– Vãn bối Tống Thanh Thư xin bái kiến đại sư.
Tống Khanh Sơ cung kính cúi chào.
– Ồ?
Vô Danh đại sư không nghĩ tới Tống Khanh Sơ lại đối với mình cung kính như thế, lão tăng cảm thấy ngạc nhiên:
– Lão nạp không phải là cái gì đại sư, chỉ là thấy Tống thiếu hiệp ở trong Tàng Kinh các đi lại chung quanh trong này, đối với những kinh thư khác thì chỉ là qua loa đảo mắt nhìn sơ qua, mãi đến khi nhìn thấy bản kinh Lăng Già Kinh này, thì Tống thiếu hiệp không chút do dự liền đến cầm lấy ra xem, khi thấy rõ nội dung bên trong, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng, vì thế lão nạp tò mò, mới xuất hiện ra gặp…
– Vãn bối ôm trong lòng hy vọng, cuối cùng phát hiện ra sự thật quả nhiên là vãn bối đang ảo tưởng, cho nên mới có vẻ thất vọng như vậy.
Tống Khanh Sơ do dự một chút, rồi uyển chuyển nói ra.
– Lão nạp ở Tàng Kinh các hơn bốn mươi năm nay, nếu như nhớ không lầm, bản kinh Lăng Già Kinh ở bên trong đã từng chứa đựng ẩn giấu một quyển Cửu Dương Chân Kinh, có điều sau đó đã bị người lấy đi rồi, xin hỏi Tống thiếu hiệp đồ vật muốn tìm có phải là quyển đó?
Vô Danh thần tăng trong lòng rất là tò mò, bởi vì Tống Thanh Thư tuổi còn trẻ, làm sao biết được bí ẩn trong quyển Lăng Già Kinh, hơn nữa nhìn dáng vẻ khi gặp mình dường như cũng biết sơ lược về thân thế của mình.
Bị lão tăng một lời nói toạc ra, Tống Khanh Sơ có chút lúng túng:
– Vãn bối không có dối gạt đại sư, đúng là vãn bối đang tìm kiếm xem quyển Cửu Dương Chân Kinh còn có ở bên trong hay không…
– Ồ… vậy sao?
Vô Danh cười sang sảng, cũng không hỏi hắn vì sao mà biết bí ẩn này, trái lại quan tâm hỏi:
– Nếu như lão nạp không nhìn lầm, Tống thiếu hiệp bây giờ kinh mạch đã bị đứt đoạn, cần gì mà phải tìm tới Cửu Dương Chân Kinh, dù là có cũng không cách nào tu luyện được, tại sao lại phải mang thêm buồn phiền đây?
– Mong rằng đại sư có thể cứu giúp…
Nghĩ đến đối phương là người duy nhất trên đời có khả năng cứu mình, Tống Khanh Sơ quá kích động nên có chút thất thố, quì vội xuống cầu xin.
– Tống thiếu hiệp bây giờ tính mạng đã không còn nguy hiểm, thì cần gì phải cứu giúp?
Vô Danh thần tăng đỡ hắn đứng lên nói tiếp:
– Nếu như Tống thiếu hiệp muốn khôi phục võ công, xin thứ cho lão nạp nói thẳng, Tống thiếu hiệp kinh mạch đã bị đứt đoạn, không phải sức người có thể cứu vãn, lão nạp cũng không còn cách nào ra sức.
Tống Khanh Sơ lập tức tuyệt vọng, Vô Danh thần tăng này chứa đựng bên trong thần thông quảng đại gần như là vị thần sách trong Tàng kinh các, nếu đã nói cứu không được, thì đúng thật là không có còn con đường nào để cứu.
Vô Danh thần tăng thấy tâm trạng hắn tan vỡ, lão tăng yên lặng niệm phật hiệu, rồi chậm rãi nói:
– Võ công chính là vật ngoại thân, Tống thiếu hiệp cần gì phải chấp nhất như vậy, võ công thiên hạ ngày nay, chỉ dùng để tạo nhiều sát nghiệp, tuy cũng có những người hiệp nghĩa cứu tính mạng vài người, nhưng làm sao so bì được với phật pháp phổ độ chúng sinh, Tống thiếu hiệp sao không nhân cơ hội này từ giờ nghiên cứu phật pháp…
Giọng nói của Vô Danh thần tăng tựa hồ có tác dụng làm cho người tĩnh tâm, Tống Khanh Sơ chậm rãi bình tĩnh lại, có điều thấy đối phương khuyên hắn quy y Phật môn, hắn không cam lòng, vội vã cự tuyệt nói:
– Đại sư có ý tốt, vãn bối chân thành ghi nhớ, có điều vãn bối trong lòng vẫn còn có quá nhiều chuyện nghi hoặc, nên cần phải đi chứng minh từng việc, thật sự không cách nào xuất gia ngay bây giờ.
– Cũng được, lão nạp thấy duyên nợ của Tống thiếu hiệp trần duyên chưa dứt, nên cũng không cưỡng cầu nữa.
