Anh Cường đã làm việc cùng tôi hơn một năm, giữa hai anh em đã hiểu nhau rất nhiều, càng làm tôi càng thấy việc tìm mọi cách đưa anh về là điều sáng suốt. Anh là người hiểu rất sâu và say mê về chuyên môn kỹ thuật, do đó trong suốt quá trình qua xưởng không gặp bất cứ vấn đề gì về chất lượng sản phẩm cũng như những sự cố về kỹ thuật, anh còn có những giải pháp để nâng cao năng suất và chất lượng. Mặc dù về kỹ năng quản lý anh lại không để ý đến, nên cần một người hỗ trợ, Huy vẫn là người trước nay hỗ trợ anh. Chính vì vậy, khi nghĩ đến công ty mới, tôi nghĩ ngay đến anh Cường để anh quản lý kỹ thuật sau khi sáp nhập. Tuy nhiên, việc này sẽ phải sau sáu tháng hoặc hơn nữa, để thay dần người cũ của anh Quyết, tránh những xáo trộn về hoạt động của công ty sau khi tôi tiếp quản. Việc này tôi vẫn chưa nói với anh Cường, trước mắt chỉ giao anh toàn quyền quản lý xưởng.
Huy không muốn về Hà Nội, vì dù sao cậu ta cũng đã quen với công việc ở xưởng và những con người ở đây, chỉ khi tôi nói sẽ mở rộng sản xuất cần cậu ta về để hỗ trợ cậu ta mới hết vẻ miễn cưỡng. Trong hai tháng tới, cậu ta sẽ phải tìm người để thay thế mình, đảm bảo khi cậu ta đi xưởng sẽ không có những vấn đề về quản trị và vận hành.
Đến giữa tuần, trợ lý của Wong gửi danh sách khách của họ cho tôi, trong danh sách có thêm vợ của Wong, nên tôi đành phải gọi điện cho Triều yêu cầu cô xuống hỗ trợ.
Sau khi kiểm tra chương trình tiếp khách và đặt phòng tại khu resort với Huy, kiểm tra lại toàn bộ xưởng với anh Cường để chuẩn bị cho ngày mai đoàn của Wong thì cũng kết thúc ca làm việc đêm, anh Cường và Huy cũng đã về khu ký túc xá, cả xưởng đã không còn ai. Tôi quyết định không về ký túc xá, lúc chiều tôi mới nhận được kế hoạch của chị Phượng gửi, nên quyết định xem luôn. Chú tâm hoàn toàn vào đọc và ghi chú những điểm cần chú ý, những yêu cầu bổ sung và thay đổi cho đến dòng cuối cùng của bản kế hoạch tôi thở ra một hơi bằng lòng, sau đó cẩn thận lưu và đánh mã hóa rồi gửi lại email cho chị Phượng và Triều. Lúc này, tôi mới nhận ra cả cơ thể mỏi nhừ, ngả người trên chiếc ghế làm việc định thư giãn một lát, tôi giật mình suýt hét ra tiếng khi đột nhiên thấy bóng trắng đứng phía sau bàn làm việc.
– Em… làm gì mà im lặng vậy… suýt nữa làm anh hét lên.
Tiếng cười của Triều cất lên khanh khách.
– Tiếc quá… em còn định dọa để anh ngã xuống đất cơ.
– Em đến lâu chưa? Muộn thế này còn xuống đây làm gì, sao không về ký túc xá nghỉ ngơi?
Tôi vừa hỏi vừa đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc tiến đến bàn uống nước. Triều cũng đi theo, đặt xuống bàn chiếc túi nilon và ngồi xuống đối diện tôi.
– Em đến một lúc rồi thấy anh chăm chú quá nên không muốn gọi anh. Tối nay anh định ngủ lại đây à?
– Ừ, anh ngại về, với lại xem lại bản kế hoạch của em và chị Phượng. Anh cũng vừa gửi đi rồi đấy. Anh chỉ bổ sung một ít ý kiến nhỏ thôi. Mình có thể triển khai luôn được rồi.
– Vâng, vậy tuần sau sẽ bắt đầu triển khai. Tuần sau anh về không?
– Có, tuần sau anh sẽ về, cũng để lo chỗ để đặt văn phòng mới luôn.
