Một đường chạy như điên, bốn tiếng đồng hồ sau, Đinh Nhị Cẩu cuối cùng đem xe dừng lại, nơi này là địa phận thôn Bàng Tử Dục ở phía trước trên một sườn núi, lẻ loi tại đây chỉ có một ngôi mộ, bên trên mộ phần cỏ dại đang héo úa, nhìn lên rất là buồn bả ảm đạm, đây chính là ngôi mộ của cha mẹ Đinh Nhị Cẩu chôn chung một chỗ, trước kia Đinh Nhị Cẩu hầu như rất ít tới nơi này, kỳ thật trong ngôi mộ này chỉ vài món quần áo bên ngoài của cha mẹ, ngoài ra không có gì cả, bởi vì cha mẹ của hắn bị cơn lũ từ trên núi quét xuống bị cuốn trôi mất xác không tìm thấy được.
Còn một nguyên nhân khác hắn không muốn đến đây, đó chính là hắn sợ chính mình sẽ nhịn không cảm xúc mà khóc, cha mẹ hắn lúc vừa qua đời, hắn đã khóc đã đủ rồi, và trong lòng không bao giờ muốn chảy nước mắt nữa, hiện nay, hắn tạm thời công việc tạm ổn, nhưng hôm nay hắn gặp Tiếu Hàn đưa ra một vấn đề khó khăn, đây là một sự lựa chọn rất nan giải, nếu đồng ý đáp ứng làm yêu cầu của Tiếu Hàn, có thể sẽ được cô ấy giúp đỡ hưởng được vinh hoa phú quý, cũng chắc chắn Đinh Nhị Cẩu làm cho rạng rỡ tổ tông, nhưng nếu lựa chọn từ chối, Đinh Nhị Cẩu vẫn phải còn lăn lộn chật vật giữa chốn quan trường, quá trình này nhất định gian nan hơn rất nhiều.
Hắn không biết lựa chọn làm sao, cho nên hôm nay muốn tới nơi đây với hy vọng nếu cha mẹ linh ứng, hắn sẽ nghe được lời tham khảo tốt nhất của cha mẹ mình, dù sao, cha mẹ hắn cũng đã có kinh nghiệm vật lộn với cuộc đời nếu so với hắn thì hơn rất nhiều lần.
Vào lúc này thời điểm, xa xa xuất hiện một chiếc xe gắn máy, khi đến gần, hắn liền thấy rõ đó là Trần Nhị Đản.
– Hừ… đến rồi sao cũng không vào thôn thăm nhà? Nếu không phải gặp Trần lão đầu ở đầu thôn nói rằng vừa gặp cậu, tớ còn không biết cậu trở về khi nào, dạo này làm quan, tết cũng không thèm về nhà à?
Trần Nhị Đản vừa nói vừa từ xe gắn máy hạ xuống một cái bao bố, từ bên trong lấy ra bánh bao, thịt heo, rượu, còn có nhang và giấy vàng bạc cúng bái, thành thạo đem những vật này bày ở trước mộ phần cha mẹ Đinh Nhị Cẩu bày cúng, còn đem rượu tưới văng đầy trên đất.
– Nhị Đản, cám ơn cậu.
Trần Nhị Đản đưa cho Đinh Nhị Cẩu một điếu thuốc, sau đó hai người song song ngồi ở trước mộ phần.
– Cám ơn cái gì, cậu và tớ là anh em, đừng có nói những câu như vậy, nghe rất là chối tai.
– Được, sẽ không nói lời này, à… đúng rồi, con cậu ra sao rồi…
– Rất tốt, chúng nó đều mau biết nói chuyện rồi, chỉ ghét là tớ ngày nào cũng ẳm bồng bọn chúng, mà câu đầu tiên chúng nó gọi lại là “ mẹ …”, cậu nói cái xem có công bình cho tớ hay không.
Trần Nhị Đản dáng vẻ rất hạnh phúc nhưng phàn nàn nói.
– Cậu quá sướng rồi mà còn than thở cái gì? Tớ thì giờ ngay cả vợ còn chưa có đây, còn cậu thì đã sinh ra hai đưa con, lợi hại hơn tớ nhiều rồi. – Đinh Nhị Cẩu chế giễu nói.