Vô Danh thần tang lắc đầu một cái, đột nhiên vươn ngón tay, trên các đại huyệt Tống Khanh Sơ đâm mấy cái, Tống Khanh Sơ chỉ cảm thấy mấy làn hơi ấm bao bọc lấy toàn thân, lúc này Vô Danh thân tang đã xoay người nhẹ nhàng bồng bềnh rời đi, xa xa giọng nói truyền đến:
– Lão nạp đã lấy chân khí bảo vệ kinh mạch của Tống thiếu hiệp, để tạm thời không đến nỗi tàn lụi, trong thiên hạ ngày nay, e rằng chỉ có bốn đại thần y có lẽ đối với kinh mạch của Tống thiếu hiệp thì có phương pháp…
– Bốn đại thần y?
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv1.com/cao-thu-kiem-hiep/
Khi nghe được Tống Khanh Sơ hỏi, Chu Chỉ Nhược nhíu lại đôi lông mày thanh tú, trầm ngâm suy tư một hồi:
– Trong giang hồ hiện nay, có thể có thể xưng tụng thần y, không nằm ngoài Điệp cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu, Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ, Diệu thủ hồi xuân thần y Tiết Mộ Hoa, còn có trong truyền thuyết Độc thủ dược vương Vô Sân Đại Sư.
Thấy ánh mắt của phu quân mình lóe lên tia hy vọng, Chu Chỉ Nhược cũng không đành long, nên khuyên lơn hắn:
– Thanh Thư, y thuật của Trương Vô Kỵ đã được Hồ Thanh Ngưu chân truyền, có thể nói là đệ tử giỏi hơn sự phụ, ngay cả Trương Vô Kỵ cũng đã hết cách rồi, mấy vị thần y khác thì y thuật cùng ngang tầm với Hồ Thanh Ngưu, nếu có đến chắc cũng không dùng được…
Tống Khanh Sơ thì cho rằng nàng muốn ở lại đây để chờ Trương Vô Kỵ, không muốn giúp mình đi tìm thần y, trong lòng phiền muộn, thuận miệng quát to:
– Ta không muốn nhắc đến tên của hắn!
La lên xong thì hắn hối hận cũng không kịp.
Chu Chỉ Nhược cũng không nghĩ tới hắn phản ứng mạnh như vậy, có điều nàng rất rõ ràng, nguyên nhân là vì duyên cớ do mình, Tống Thanh Thư từ trước đến giờ vô cùng chán ghét Trương Vô Kỵ, nghĩ đến Tống Thanh Thư trước sau vẫn đối với tình thâm ý trọng, trong long nàng mềm lại, ôn nhu khuyên nhủ hắn:
– Thanh Thư, có võ công cũng không có gì là ghê gớm lắm, chúng ta về Nga Mi, bỏ lại ân ân oán oán trong chốn giang hồ không màng tới nữa, đến lúc đó thì có võ công hay là không võ công đâu có khác biệt chỗ nào, huynh nghĩ xem vậy có tốt hơn không?
Trước nay chưa từng thấy Chu Chỉ Nhược mềm giọng nhu tình như vậy, Tống Khanh Sơ Thư cảm động nhìn nàng bừng sáng rực rỡ, thoáng cái có chút ngây dại.
Thấy đối phương sững sờ nhìn mình chằm chằm đờ người ra, dù cho hai người trên danh nghĩa đã là phu thê, Chu Chỉ Nhược ngượng ngùng, tức giận lườm hắn một cái:
– Nhìn lâu như vậy còn chưa thấy đủ à!
– Có xem cả đời cũng không đủ…
Tống Khanh Sơ theo bản năng đáp lại, đột nhiên nhớ lại hắn nghi hoặc khi thấy thái độ của nàng bỗng dưng chuyển biến, nhìn nàng hỏi lại:
– Muội thật sự muốn cùng ta về Nga Mi sao?
– Huynh đã là phu quân của ta, ta không cùng huynh về Nga Mi thì về với ai đây?
Chu Chỉ Nhược mềm mỏng nói, nhưng khóe mắt nàng thấm đượm sự cô đơn, đêm đó Trương Vô Kỵ chủ động ôm nàng, Chu Chỉ Nhược tuy rằng từ chối, nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng, nàng biết Trương Vô Kỵ trước sau đối với mình có vẫn có tình ý dạt dào. Nhưng nhiều ngày đã trôi qua như vậy, nàng cũng không gặp được Trương Vô Kỵ, trong lòng nàng e sợ là Trương Vô Kỵ vẫn còn ghi nhớ yêu thương vị quận chúa kia thật nhiều, nàng thật thất vọng khi nghĩ đến Trương Vô Kỵ đối với mình không bằng một phần nhỏ chân tình của Tống Thanh Thư, trong lúc này có chút nản lòng thoái chí, thêm vào lần này Tống Thanh Thư vì mình mà trở thành một phế nhân, Chu Chỉ Nhược chỉ muốn mau sớm về Nga Mi với hắn, bỏ hết tất cả để sống quãng đời còn lại.
Tống Khanh Sơ trong lòng đại hỉ liền đem đem Chu Chỉ Nhược ôm vào ở trong lòng, hắn nghĩ thầm bất kể là thời loạn lạc hay là cái thế võ công gì đó chăng nữa, có một tuyệt sắc giai nhân như thế bồi tiếp chính mình, thì cũng đã không uổng công kiếp sống này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/03/2019 06:29 (GMT+7) |