– Văn phòng mới chị Nga không nói với anh à? Chỗ đó cũng đẹp, trước cũng để cho thuê làm văn phòng, nhưng họ mới trả lại, em cũng đang cho người sửa chữa lại rồi, chỉ hai tuần là xong.
– Anh không thấy chị Nga nói gì. Vậy cũng tốt, mình sẽ chuyển đội qua đó sẽ tiện hơn so với dùng văn phòng của chị Phượng.
– Vâng, đội có năm người tính thêm chị Nga và chị Nguyệt là bảy. Văn phòng là vương quốc nữ nhân mà anh sẽ là ông hoàng.
Tôi cũng chợt bật cười, hóa ra những người tin cậy nhất quanh mình toàn là phụ nữ. Trong đó có ba người phụ nữ là nữ nhân của mình.
– Thôi không nói chuyện công việc nữa. Em mang beer và mực nướng đến này. Hồi tối định đi uống một chút, nhưng ngồi xuống rồi mới thấy uống một mình cũng chán nên mua một ít mực nướng xuống rủ anh uống cho vui. Đến ký túc xá thì Huy bảo anh còn ở văn phòng, nên em đến đây.
– Hôm nay ai lại bắt nạt em à?
Tôi nhớ mỗi lần Triều rủ uống beer là một lần tôi được nghe cô phàn nàn, mà chủ yếu là liên quan đến việc cưới hỏi của cô.
– Còn ai vào đây nữa, ngoài bố mẹ và anh chàng mà em sắp lấy. Suốt ngày bàn ngày cưới, rồi lại sinh con để cái, còn dạy em phải quán xuyến việc nhà ra sao.
– Thì lần nào cũng vậy, em chẳng bảo những lời này em để ngoài tai sao? Sao hôm nay lại bực mình rồi?
Cô đổ đống mực đã xé ra tờ giấy rồi lấy lon beer đưa cho tôi cụng một cái, rồi ngửa cổ uống một hớp dài. Sau khi khà một tiếng, cô mới nói tiếp.
– Hôm nay chuyện còn đáng sợ hơn. Hôm nay là bố mẹ em nói đến chuyện làm sao đối xử với bố mẹ chồng.
Triều nói xong chợt rùng mình một cái rồi cầm cái lon lên uống một hơi hết chỗ còn lại.
– Em uống từ từ thôi, không lát nữa lại ngủ bất tỉnh nhân sự bây giờ.
– Ngủ thì anh đưa em về, có phải lần đầu đâu. Mà anh có lần nào lợi dụng em không đấy?
Bế cô lên xe, rồi từ xe vào phòng ngủ tất nhiên là có đụng chạm, nhưng đúng là tôi chưa bao giờ nảy sinh chút hứng thú nào với cô. Tôi cũng không trả lời cô, đưa lon beer uống một ngụm vừa nhìn cô cười cười.
– Em biết anh không lợi dụng em lần nào, em say nhưng em vẫn biết. Thế nên mới kỳ quái, chả nhẽ anh không thấy em xinh đẹp hấp dẫn à? Em tự tin ít nhất so với chị Phượng, em không kém hơn mà lại trẻ hơn, sao anh lại không có hứng thú.
– Em đang nói chuyện này lại nảy sang chuyện khác vậy? Bố mẹ em dạy cách làm dâu, anh nghĩ cũng hợp lý mà, sao em lại tức giận.
– Anh chưa gặp bố mẹ chồng của em đâu, em quen biết từ bé nên hiểu rõ lắm. Em vẫn nhớ hồi bé, em theo bố mẹ sang chơi và ăn cơm ở bên đó, chồng em và đứa em trai cả bữa bị mẹ chồng em mắng liên tục từ việc mời người lớn khi ăn cơm, đến việc cấm gõ đũa vào bát, nhai không được há miệng… làm em cả bữa không dám gắp thức ăn, cố lắm mới ăn hết chỗ cơm trong bát. Mà bây giờ em còn phát hiện ra chồng em sợ mẹ một phép, đã thế anh ta còn nói anh ta là con trưởng nên phải ở với bố mẹ.
– Em có quyền lựa chọn mà, sao em vẫn quyết định nghe lời bố mẹ để lấy anh ta?
