Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 » Phần 222

Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 222

Lúc này thì nghe trước sau tầm mười lăm tên đạo tặc, kẻ nói thế này, người nói thế kia, chế giễu:

– Cái gì Phi Mã tiêu cục? Năm xưa chẳng qua là nhờ có Mã Mã Hành Không lão tiêu đầu áp tải, mới có thể xưng danh là ‘Phi Mã’ hai chữ, đến thời họ Từ trong tay, sớm nên đổi tên tiêu cục thành “Phi Trư…” đi… haha…

– Nhận áp tiêu thật là ngu xuẩn, chỉ có chín ngàn lượng bạc cũng bỏ mạng bảo vệ…

Tống Thanh Thư ở một bên nghe qua thì tạm hiểu chuyện xảy ra: Chuyện này đối với phu thê phỏng chừng chính là Từ Tranh và Mã Xuân Hoa. Ngày trước bất mãn với hôn sự gán ép, cho nên khi gặp gỡ thế tử Phúc Khang An khí độ bất phàm, ma xui quỷ khiến nàng đã hiến thân cho hắn, khiến cho mang thai trước lúc cưới xin, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chịu gả cho sư huynh Từ Tranh.

“Nhi tử của Phúc Khang An?”

Cúi đầu nhìn hai tiểu oa oa đang say ngủ, Tống Thanh Thư mỉm cười lạnh lùng.

– Công tử, có muốn cứu bọn họ hay không? Xem tình hình bọn họ không chống đỡ được lâu.

Trương Khang Niên đến gần hắn lặng lẽ hỏi.

– Từ từ chờ xem rồi hãy tính.

Tống Thanh Thư lắc đầu, vừa rồi nghe những lời chế giễu của bọn đạo tặc, hắn nghĩ bọn chúng đối với nội tình của Từ Tranh biết rất rõ ràng, không chỉ biết lai lịch sư thừa của Từ Tranh, còn biết gã nhận áp tiêu bao nhiêu phiêu ngân, trong lời nói đối với Từ Tranh cực điểm chanh chua khinh bỉ, nhưng đối với với Mã Xuân Hoa cùng phụ thân quá cố của nàng thì không hề đắc tội, thậm chí còn có vẻ khá là tôn kính. Những tên đạo tặc ra tay rất tàn nhẫn lại chuẩn xác, mỗi người bọn chúng võ công đều cao hơn phu thê Từ Tranh liên thủ, nên Tống Thanh Thư âm thầm thấy kỳ quái:

“Những tên này tuy không thể nói là hảo thủ đệ nhất trên giang hồ, nhưng võ công như thế này, tất có tư cách nhân vật thành danh, quyết không phải là đám đạo tặc chỉ vì chín ngàn lượng bạc mà đế cướp, vậy thì đến tột cùng có mục đích gì đây? Bất chợt hắn nhìn ra điểm khả nghi…”

Đột nhiên một tiếng hét thảm, thấy Từ Tranh trên đùi máu tươi chảy dài, tên đạo tặc cầm đầu giơ lên một chân, tung cước đã gã ngã lăn trên đất, một chân đạp trụ, cười lạnh nói:

– Ta cũng không muốn tính mạng ngươi, chỉ cần ngươi tự phế bỏ đôi tay và móc đi đôi mắt…

Từ Tranh vừa sợ sệt, vừa phẫn nộ, uất ức nói không ra lời.

Mã Xuân Hoa kêu lên:

– Các vị bằng hữu, các ngươi muốn phiêu ngân, thì cứ cầm lấy, chúng ta cùng các vị không oán, không thù, hà tất đuổi tận giết tuyệt.

Một tên sử kiếm cười nói:

– Mã cô nương, ngươi là người tốt, không cần quản đến việc không đâu.

Mã Xuân Hoa nói:

– Cái gì gọi là quản việc không đâu? Hắn là phu quân của ta a…

“Xem ra đúng bọn chúng đến đây là vì Mã Xuân Hoa a…”

Tống Thanh Thư nghe thì hiểu rõ ràng mấy phần.

“Mã Xuân Hoa… Ồ, chẳng lẽ bọn chúng là người của Phúc Khang An.”

Tống Thanh Thư tâm tư thay đổi thật nhanh, đã đoán ra được đầu đuôi ngọn nguồn.

Tên cầm đầu chợt hai mắt phát lạnh đáng sợ cười gằn:

– Tên vô dụng này, sống trên đời cũng chỉ tự rước lấy nhục.

Vừa dứt lời, trên chân vận công giảm mạnh một cái, chỉ nghe cách cách vài tiếng, Từ Tranh một tiếng hét thảm, lồng ngực vỡ nát nhất thời khí tuyệt.

– Sư Ca…

Mã Xuân Hoa vốn là cơ thể đang suy yếu, nhìn thấy thế bị kích động vạn phần, lập tức hôn mê bất tỉnh.

– Đi.

Tên cầm đầu đạo tặc ra hiệu thủ hạ đem Mã Xuân Hoa mang đi, Tống Thanh Thư lúc này lại đứng bật lên.

