Đông Phương Bất Bại đáp.
– À… mấy năm trước trong chốn giang hồ rất nổi danh cái gì Liêu quốc Nam Uyển Đại Vương Tiêu Phong, giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ, bắc hiệp Quách Tĩnh so với Pháp Luân minh vương thì như thế nào?
Khang Hi tò mò, hỏi tới.
– Bọn họ thì võ công chắc cũng tương đương với nhau, nếu có cao hơn cũng không chênh lệch vượt qua được nhiều hơn Pháp Luân minh vương bao nhiêu.
Đông Phương Bất Bại suy nghĩ một hồi, nói ra suy đoán của chính mình.
Cưu Ma Trí thể diện bị đả kích mạnh, nghĩ thầm võ lâm Trung Nguyên, quả nhiên hào kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
– Không biết Đông Phương giáo chủ có từng nghe nói qua Độc Cô Cầu Bại?
Tống Thanh Thư đột nhiên nhớ ra cái gì đó, rồi hỏi.
– Độc Cô Cầu Bại?
Đông Phương Bất Bại lắc đầu biểu hiện trước giờ chưa từng nghe tới, có điều nhớ tới hàm nghĩa danh xưng này, liền cười gằn:
– E rằng độc cô thì dễ rồi, nhưng cầu bại thì khó đấy.
– Danh xưng này thì cùng danh xưng của Đông Phương giáo chủ tương xung lẫn nhau, có điều Vi Tiểu Bảo ta xem ra, cầu bại đương nhiên là không có lợi hại bằng bất bại rồi.
Vi Tiểu Bảo thấy Đông Phương Bất Bại chỉ là phất tay múa chân, thì đã làm cho hai đại cao thủ của mình mang về kinh động như gặp thiên nhân cúi đầu chịu thua rồi, liền vỗ ra nịnh nọt đập tới.
Cưu Ma Trí cùng Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm khinh bỉ Vi Tiểu Bảo: “ Cảnh giới cầu bại thì so với bất bại có thể là cao hơn một bậc… ”
Đông Phương Bất Bại hiển nhiên cũng có ý tưởng giống như vậy, đang suy tư Độc Cô Cầu Bại nay là thần thánh phương nào, đột nhiên vẻ mặt hơi động, khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị:
– Đại hòa thượng, vừa rồi bổn tọa đã nói, trong thiên hạ này ẩn giấu không ít cao nhân tiền bối, thì bây giờ tại nơi đây đã tới một người rồi.
Vừa dứt lời, Đông Phương Bất Bại hai tay giương lên, Tống Thanh Thư còn chưa kịp phản ứng, mấy chục cây tú hoa châm đã dày đặt bắn tới từ một chỗ trong bóng tối của ngự thư phòng…
Tống Thanh Thư cùng Cưu Ma Trí ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy nơi cây xà ngang chỉ có sáng lấp lóa mấy chục cây tú hoa châm sang lấp lánh, nhưng chẳng có bóng người nào.
– Ha ha Đông Phương giáo chủ quả nhiên võ công cao cường, quả tim lão phu chỉ mới đập nhanh hơn chút, thì ngươi đã cảm nhận được rồi.
Một giọng nói vang lên, một lão thái giám từ bên cạnh cây cột đi ra.
– Ngươi là người phương nào?
Khang Hi giật mình, nếu không là thấy lão ta thân mang y phục màu xanh thái giám, thì đã hô to bắt thích khách rồi.
– Bẩm hoàng thượng…
Lão thái giám mặt lộ vẻ suy tư, cuối cùng thì lắc đầu:
– Thời gian quá lâu, lão phu cũng không nhớ rõ, chỉ có điều là lão phu nhớ khi vào cung, hồi đó vị hoàng đế dạo đó dường như là mang họ Chu…
Khang Hi mặt biến sắc, Vi Tiểu Bảo cũng cả kinh, vội vã hô to:
– Hộ…
Chữ giá còn chưa nói hết, thì yết hầu đã một chỉ phong bắn tới.
Vi Tiểu Bảo sợ đến mức suýt tiểu ra quần, gã nghĩ là mình đã đi đời nhà ma, cử động chân tay nhưng phát hiện ra mình chỉ là bị điểm á huyệt, phát không được giọng nói mà thôi, còn lại cũng không có vấn đề gì.