– Tại em không tìm được ai thích hợp và mẹ em lại suốt ngày làm mình làm mẩy. Em muốn một người phải tôn trọng sự tự do của em, không bắt em làm cái máy đẻ và máy lau nhà, rửa bát. Đẻ thì em đồng ý, cái này không thuê được, nhưng những việc khác em có thể thuê người làm. Nhưng mà những người em quen biết, lúc mới đầu ai cũng cam đoan, nhưng chỉ một thời gian là bắt đầu quản lý đời tư của em, rồi ghen tuông đủ kiểu.
Cô dừng lại một lát, uống một ngum beer lớn rồi tiếp tục.
– Chồng sắp cưới của em, em quen từ khi còn nhỏ, em rất hiểu tính cách anh ta và anh ta nói gì nghe lấy. Nhưng bây giờ em lại phát hiện anh ta sợ mẹ, anh ta có vẻ như chọn mẹ hơn là chọn em, những gì em nói trước đây anh ta quên sạch. Em mặc kệ, em tuyên bố với anh ta và cả bố mẹ em rồi, nếu anh ta đồng ý ra ở riêng thì lấy không thì thôi.
– Anh đồng ý với em điểm này, con người mà ngay cả sự tự do để sống theo cách của mình muốn cũng bị hạn chế thì làm sao có được hạnh phúc.
Cô uống thêm một ngụm beer, giọng cô bắt đầu hơi méo tiếng.
– Thật ra em cũng đã tìm được một người, nhưng chắc người ta không chấp nhận em.
– Em đã thử chưa mà lại biết người ta không chấp nhận em?
– Em không dám thử. Em sợ… người ta sẽ coi thường em.
– Có gì mà coi thường, chuyện đó anh nghĩ bình thường, nam nữ ai chả có quyền để biểu hiện sự ái mộ của mình. Với được một cô gái xinh đẹp, tài giỏi như em ngưỡng mộ, anh nghĩ đó là diễm phúc không phải ai mong cũng được.
Cô uống thêm một ngụm beer nữa.
– Anh… nghĩ thế thật sao?
– Tất nhiên rồi.
– Anh khẳng định chứ?
– Anh khẳng định.
Cô lại uống thêm một ngụm nữa.
– Vậy em nói nhé… Người đó… là… là anh.
Lon beer tôi đang đưa miệng khựng lại, một lúc sau tôi mới tiếp tục đưa lên uống một ngụm.
– Anh nghĩ em nói hơi muộn rồi. Anh cũng vừa nhận lời với một cô gái khác rồi.
– Chị ấy cũng chủ động nói ra với anh à?
Tôi hơi ngạc nhiên vì sự bình tĩnh của cô và cả câu hỏi của cô.
– Em biết chị ấy à?
– Em đoán được, từ cách anh nói chuyện với chị ấy, rồi cách chị ấy quan tâm đến anh.
– Ừ, anh nhận lời với cô ấy tuần trước.
– Em biết mình không có cơ hội ngay từ khi em nhận ra tình cảm của mình. Chỉ là có chút không cam lòng, nên nói với anh.
Tôi biết Triều là cô gái rất lý trí, tình cảm sẽ không lấn át được lý trí của cô, chính vì lẽ đó làm việc với cô tôi rất thoải mái và tôn trọng. Ngay cả chuyện này cũng vậy, có lẽ không hoàn toàn là sự không cam tâm, mà nó còn mang cả phép thử của cô.
– Đám cưới của em coi như đã định, chồng và bố mẹ em sẽ đáp ứng yêu cầu của em thôi. Lần này em sẽ không mời ai, chỉ có vài đứa bạn thời còn đi học. Nhưng anh đã hứa sẽ có quà cho em đấy và quà sẽ do em quyết định.
– Tất nhiên rồi, miễn là trong khả năng anh có thể làm được.
– Được, một lời đã định. Em sẽ không bắt anh phải lên hái trăng cho em đâu, nó sẽ hoàn toàn trong khả năng của anh.
Cô đưa lon beer lên để cụng với tôi, rồi lại ngửa cổ uống hết. Hai lon, đúng định mức say của cô. Tôi dọn sơ cái mặt bàn, cất chỗ mực và mấy lon beer vào tủ lạnh, sau đó lại bế Triều ra xe và lái về ký túc xá.