Hắn mới vừa mới ý thức tới chuyện không đúng, muốn ra tay thì đã không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn Từ Tranh chết thảm, có điều Từ Tranh đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một khách qua đường, chết thì đã chết rồi, không có thay đổi cục diện, chỉ còn Mã Xuân Hoa, vừa rồi trao đổi mấy câu, xem như có điểm giao tình, Tống Thanh Thư cũng không thể nhìn nàng ở trước mặt mình như vậy bị người bắt mang đi.

Đám đạo tặc cũng đã sớm phòng bị Tống Thanh Thư cứu người, thấy thái độ của hắn muốn ra tay liền tiên phát chế nhân rút đao bổ tới trước, Tống Thanh Thư mặt trầm xuống, thân hình làn khói xẹt qua, ngay lập tức đã có bảy, tám tên đạo tặc kêu rên ngã xuống.

Tên cầm đầu đạo tặc lạnh cả tim, biết đối phương võ công cao hơn phe mình quá nhiều, từ trong lồng ngực móc ra ám khí, hướng về phía góc tường bắn tới.

Tống Thanh Thư sững sờ, hắn chẳng thể nghĩ tới bọn chúng đối với hai ấu nhi này ra tay, theo hắn suy đoán, bọn chúng hẳn là thuộc hạ của Phúc Khang An, thì làm sao dám tổn thương thân sinh cốt nhục của Phúc Khang An.

Có điều Tống Thanh Thư lại không biết, bản thân Phúc Khang An cũng không biết mình còn có hai hài nhi ở trên thế gian này, thì những tên thuộc hạ làm sao biết được?

Tên cầm đầu lại cho rằng ấu nhi sinh đôi kia là nhi tử của Từ Tranh, tâm tư muốn nhổ cỏ tận gốc, liền dùng ám khí bắn tới, trong lúc Tống Thanh Thư ngây người, bọn chúng mang lấy Mã Xuân Hoa phóng mất trong màn mưa.

Tống Thanh Thư lúc này cực kỳ do dự, đuổi theo cứu Mã Xuân Hoa, thì trước mắt hai tiểu hài tử tính mạng khó mà giữ được, nếu cứu hai tiểu hài tử, Tống Thanh Thư lại cảm thấy mình rước chuyện không đâu.

Này rõ ràng là Phúc Khang An tự làm bậy, lão thiên khiến cho hắn tuyệt hậu, chính mình quản việc này làm gì? Cứu Mã Xuân Hoa nói không chắc còn có cơ hội cùng nàng tu luyện Hoan Hỉ thiện pháp, cứu hai tiểu hài nhi này thì có chỗ nào tốt?

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, Tống Thanh Thư cuối cùng vẫn thở dài, đành lựa chọn cứu hai tiểu hài nhi này, hắn và Phúc Khang An xác thực là kẻ địch chứ không phải là bằng hữu, giữa hai người, có thể quang minh chính đại, cũng có thể dùng tất cả t âm mưu thủ đoạn quyết một trận tử chiến, sinh tử bằng chính bản lĩnh của mình. Trái lại nếu là bỏ mặc sinh mệnh của hai tiểu hài tử trước mắt, Tống Thanh Thư sẽ lưu lại trong lòng một đời bóng ma, cái được không đủ bù đắp cái mất…

Vận dụng nội công đem ám khí từ trên người hai tiểu hài tử hút ra, sau đó sẽ từ trong lồng ngực móc ra Giải bách độc dược hoàn của Độc Thủ Dược Vương tặng, chia làm hai nửa, dùng thủy hóa, nhanh chóng đút cho hai hài tử nuốt vào, cũng may ám khí là loại có độc bình thường, thấy hai hài tử màu da dần dần chuyển sang hồng hào bình thường, Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm.

Một bên Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền đang xì xào bàn tán:

– Ngươi không phải mới vừa nói Tống đại nhân thủ đoạn cao minh sao? Trước tiên mượn đao giết người, ngồi xem tặc nhân giết chết phu quân của nữ tử nhân, xong rồi chính mình lại xuất thủ cứu giúp, nữ nhân cơ khổ không nơi nương tựa, càng dễ dàng bị nằm dưới… Ạch… tự ngươi hiểu đi.

– Cấm khẩu, đừng để cho Tống đại nhân nghe thấy, ta chỉ là không nghĩ tới Tống đại nhân lại vì hai tiểu hài nhi lại từ bỏ cứu người thục phụ xinh đẹp kia…

– Hai người các ngươi ở bên kia xì xào nói cái gì?

Tống Thanh Thư tai nghe, nhất thời không còn gì để nói với thuộc hạ của mình.

– Chúng ta đang nói đại nhân là người tốt…

– Đúng đấy, không chỉ có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, hơn nữa trạch tâm nhân hậu, khiến cho người khâm phục khâm phục…

Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền hai người phối hợp không kẽ hở…

– Được rồi… được rồi.