Cưu Ma Trí cùng Tống Thanh Thư đều bị doạ giật mình, vận công bắt đầu đề phòng, phải biết rằng hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, vừa rồi lại không có nhận biết được trong phòng còn có một người khác, đến lúc nghe Đông Phương Bất Bại nói, thì mới vừa phát hiện.
– Tiền bối tại sao lại biết Quỳ Hoa Bảo Điển?
Đông Phương Bất Bại hiển nhiên cũng không bình tĩnh, hai mắt chằm chằm nhìn đối phương.
– Ngươi hỏi lão phu vì sao lại biết Quỳ Hoa Bảo Điển?
Lão thái giám khẽ cười, tựa như nghe được một chuyện vui, nhìn Đông Phương Bất Bại nói:
– Quỳ Hoa Bảo Điển là do ta sáng tạo ra, ngươi nói ta có thể biết hay không?
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv1.com/cao-thu-kiem-hiep/
Tống Thanh Thư trong nội tâm không còn gì để mà nghi vấn: “ Dựa theo lời lão thái giám giải thích, lão già này e rằng đã sống mấy trăm năm, những hoàng đế trước đây thường tìm kiếm khắp nơi cái gì là thuật trường sinh bất tử, trong khi lão thái giám này lại là đang ở bên cạnh? Um… nhưng chẳng lẽ nếu muốn sống lâu như vậy, thì trước tiên cần phải cắt cái đồ vật đó để làm thái giám? Như vậy thì làm hoàng đế còn có cái tư vị gì mà sung sướng chứ? ”
Đông Phương Bất Bại quả nhiên không tin, gằn giọng:
– Hừ… nói mà không có bằng chứng, phải thử qua thì mới biết.
Các đầu ngón tay dần hiện ra tú hoa châm, một tấm màn lóe sang hướng về lão thái giám đánh tới.
Nhìn thấy lão thái giám tuổi già sức yếu, dáng vẻ gần đất xa trời, tốc độ cực nhanh không hề thua kém Đông Phương Bất Bại chút nào, lúc này mọi người chỉ thấy trong phòng một huyết ảnh cùng một luồng ánh thanh quang quấn cuộn cùng nhau, Tống Thanh Thư sắc mặt biến đổi, bởi vì hắn cũng không thấy rõ chiêu thức hai người!
Cưu Ma Trí cũng không khá hơn hắn chút nào, đổ mồ hôi lạnh nghĩ thầm: “Xem ra vừa rồi khi Đông Phương Bất Bại giao đấu với mình, cũng chưa có dốc hết toàn lực ra…”
Quay qua thấy Vi Tiểu Bảo bên dưới yết hầu run run, Tống Thanh Thư giơ tay điểm một cái, liền giải á huyệt cho gã.
– Con bà nó!
Vi Tiểu Bảo lau mồ hôi tươm ra trên trán:
– Vi Tiểu Bảo suýt chút nữa biến thành Vi Tử Bảo rồi.
– Tiểu Quế Tử, ngươi có thấy được bọn họ đang đánh như thế nào không?
Khang Hi khiếp sợ lại hỏi.
– Ngoại trừ một cái bóng màu xanh cùng một cái bóng màu đỏ, cũng chẳng thấy cái gì nữa, tiếng xé gió cũng đều không có nghe được, bọn họ đến tột cùng là người là quỷ?
Vi Tiểu Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Không bao lâu, giữa trường hai người tách ra, lão thái giám ho khan:
– Rất tốt rất tốt, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau càng tài giỏi hơn đời trước.
– Tiền bối tuy rằng tự xưng là người sáng lập Quỳ Hoa Bảo Điển, tại sao công phu so với bản tọa cũng không thấy rõ ràng là cao hơn vậy?
Đông Phương Bất Bại ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng y cực kì rõ ràng, cảnh giới võ học của đối phương so với mình vẫn cao hơn không ít, chỉ bởi vì niên kỷ đã cao, dẫn đến thân pháp động tác so với mình hơi chậm hơn một chút, nhờ vậy mà hai người giao thủ mới ngang nhau.