… Bạn đang đọc truyện Chị Nguyệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/chi-nguyet/
Ngày hôm sau, tôi vẫn dậy sớm như thường lệ và vào phòng tập để tập thể dục. Khi quay về phòng, Triều cũng đã thức dậy, ăn mặc chỉnh tề đứng đợi ở trước cửa phòng tôi. Sau khi tôi tắm xong, cũng thay một bộ quần áo lịch sự rồi cùng Triều, Huy và anh Cường đi ăn sáng tại quán mà chúng tôi đăng ký ăn sáng cho toàn bộ xưởng gần khu công nghiệp.
Đoàn của Wong đến đúng hẹn, tôi và anh Cường bị Wong kéo lên văn phòng, còn đoàn kỹ thuật thì đi các nơi trong xưởng để kiểm tra. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ đợi đội kỹ thuật ra kết luận sau kiểm tra, do vậy chúng tôi cũng chỉ nói chuyện xã giao, sau đó tôi, Triều đưa vợ chồng Wong đi chơi golf.
Trước nay tôi vẫn không thích chơi golf vì cho rằng rất mất thời gian, nhưng Triều ép quá nhiều cộng thêm tôi nhận ra việc chơi golf khiến tôi thiết lập khá nhiều mối quan hệ cũng như thỏa thuận được thống nhất trên sân golf, với bốn năm tiếng chơi chung tôi có thể khai thác được rất nhiều thông tin, cũng như tính cách của đối tác, đây mới chính là động lực để tôi tập chơi.
Triều chơi khá giỏi, hầu như cô đều đánh ở mức đủ gậy mỗi lỗ, còn tôi vẫn khá tệ may mắn lắm mới đánh đủ gậy. Ở các trận cần đánh độ, thường Triều là người chơi còn tôi sẽ đóng vai caddy cho cô và sẽ cùng cô điều tiết kết quả cần thiết. Tuy nhiên, mức độ tiến bộ khá tốt, các chỉ số hầu như đều tiến bộ qua mỗi trận.
Hôm nay thời tiết khá đẹp để đánh golf, khi chúng tôi đến sân ánh nắng đã chan hòa thay cho sự âm u vào buổi sáng, nhiệt độ cuối thu se se lạnh, gió hưu hưu thổi. Sau khi ăn nhẹ, chúng tôi thay đồ và bắt đầu chơi golf.
Sau mấy lỗ ban đầu, càng chơi chúng tôi càng hào hứng, càng đánh càng hay, câu chuyện cũng càng trở nên cởi mở, rất nhiều phân tích, thông tin được chúng tôi trao đổi, cũng rất nhiều lần tôi và Triều đưa mắt nhìn nhau cùng gật đầu. Sau đó chúng tôi nhận ra rất hợp nhau để trở thành bạn golf và hẹn nhau cho buổi tiếp theo.
Chúng tôi đến thẳng khu resort sau khi đánh golf, Huy và anh Cường đang đợi sẵn ở sảnh lễ tân, bàn giao vợ chồng Wong cho nhân viên tiếp tân, chúng tôi đến phòng của tôi.
– Với hợp đồng với Wong, hoạt động của xưởng sẽ ổn định trong thời gian ít nhất hai năm tới. Thời gian này mình phải nghĩ đến việc phát triển tiếp theo. Anh Cường tính toán nếu xưởng sản xuất toàn bộ các bộ phận điện tử điều khiển cho tất cả các sản phẩm của công ty Wong thì quy mô xưởng sẽ cần mở rộng như thế nào, bao gồm cả mặt bằng và thiết bị. Ngoài ra, hôm nay khi nói chuyện với Wong em nảy một ý nghĩ thế này, em nhận thấy khả thi và mình có năng lực làm được. Đó là đại lý cung cấp linh kiện bán dẫn.
Tôi ngừng lại một chút nhìn anh Cường và Triều, cả hai đều có sự mong chờ, có chút háo hức.
– Anh Cường cũng nhận thấy sự khó khăn khi mình gửi các đơn hàng nhập linh kiện trong thời gian qua, mất rất nhiều thời gian và số lượng thường không đủ theo đơn. Em nghĩ cái này là do không có quá nhiều doanh nghiệp nên các đơn hàng thường bị xé lẻ với số lượng thấp, nên phía sản xuất thường không dự trù cho thị trường nước ta. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến năng lực sản xuất của các doanh nghiệp nhỏ như mình.
Anh Cường và Triều đều gật đầu đồng ý.