Dù là Tống Thanh Thư da mặt dày so với tường thành còn hơn, cũng không nhịn được lời khen tặng như vậy, khặc một tiếng, nhìn mọi người hỏi.

– Các ngươi có nhìn ra lai lịch đám người kia không?

– Bẩm đại nhân, bên trong đám tặc nhân có một người mà ti chức biết, dường như là người của trong Thịnh kinh.

Một tên thị vệ đại nội nói.

– Quả đúng là thế… xem ra Mã Xuân Hoa tạm thời không nguy hiểm gì…

Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn hai hài tử, trong lòng suy nghĩ: Đến Thịnh kinh, hai tiểu thí hài biết đâu có thể tạo được tác dụng ngoài ý muốn…

Đoàn người của Tống Thanh Thư đều là đại nam nhân, hai hài tử vừa khóc vừa gào, khiến cho một đám người chẳng biết làm sao, vừa đi tìm sữa, vừa phải thay tã, Tống Thanh Thư thấy được đám thủ hạ thị vệ đại nội oán khí càng ngày càng tăng, vừa đến thành Thịnh kinh, liền phái người tìm được một nhũ mẫu, lúc này đám người mới ung dung trở lại bình thường.

– Ta ra ngoài một chút, thời gian vừa rồi các ngươi vất vả rồi, trước cứ nghỉ ngơi một phen, mấy ngày sau chắc sẽ có việc cần các ngươi phải làm.

Tống Thanh Thư tắm rửa thay một bộ y phục, trước khi ra ngoài dặn dò mọi người nói.

Trương Khang Niên Triệu Tề Hiền chạy tới:

– Tống đại nhân, hạ quan cùng đi đại nhân, trên đường có việc gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

– Không cần, nơi đây nguy cơ tứ phía, ta một mình dù sao cũng dễ xoay trở hơn.

Tống Thanh Thư khéo léo từ chối, một mình đi đến phụ cận Bảo thân vương phủ loanh quanh, cuối cùng thì vào một quán nước ở bên cạnh cổng lớn ngồi xuống, nhìn chằm chằm các loại người đang ra ra vào vào vẻ mặt đăm chiêu.

Đột nhiên Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng lại, từ trong Bảo thân vương phủ đi ra một thiếu phụ mi mục như họa, nàng mặc một bộ xiêm y váy dài xanh thêu gấm, màu sắc rất là tươi đẹp, nhưng trên mặt mang theo vẻ ưu sầu, chính là Điền phu nhân mà hắn đã từng có gặp mặt một lần.

Tống Thanh Thư đối với mỹ nữ nhân này khắc sâu ấn tượng, không chỉ là việc nàng dám bỏ phu quân mình, cùng tình nhân Điền Quy Nông trốn chạy, mà chủ yếu chính là trên người của nàng có một loại khí chất thiên kim đại tiểu thư rất là mềm mại để hình dung.

Trong lòng hơi động, Tống Thanh Thư đứng dậy lặng lẽ đi ở sau lưng nàng, nhìn nàng thân hình thành thục đẫy đà hấp dẫn, Tống Thanh Thư trong lòng ngập tràn cảm xúc.

Thở dài một hơi.

– Ai?

Linh cảm của một nữ nhân, Điền phu nhân cả người run lên, cảnh giác xoay người lại, thấy rõ dáng dấp Tống Thanh Thư, lộ ra sắc mặt vui mừng:

– Tống công tử… là ngươi…

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv1.com/cao-thu-kiem-hiep/

– Vừa rồi tại hạ ở ven đường ngẫu nhiên nhìn thấy Điền phu nhân, nên đến chào hỏi, Phu nhân vì sao trên mặt có vẻ không vui?

Điền phu nhân nhìn hắn, trong đôi mắt nàng rất là phức tạp ý vị:

– Nói đến việc này… đó là bởi vì công tử đây…

– Bởi vì tại hạ?

Tống Thanh Thư giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ mình lại có mị lực như vậy, vẻn vẹn mới gặp mặt một lần, Điền phu nhân liền đã yêu?

– Nơi này không tiện nói chuyện, Tống công tử nếu không ngại, có thể cùng ta hồi phủ vào bên trong nói chuyện?

Trong lúc Tống Thanh Thư suy nghĩ lung tung, Điền phu nhân cẩn thận quan sát chung quanh.

– Thuận tiện… đương nhiên là thuận tiện.

Tống Thanh Thư mỉm cười…

– Công tử xin mời theo ta…

Điền phu nhân khẽ khom người, sau đó dẫn Tống Thanh Thư hướng về Điền phủ đi đến.

Nhìn dáng dấp yểu điệu của nàng, hai bên mông thịt vểnh lên lắc lư theo bước chân đi, Tống Thanh Thư sờ sờ đôi lông mày mình, suy tính một lúc lâu, vẫn là đi theo.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Danh sách truyện cùng bộ:
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 (Full)
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 7 (Update Phần 14)
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 21/03/2019 06:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân