Lâm Xuân Hiểu một thân váy áo màu đen, thoạt nhìn qua rất trang nghiêm nhưng lại nhã nhặn nên nã, tóc búi lên cao, vóc người thon thả cao cao, mặc dù là đang ngồi trên bàn làm việc, nhưng thân thể lại linh lung lả lướt, bộ váy áo màu đen công sở may vừa khít với thân người, làm nổi bật làn da trắng tinh, khiến cho bí thư Lâm Xuân Hiểu vừa sang trọng lại thêm mấy phần xinh đẹp thành thục quyến rũ.
Bên dưới cái cổ dài, là cao ngất một đôi ngọn núi đầy đặn kiêu ngạo đứng vững che lấp bên trong cái áo màu đen, theo hơi thở phập phồng, khiến cho người sẽ không tự chủ đem ánh mắt dừng lại ở phía trên nơi đó dò xét một phen, lúc này khóe mắt Đinh Nhị Cẩu cũng luyến tiếc dời đi, chỉ thấy bộ ngực của nàng no đủ cao ngất dị thường, quả thực làm cho người ta lo lắng đối với đôi bầu vú này, có thể tùy lúc trốn thoát ra khỏi cái áo trói buộc mà xông ra đến bên ngoài, không thể nghi ngờ trong đó là cực phẩm, tuy bị màu đen cái áo phủ lấp, nhưng lại không mảy may ảnh hưởng đến cảm thụ của mọi người đến đường cong mềm mại nhô cao, Lâm Xuân Hiểu biểu lộ ra dáng người của người đàn bà động lòng người tới cực điểm.
– Xin chào bí thư, chị bây giờ có rãnh không? Em đến đế báo cáo với chị một ít công việc gần đây.
Thái độ khiêm nhường này có chút không giống như là Đinh Nhị Cẩu rồi.
– Chủ tịch Đinh, gần đây cậu bề bộn nhiều việc quá phải không? Ngay cả điện thoại cũng không gọi được, bận rộn việc gì vậy?
– Dạ..không có …cũng không có bề bộn cái gì, chỉ là gần đây trong nhà có người nhà bị bệnh phải đi lên tỉnh làm giải phẫu, nên đầu óc phân tán, vì vậy chưa kịp đến báo cáo công tác với bí thư, về sau em sẽ không dám như thế nữa, cũng may là em cũng không có chậm trễ trong công việc của thị trấn, nếu không em chắc sẽ là tôi nhân của dân chúng thị trấn Lâm Sơn Trấn.
– Đừng có nói lời dễ nghe như vậy, tôi không thích nghe câu nói ngọt, nói cho có thực tế một chút, chuyện chiêu thương đầu tư, các hạng mục thì lúc nào có thể bắt đầu được?
– Đoán chừng cũng sớm thôi, còn có chút vấn đề chi tiết chưa có quyết định được, đó là một vấn đề trụ cột duy nhất là cơ sở hạ tầng quá lạc hậu, mà những người đầu tư rất là để ý đến điểm này. Trong khi thị trấn của chúng em cũng là nghèo trắng ra, em dự định tìm đến nhờ bí thư Lâm tìm cách ủng hộ, cho dù là rất ít cũng được ah.
– Tôi không muốn cậu đến đây là khóc than với tôi, ngồi đi.
Lâm Xuân Hiểu chỉ chỉ khu ghế sa lon tiếp khách, mà chính nàng cũng phá lệ đứng lên đi đến khu ghế sa lon ngồi xuống phía đối diện với hắn, nàng cầm theo ly trà của mình để lên trên cái trên, lúc nàng ngồi xuống chéo chân phải lền đùi trái, cái mông của nàng như là hai hình bán cầu, bởi vì chen chúc lẫn nhau, đè ép thành hai bên thịt mông bành trướng thành hình nửa vòng tròn, hơi nhếch lên, hình dạng no đủ bày biện ra biểu hiện giống như là một sự khát vọng dục nhục, lúc này La Hương Nguyệt cũng đã bưng chén trà tiến đến mời Đinh Nhị Cẩu.
– Hương Nguyệt, chị cùng Tiểu Đinh bàn chút chuyện, em cũng nên nghe qua một chút đi, trước đây các người cũng là đồng sự mà.
– Vâng…đúng vậy, nhưng khi đó hắn là đại thư ký, là người tâm phúc của chủ tịch huyện, cho nên có mấy khi em dám nói chuyện đâu.
La Hương Nguyệt cố ý như là rất chua chát nói ra.
– Ha ha, đây là chị Hương Nguyệt đang mắng em phải không, em tự kiểm điểm…
Đinh Nhị Cẩu dựa theo lời nói của La Hương Nguyệt có ý trêu đùa nói ra.
– Hai người thiệt là … không có bộ dáng nghiêm chỉnh gì cả, bây giờ nói đi, có phải là cậu muốn tiền hổ trợ từ huyện? Theo như lý lẽ thì huyện cũng nên xuất cho thị trấn của cậu, nhưng chắc cậu cũng biết, trên huyện căn bản cũng không có tiền, lấy cái gì mà cho thị trấn Lâm Sơn?
– Vâng nếu không có tiền, thì cho chính sách ưu đãi cũng được ạ.
Đinh Nhị Cẩu cũng biết mình khi nói như thế, tình huống tài chính của huyện Hải Dương, hắn cũng không phải không biết, trước kia khi còn làm thư ký, không ít lần đã nghe chủ tịch huyện lên sở tài chính khóc lóc kể lể, cho nên khi Lâm Xuân Hiểu nói huyện không có tiền, hắn thấy rất là bình thường.
– Cậu muốn chính sách như thế nào?
– Thưa bí thư, chị xem, nội chuyện trưng thu đất, tiền đền bù tổn thất cũng không phải là số lượng nhỏ, số tiền này làm ở đâu ra mà trả cho dân chúng? Làm một con đường từ nơi xây dựng xí nghiệp thông đến con đường cái số 1 dù là đường cấp thấp cũng cần đến tiền, em lấy đâu ra mà làm đây?
– Những thứ này tôi cũng biết, cứ nói thẳng ra là ý của cậu muốn cái gì?
– Thưa bí thư, hơn một tháng nữa, con đường số 1 toàn tuyến sẽ nối liền, tuy là vẫn chưa chính thức thông xe, nhưng cũng coi như là đã hoàn thành rồi, lúc đó thị trấn Lâm Sơn sẽ kết nối với huyện Hải Dương trở thành căn cứ tiền tiêu gần nhất, nếu chúng ta không làm cho nó ra hồn, chỉ sợ đừng có mong rằng phát triển được các trấn khác, cho nên theo ý của em là dứt khoát phải tập trung đầu tư cho thị trấn Lâm Sơn Trấn, thành lập một khu khai phát công nghiệp tiêu biểu cho huyện Hải Dương, như vậy thì chúng ta mới còn có thể báo cáo lên thành phố xin hỗ trợ tài chính, trong huyện cũng có thể tiết kiệm được một số tiền, còn khu khai phát công nghiệp, chúng ta có thể dùng danh nghĩa để cho các xí nghiệp đầu tư vào bỏ thêm tiền vào, chị thấy như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu thẳng thắn nói, làm Lâm Xuân Hiểu rơi vào trầm tư, không thể không nói, phương thức này của Đinh Nhị Cẩu đúng theo tình huống bây giờ ở trước mắt là lựa chọn tối ưu, vừa có thể kéo dài thời gian, lại có thể tiết kiệm rất một khối to về tài chính, lại còn có thể lấy chiêu bài có khu khai phát công nghiệp, thì càng có căn cứ để kêu gọi đầu tư, đối với hoàn cảnh hiên tại cũng cải thiện có được sự trợ giúp từ bọn họ, hơn nữa, cái này nói không chừng sẽ là một bước đột phá trọng đại.
– Ý tưởng của cậu rất tốt, nhưng tôi đoán chừng trên thành phố lại không có thấy rõ tiềm lực của thị trấn Lâm Sơn sẽ không đồng ý cái phương án này, lâu này trong huyện cũng không làm chủ được việc này, trong khi nếu muốn thành lập khu phát triển công nghiệp nhất định phải sự đồng ý từ thành phố, trong khi thành phố cũng có khu phát triển công nghiệp của mình, nhưng về vấm đề kinh doanh lại không được tốt lắm, nhưng đó dù sao cũng là khuôn mẫu mô hình của thành phố dựng lên để kêu gọi đầu tư, tôi chỉ sợ thành phố sẽ không dễ dàng đồng ý để cho huyện tự chính mình làm khu phát triển công nghiệp, trước kia hơn phân nửa khu phát triển công nghiệp đều là treo đầu dê bán thịt chó, cho nên về sau cũng không có hấp dẫn được nhà đầu tư có quy mô lớn, cậu tính xem ở các huyện khác của thành phố Bạch Sơn có cấp huyện nào có được khu phát triễn công nghiệp? Cơ bản là không có huyện nào cả, bởi vì nếu làm thì phải thu hồi đất đai, dân chúng ý kiến rất lớn, đây cũng là một chướng ngại, cho nên phải nếu muốn thành lập khu phát triển công nghiệp, thật đúng là không dễ dàng ah.
Lâm Xuân Hiểu là người làm việc ở trong thành phố, cho nên biết đến nội tình rảnh rẽ hơn rất nhiều so với Đinh Nhị Cẩu, do đó đây mới là điều nàng rất ưu tư lo lắng đến.
– Thưa bí thư, em cảm thấy được hay không là do mình làm, chúng ta chưa từng thử qua, liền buông tha rồi, như vậy cũng thật là đáng tiếc, ý kiến của em hay là chúng ta cứ thử một lần, em nghĩ đến lúc đó chúng ta sẽcó biện pháp thuyết phục lãnh đạo trong thành phố.
Đinh Nhị Cẩu thì ngược lại một lòng tin tưởng thành công tràn đầy.
– Ưm..như thế này đi, việc này để tôi suy nghĩ thật kỹ, hai cái xí nghiệp mà cậu đã làm việc tốt nhất là nắm bắt cho thật chắc, đừng để đến cuối cùng lại thất bại, mới đó mà thị trấn Lâm Sơn đã kêu gọi được hai xí nghiệp từ HongKong đến thì thật đáng mừng, nhưng không thể kiêu ngạo tự mãn, phải không ngừng cố gắng, càng nắm lấy cơ hội, huyện Hải Dương cũng chờ đợi thêm không được nữa rồi.
Lâm Xuân Hiểu nói ra.
Trong lúc bí thư Lâm Xuân Hiểu trao đổi nói chuyện, Đinh Nhị Cẩu vẫn luôn cúi đầu thấp xuống chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu nói phải, cách thể hiện dạng như vậy rất là thông minh, nhưng không có ai chú ý tới ánh mắt của hắn đã tự giác trượt hướng về phía cặp đùi của bí thư Lâm Xuân Hiểu
Nàng ngồi chéo chân đối diện với hắn trên ghế salon tiếp khách, một cặp đùi đẹp bị cái váy màu đen thật chặc bó sát lại, cặp đùi ngọc phảng phất không cam lòng bị cái váy ngắn màu đen phủ gần đến gối trói buộc như vậy, đang cố gắng giãy dụa lấy, mà màu đen cái váy lại thực hiện chức trách của mình rất thực tế, dán thật chặt tại cặp đùi với làn da trắng nổi bật lên, đem hình dáng cặp đùi đẹp tận tình triển hiện ra, lộ ra sức co dãn mười phần, huống chi nàng ngồi chéo chân đã lâu, nên mới vừa nhấc chân thay đổi lại từ chân này qua chân kia, gấu váy lén lút theo đùi ngọc trượt đi lên một chút, đầu gối bóng loáng tròn trịa mềm mại, hơn nữa bên dưới cặp đùi hiện ra, chẳng khác nào mời gọi người thật đem bàn tay để lên, đem váy cuốn về về phía trước để nhìn thấy đến cái chỗ mất hồn kia, chỗ mềm mại xinh đẹp con đường u tối, đến tột cùng là bên trong nó sẽ hấp dẫn đến như thế nào đây?
Nhưng mấu chốt vừa rồi khi nàng bị mỏi nhấc chân thay đổi, Đinh Nhị Cẩu ánh mắt cũng đã bắt kịp nhìn thoáng qua trong trong những giây mà Lâm Xuân Hiểu vô tình hớ hênh lộ hàng, ngay chỗ giao giới cái mông đầy đặn hồn viên kia ký với câp đùi trắng noãn, cái quần lót màu trắng ẩn hiện che giấu bên trong thảm lông màu đen huyền bí có vẻ phong tình vô hạn, mang theo sự hấp dẫn cực lớn khiên cho Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn thấy liền hận mình không thể xông pha đến cái cặp mông màu mỡ hung hăng ngắt nhéo một cái! Trong nháy mắt đó, hắn có thể tưởng tượng ra từ bên trong cái tam giác quần lót, một cái mùi thành thục hăng nồng của cái âm hộ người đàn bà thành thục, xuyên thấu qua vào trong lỗ mũi của hắn.
Xem thêm các Chương khác trong bộ “Chinh phục gái đẹp” tại đây: http://truyensextv1.com/tag/tuyen-tap-chinh-phuc-gai-dep/
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/08/2017 23:36 (GMT+7) |