lo lắng cái gì, hắn hôn lên hai má của nàng, ôn nhu nói:
– Phụ thân của muội vẫn còn sống tốt đấy, bất quá phụ thân của muội đã làm ra chuyện như vậy, ta cũng không có khả năng làm như cái gì cũng không có phát sinh qua, bằng không thì không có cách nào giải thích trước mặt hàng vạn thủ hạ. Bất quá muội có thể yên tâm, chỉ là giam lỏng mà thôi, bất cứ lúc nào muội cũng có thể đến thăm, qua vài năm sau nếu đại cục đã định, ta có thể khôi phục lại tự do cho phụ thân muội…
– Đa tạ Tống đại ca…
Từ nhỏ ra ở trong nhà quan lại, Lý Nguyên Chỉ rất rõ ràng một số quy tắc trong thế giới này, từ lúc loạn thế cho tới bây giờ, đều là trò chơi ngươi chết ta sống, nếu không có mình, dựa vào tất cả hành động của Lý Khả Tú, cho dù là có bị giết chết, thì cũng sẽ không có bất luận kẻ nào cảm thấy không ổn.
Bởi vì nếu như thế cục có thay đổi, thì Lý Khả Tú nhất định cũng sẽ không chút do dự giết chết Tống Thanh Thư, Lý Nguyên Chỉ không có chút nào tin tưởng rằng mình có thể bảo trụ được tính mạng tình lang.
Nàng biết rõ bị giam lỏng đã là kết cục tốt nhất cho phụ thân, hơn nữa đây là do tình lang vì mình mà nhượng bộ, trong lòng nàng ấm áp lên, ôm cổ tình lang, đưa lên cặp môi đỏ mọng mềm mại…
Tống Thanh Thư vốn là bởi vì tối hôm qua tại trên giường của Lục Vô Song đó làm cho bị nửa vời, nghẹn lấy một bụng tà hỏa, lúc này trong ngực nàng nhu tình mật ý, hắn chỉ cảm thấy trong đầu oanh địa một tiếng, làm gì mà còn nhịn được, ôm lấy nàng liền hướng phía giường bên kia đi đến.
Nào ngờ đang lúc đến thời khắc mấu chốt, Lý Nguyên Chỉ rồi lại chặn lại bàn tay của hắn đang định cởi bỏ dây lưng trang phục của nàng, điềm đạm đáng yêu nói:
– Lãnh cung nơi đây quá xúi quẩy, muội không muốn ở chỗ này…
Tống Thanh Thư hai mắt đỏ thẫm, thở hổn hển hỏi:
– Vậy muội muốn ở chỗ nào?
Lý Nguyên Chỉ ánh mắt giống như trăng lưỡi liềm, bên trong đã ánh lên giảo hoạt:
– Muội muốn đến trên giường của Ngô phi a…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/12/2023 06:33 (GMT+7) |