– Thôi không nói chuyện này nữa, bộ cậu dạo này bận rộn lắm sao, cuối năm mới cũng không thấy trở về nhà, dù nói thế nào đi nữa thì thôn Bàng Tử Dục này cũng là nhà của cậu đấy, cậu đi mà không quay trở lại, trong nội tâm của tớ thật đúng là có điểm không dễ chịu đâu, La Tử Hàm cứ nhắc nhở tớ gọi điện thoại cho cậu, kêu cậu về nhà tớ cùng nhau ăn Tết, La Tử Hàm rất phục cậu đấy, trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể xông ra đời làm đến thư ký cho chủ tịch huyện, nhưng tớ cảm thấy cậu bây giờ công tác bận bịu, nên không có thời gian rãnh rổi nhiều, do đó không dám gọi điện thoại cho cậu.
– Ừ.. cậu nói rất đúng, làm thư ký, lúc nào cũng chuẩn bị trước cho chủ tịch, nào có nhiều thời gian, tự do bị chi phối rất nhiều, chờ tớ sau này nếu có dịp rảnh, tớ sẽ liên hệ với cậu, thay tớ cám ơn La Tử Hàm nhiều nhé.
Đinh Nhị Cẩu biết rõ, La Tử Hàm là người đàn bà thông minh hơn Trần Nhị Đản rất nhiều, sẽ hiểu vì sao hắn không muốn quay về…
Nói xong những lời này, hai người bọn họ chợt có cảm giác không còn những lời nào khác để nói, giữa hai người lộ ra vẻ xa cách rất nhiều, Đinh Nhị Cẩu đột nhiên hỏi:
– Nhị Đản, ngoại trừ La Tử Hàm, cậu còn có những người phụ nữ khác không?
– Má nó, nói cái gì vậy, Trần Nhị Đản này mặc dù không phải là người nhân nghĩa, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn là rất chung thủy đấy, trừ La Tử Hàm ra tớ chưa từng có cùng những người phụ nữ khác chung đụng thể xác.
– Được rồi … được rồi, La Tử Hàm hiện tại lại không ở nơi này, cậu làm cái gì mà chống chế dữ vậy. – Đinh Nhị Cẩu liếc nhìn Trần Nhị Đản nói.
– Hì hì, thật ra là tớ muốn là đàn ông thằng nào mà không léng phéng a, lúc trước khi tớ còn lăn lộn ngoài xã hội, có bao nhiêu cô gái muốn ở cùng với tớ, nhưng tớ chỉ có ưa thích La Tử Hàm, hết cách rồi, về sau lại còn có con nữa, hiện tại trong mắt tớ chỉ có một mình liếc, chuyện quá khứ ai mà không có tuổi trẻ xốc nổi qua, đúng không? – Trần Nhị Đản hùng hồn nói.
– Này Trần Nhị Đản, tớ hỏi thật hiện nay cậu bảo trì quan hệ một đêm mấy lần vậy? – Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng hỏi.
– Hừ… tớ vẫn còn rất lợi hại, một buổi tối thường xuyên ba cái, tư vị kia…
Trần Nhị Đản đã bắt đầu nói khoác đầy trời, Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ đứng lên, hắn còn trẻ, ngày trước gặp được La Tử Hàm rồi xảy ra mối quan hệ xác thịt, giờ nghỉ lại thật đúng là mình đã xử lý không tốt, việc này hãy xem như là một giấc mộng bắt buộc phải quên đi cho tốt đẹp đôi đường…
– Ai ai, cậu lại định đi à, giờ tính đến đâu vậy? – Trần Nhị Đản cũng vội vàng đứng lên hỏi.
– Tớ còn có một lãnh đạo chưa có chúc tết, hôm nay ghé qua đây nhìn một chút, cậu về nhà trước đi, có thời gian tớ sẽ trở lại tìm cậu uống rượu, thay mặt tớ gửi lời hỏi thăm La Tử Hàm, cùng với chú thím ở nhà cậu nhé.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu lên xe lái đi, lưu lại một Trần Nhị Đản ngây người ngơ ngác đứng tại chỗ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/02/2017 12:36 (GMT+7) |