– Thêm nữa, cùng với chính sách khuyến khích phát triển của chính phủ, nước mình sẽ trở thành nơi sản xuất thay cho những nước những nước sản xuất truyền thống xung quanh. Đồng nghĩa với việc gia tăng các nhà sản xuất phụ trợ, nhu cầu cung cấp linh kiện cũng sẽ tăng theo. Vừa hay, trong giấy phép kinh doanh của mình có hạng mục kinh doanh và nhập khẩu linh kiện. Bởi vậy, em mới cho rằng kinh doanh linh kiện rất tiềm năng.
Nhìn mọi người một vòng, tôi quyết định.
– Việc mở rộng xưởng sẽ do anh Cường phụ trách, em muốn trong hai tháng tới mình sẽ có kế hoạch chi tiết, sau đó sẽ tiếp tục xem xét. Còn việc nhập linh kiện em và Triều sẽ cùng nghiên cứu, anh Cường cũng sẽ phải hỗ trợ. Huy cũng phải chú tâm vào việc như anh đã giao, em cũng chỉ có hai tháng, sau đó sẽ có kế hoạch khác cho em. Bây giờ mọi người hãy nghỉ ngơi để chuẩn bị việc ký hợp đồng và bữa tiệc tối nay. Wong rất kỹ tính, nên Huy phải chú ý từng chi tiết nhé.
– Vâng. Em đã kiểm tra theo checklist rồi, lát em sẽ xuống tận nơi.
Anh Cường đứng dậy rời đi, Huy lấn lá một chút rồi hỏi.
– Còn… vụ ca hai thì sao anh?
– Vụ đấy em cứ thoải mái thôi, quan trọng là chất lượng.
– Vâng, anh yên tâm. Nhưng anh Bình đưa xuống hơi nhiều. Mỗi… mỗi người một.
Triều bặm môi, mắt như tóe lửa nhìn Huy, rồi lại nhìn sang tôi. Cô rất phản cảm với chuyện này, nhưng nhiều khi thực tế lại không chiều lòng cô. Cũng không nói lời nào, cô cốc đầu Huy một cái thật mạnh.
– Ái… ái… cái này có phải do em đâu, tại anh Bình chứ.
– Thôi được rồi, vậy em cứ bố trí cho họ ăn ở. Sau bữa tiệc chính thức cứ đưa tất cả đi tiếp khách cũng được.
Huy nghe xong co giò chạy biến. Triều vẫn giữ thái độ giận dữ, hất đầu gằn giọng.
– Anh có muốn em mách chị Nga không? Hay là chị Phượng, chị Nguyệt?
– Sao lại liên quan đến anh?
– Không liên quan đến anh, sao anh Bình lại gửi nhiều như vậy?
– Anh cũng không biết. Mà sao lần này em lạ vậy? Ghen hộ à?
– Xì… ai thèm quản anh. Nhưng anh liệu hồn đấy.
Nói xong, cô hầm hầm đi ra khỏi phòng tôi.
Tôi khó hiểu nhìn bóng Triều đi khỏi, hôm nay Triều phản ứng khá gay gắt. Cười khổ một tiếng, tôi mở túi lấy túi đồ cá nhân và đi vào phòng tắm. Sau khi tắm táp sạch sẽ, tôi lấy máy cạo râu chỉnh trang lại bộ râu của mình cho gọn gàng. Lúc này tôi mới nhớ ra là không mang quần áo mặc cho tối nay.
Quấn cái khăn ngang hông, tôi bước ra phòng khách lấy điện thoại gọi Huy.
– Huy! Em cho ai về ký túc xá lấy cho anh bộ quần áo mới nhé.
– Chị Triều cầm đi cho anh rồi mà. Sáng nay chị ấy bảo sẽ tự chuẩn bị cho anh.
– Ok em. Lát anh sẽ hỏi chị ấy.
Tôi yên tâm bỏ điện thoại xuống, rồi lấy lon beer trong tủ lạnh, ngồi xuống sofa đợi Triều mang quần áo. Hớp beer lạnh làm tôi thấy sảng khoái, bật tv xem chương trình thời sự trên kênh quốc tế, rồi thiu thiu ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, tôi chợt choàng tỉnh, trời đã hơi nhờ nhờ, tôi bật dậy rồi giật mình, Triều đang ngồi trong ghế bên cạnh nhìn tôi chằm chằm.
– Em… sao không bật đèn lên?