– Ngươi nói rất đúng, lão phu võ công không cao hơn ngươi…
Lão thái giám cũng không biện bạch nói tiếp:
– Đúng rồi, vừa rồi các ngươi có nhắc đến Độc Cô Cầu Bại, lão phu năm xưa đã từng đụng phải, xin thứ cho ta nói thẳng, ba người các ngươi gộp lại cùng xuất thủ, cũng không phải là đối thủ của lão ta…
– Còn hoàng thượng cũng không cần lo lắng, trong Tử Cấm thành này lão phu đã ở cả đời, bây giờ già sắp chết rồi, nên cũng không muốn đổi qua địa phương khác, bấy lâu nay lão phu cũng giúp hoàng thượng giải quyết không ít bọn đạo chích, cũng coi như là trả cho chi phí tá túc được chứ…
Lão thái giám giọng nói càng lúc càng nhỏ, thân hình chậm rãi hóa thành hư vô biến mất tựa như là một bóng ma.
Tống Thanh Thư bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách bên trong hoàng cung Mãn Thanh, đội ngũ thị vệ rõ ràng là không có cao thủ, nhưng lâu nay chưa từng nghe nói có ai vào được bên trong ám sát Khang Hi, có thể là rất nhiều thích khách mới vừa vào nội cung, thì đã bị lão yêu quái này giải quyết xong rồi.
Nhìn Quỳ Hoa lão tổ dần dần biến mất, trên mặt Đông Phương Bất Bại không lộ ra gì, một lát sau mở miệng nói với Khang Hi:
– Bẩm hoàng thượng nếu như không còn có chuyện gì nữa, hạ thần xin tạm thời xin cáo lui.
– Lần này đã làm phiền Đông Phương giáo chủ đến đây…
Khang Hi không để đến thái độ của Đông Phương Bất Bại gọi lên:
– Người đâu… đưa Đông Phương giáo chủ về nghỉ ngơi.
Sau khi Đông Phương Bất Bại rời đi, Khang Hi dặn dò Vi Tiểu Bảo tiếp đãi Tống Thanh Thư, sau đó chỉ lưu lại một mình Cưu Ma Trí.
– Tống đại ca, đừng có để trong lòng, hoàng thượng không phải là thất lễ với Tông đại ca đâu.
Ra khỏi nội cung, Vi Tiểu Bảo mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng mới mở miệng nói an ủi Tông thanh Thư.
– Vi huynh đệ đừng khách khí, Cưu Ma Trí thân là quốc sư Thổ Phồn, lần này vì là chuyện kết minh mà đến, đương nhiên là chuyện đại sự quốc gia quan trọng hơn.
Tống Thanh Thư nói, nhưng trong lòng có chút mất mát, chính mình trong thời hiện đại cao lắm là chỉ gặp qua quan lớn cấp tỉnh, Khang Hi nếu so với chức vụ thời hiện đại, có thể là tương đương với cấp bậc thủ tướng, lần này tưởng rằng có được Vi Tiểu Bảo đề cử, thì mình sẽ được Khang Hi xem trọng mới đúng, nào ngờ…
– Bất kể là cái gì quốc gia đại sự…
Vi Tiểu Bảo vỗ lấy bả vai Tống Thanh Thư nói:
– Tống đại ca, đến nhà tiểu đệ đi, lần này tiểu đệ chiêu đãi Tống đại ca một phen.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Huynh đệ đã từng nói sẽ kiếm cho ta một cô nương xinh đẹp nhất của kinh thành để chiêu đãi ta… ha ha…
Vi Tiểu Bảo ngượng ngùng nói:
– Đề lần sau đi, lần này về nhà nên không tiện đem những cô nương kia gọi đến.
– Tại sao vậy?
Tống Thanh Thư cảm thấy ngờ vực, bỗng nhiên biết ra:
– Chẳng lẽ huynh đệ sợ trong nhà có sư tử Hà Đông?
– Cái gì sư tử?
Vi Tiểu Bảo sắc mặt ngạc nhiên, có điều đại khái cũng đoán được là Tống Thanh Thư có ý gì, liền giải thích.
– Không phải là tiểu đệ khoác lác, thiếu phu nhân của tiểu đệ chỉ sợ là nữ nhân tốt nhất so với khắp thiên hạ.
– Ồ?
Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại, trong đầu cũng đoán được là ai.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/03/2019 06:29 (GMT+7) |