Triều không nói gì, đứng dậy đi ra bật đèn và chỉ vào bộ quần áo đang mắc trên cây treo quần áo. Tôi đứng dậy, chiếc khăn buộc quanh bụng bung ra nhưng kịp lấy tay giữ lấy, cũng chẳng buộc lại một tay giữ khăn đi về phía lấy bộ quần áo và đi vào nhà vệ sinh để mặc lại.
Triều vẫn đứng giữa phòng khi tôi thay xong quần áo, ánh mắt cô nhìn tôi là lạ rồi nét đỏ lại loang trên mặt cô, sau đó ánh mắt của cô miễn cưỡng quay sang chỗ khác.
– Em sao vậy? Hay là lại nhìn thấy gì không nên nhìn à? Quần áo anh mặc không ổn à?
Tôi cố nhịn cười, để vẻ mặt nghiêm túc nhất. Triều dứt khoát quay đầu nhìn thẳng vào tôi và tiến đến chỉnh hộ tôi bộ quần áo trên người.
– Cái gì cũng đã nhìn thấy. Rất được.
Cô lùi lại vỗ vỗ vào người tôi, rồi buông một câu chẳng hiểu ý là cái gì được, nhưng nhìn dáng vẻ cô tôi cũng không dám trêu gì thêm. Ra hiệu cho cô, tôi đi ra cửa.
Mọi người đều hào hứng nâng ly sâm banh để đánh dấu sự hợp tác lâu dài của chúng tôi. Đối với chúng tôi, với hợp đồng này sẽ giúp cho xưởng hoạt động ổn định trong thời gian dài, cùng với đó là thiết kế mới cho sản phẩm của Wong. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì có thể tập trung vào phi vụ mới, sẽ mở rộng sang sản xuất sản phẩm, cũng là mơ ước của tôi.
Đội của Wong cũng đang hào hứng nói chuyện với Huy, tôi cũng khâm phục khả năng của Huy, chỉ mới có vài tháng học chay tiếng Anh, nhưng cậu ta giao tiếp rất tự tin. Tôi cùng Triều ngồi tiếp vợ chồng Wong, câu chuyện không về làm ăn, mà chủ yếu là kế hoạch ăn chơi, ăn gì mua gì và chơi gì. Tôi cảm thấy Triều khá lạ, thỉnh thoảng nhìn liếc tôi rồi lại quay mặt đi.
Bữa tối đang được nhà hàng chuẩn bị, được nấu ngay tại chỗ nên đồ ăn tươi và nóng sốt trong suốt bữa ăn, rượu là rượu nếp do anh Cương đặt và chôn dưới đất. Nói về rượu, anh Cương đặc biệt yêu thích rượu nấu và cách anh uống rượu khác hẳn tính cách ít nói của anh, nhiệt tình và chưa bao giờ say. Tôi rất thích rượu của anh, êm, thanh, đậm đà và hoàn toàn không bị đau đầu. Và cả uống rượu với anh Cường, rất cầu kỳ, từ cách anh chọn từng hạt lạc để rang, đến những món lòng anh chọn và thịt chó anh tự nấu.
Hôm nay dùng rượu này và tiệc chiêu đãi, cũng là để biểu thị sự tôn trọng đối với Wong, rất ít người có thể được uống rượu của anh Cường. Và đúng như vậy, mấy chai rượu tây không ai mở chỉ có chai vang dành cho Triều và vợ Wong, còn lại đều uống rượu của anh Cường. Hôm nay dù có anh Cường đỡ, nhưng tôi uống cũng đặc biệt nhiều một phần do tâm trạng, một phần do sự nhiệt tình của Wong. Chúng tôi chỉ dừng khi vợ Wong và cả Triều đều can và sau đó bữa tiệc cũng kết thúc, tôi đi về phòng sau khi tiến Wong và vợ. Còn anh Cường và Huy cùng mấy nhân viên của Wong vẫn tiếp tục uống, để chờ chúng tôi đi sau đó sẽ tiếp tục ca hai đang đợi.
Mặc dù chưa say gục, nhưng tôi cũng khá mơ hồ, cũng không để ý đến Triều tôi về phòng chỉ kịp cởi cái áo vest và vật ra giường, trong mơ hồ tôi cảm giác quần áo của mình được cởi ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chị Nguyệt |
Tác giả | Oceano |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ máy bay, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 04/06/2021 01:36 (GMT+7) |