Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chinh phục gái đẹp – Chương 5 » Phần 11

Chinh phục gái đẹp - Chương 5 - Dịch giả Meode

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 11

Tuy rằng Thạch Ái Quốc nghe của thư ký của mình Đinh Trường Sinh nói chuyện làm ông cảm động, nhưng ông chưa từng có gửi gấm hy vọng vào chuyện Đinh Nhị Cẩu đi lên tỉnh, cao lắm là hắn chỉ đi tìm tòi chút ít trước khi hành động mà thôi…

– Cha… tên thư ký của của cha đâu rồi, hắn sao không ở đây cùng cha, lại chạy đi chơi ở đâu đó…

Thạch Mai Trinh dùng chiếc xe lăn phụ giúp đấy Thạch Ái Quốc ra ngoài ban công phơi nắng.

– Cha cũng không sao rồi, hắn có việc nên xin nghỉ vài ngày, lấy điện thoại di động giùm cha, cha muốn gọi điện thoại.

– Cha vẫn còn là bệnh nhân, đừng có gọi điện thoại cho ai thêm mệt.

Thạch Mai Trinh khuyên nhủ.

– Ưm… cha có việc, nhanh lấy đi.

Thạch Ái Quốc mặt trầm xuống, không vui nói, từ lúc mình sinh bệnh đến nay, biểu hiện của Tiêu Hồng và Thạch Mai Trinh hai người này, Thạch Ái Quốc rất đau lòng, Tiêu Hồng biểu hiện không có nhiệt tâm thì còn có nguyên nhân có thể chấp nhận được, dù sao cũng là lấy một người đàn ông góa vợ, hơn nữa ông cũng lơn tuổi rồi, còn đối phương dù sao cũng là tuổi thanh xuân cô gái.

Nhưng Thạch Mai Trinh là con gái ruột thịt của mình, tại sao từ lúc mình bị bệnh thì có mặt chăm sóc cho có lệ, điều này làm cho Thạch Ái Quốc rất là đau khổ thất vọng.

Thạch Ái Quốc cầm lấy di động, kêu Thạch Mai Trinh tránh đi, rồi định bấm dãy số, nhưng vẫn do dự có chút mâu thuẫn, có nên hay không gọi số điện thoại này, hay là chờ mình sức khỏe khá hơn một chút, rồi tự mình đi một chuyến lên tỉnh?

Nhưng trong chính trị, chuyện thay đổi xảy ra trong nháy mắt, nếu đến lúc đó mới hoạt động ngoại giao, chỉ sợ là cũng chậm, cho nên cuối cùng Thạch Ái Quốc cũng quyết định gọi.

– Alo… Kiều bí thư, tôi là Thạch Ái Quốc đây, dạo này anh có khỏe không? Tôi định đi lên tỉnh gặp anh để báo cáo về tình hình công tác…

Thạch Ái Quốc nói chuyện rất là khiêm tốn, nhưng cũng không hề giống như một số cán bộ, khi gọi điện thoại đều là cúi đầu khom lưng, giống như là lãnh đạo có thiên lý nhãn vậy, có thể nhìn thấy đến động tác của bọn họ.

Thạch Ái Quốc tuy rằng giọng nói mềm mỏng nhỏ nhẹ, nhưng cử chỉ rất bình thường, vơi lại khuôn mặt khởi sắc, cũng nhận ra Thạch Ái Quốc và Kiều bí thư này quan hệ không bình thường, nhưng mối quan hệ với Kiều bí thư của Thạch Ái Quốc, thì Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn là không biết, trên thực tế, cũng có rất ít người biết…

– Ái Quốc đấy hả? Sức khỏe của ông khôi phục đến đâu rồi?

Quả nhiên, người được gọi là Kiều bí thư nói chuyện với Thạch Ái Quốc ngữ khí rất hiền hoà, cũng không có biểu lộ tư thế lãnh đạo.

– Kiều bí thư, sức khỏe đã tốt rồi, sắp xuất viện, cho nên tôi định đi lên tỉnh một chuyến.

Thạch Ái Quốc vội nói.

– Ái Quốc à… trong lúc này ông có lên trên tỉnh hay không thì cũng vậy thôi, chuyện ông quan tâm đến, tối cũng đã có chú ý tới, nhưng việc này không phải là một, hai câu nói là được, còn phải chờ. Hiện nay hướng gió vẫn còn chưa có rõ ràng, tôi cũng không có biết được An bí thư đang có thái độ ra sao nữa.

Kiều bí thư uyển chuyển nói.

– Kiều bí thư, tôi biết rồi, cám ơn anh, chẳng qua là khá lâu tôi không có đi lên trên tỉnh, cho nên sẵn dịp ghé qua gặp lãnh đạo báo cáo về bước tiếp theo tình hình quy hoạch phát triển sắp tới của TP Hồ Châu.

Thạch Ái Quốc làm sao mà không hiểu ra ý tứ trong lời nói của Kiều, rất rõ ràng, hiện tại ông ta cũng không giúp được gì.

Thạch Ái Quốc tuy rằng gọi là Kiều bí thư, đúng ra ông ta không phải là bí thư, mà là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Trung Nam, một chức vụ có khoảng cách gần nhất với lãnh đạo cao nhất, vị trí phó thường vụ này từ trước đến giờ đều là cái đinh trong mắt lãnh đạo, không bởi vì điều gì khác, do chức vị này đúng là trực tiếp uy hiếp lớn nhất vì thường dùng để thay thế lãnh đạo can nhất nếu tình hình bất ổn…

Thạch Ái Quốc sở dĩ xưng hô Kiều Dương là Kiều bí thư, bởi vì trong này có một câu chuyện mà hiếm ai biết chuyện, trước kia Thạch Ái Quốc từng đã làm qua bí thư thôn chi bộ, mà lúc ấy Kiều Dương lại làm bí thư công xã, cho nên Thạch Ái Quốc và Kiều Dương quen biết nhau, hơn nữa quan hệ lại vô cùng tốt, Thạch Ái Quốc có thể từ trong thôn đi ra ngoài lên chức, cũng là do Kiều Dương xuất lực nâng đỡ.

Nhưng chuyện này bí ẩn xa xưa rồi, cho nên hầu như không người nào biết, nhiều năm sau đó, Kiều Dương trở thành quý nhân của Thạch Ái Quốc, đều trong những lúc mấu chốt giúp cho Thạch Ái Quốc không để lại dấu vết, Thạch Ái Quốc từ trước đến giờ vẫn gọi Kiều Dương là bí thư, mấy thập niên qua chưa bao giờ thay đổi cách gọi, có đôi khi xưng hô cũng là một loại đặc quyền, chứng minh ngươi và lãnh đạo có mối quan hệ đặc thù.

Còn người mà Kiều Dương nói An bí thư, chính là bí thư tỉnh ủy Trung Nam An Như Sơn, khi Kiều Dương nhắc đến tên bí thư, thì chắc chắn ông ta không phải là người của chủ tịch tỉnh La Minh Giang, nhưng giữa ông và bí thư Tỉnh ủy An Như Sơn quan hệ cũng không phải là chặt chẽ, lại nói tiếp Kiều Dương cũng là thuộc loại người không hướng về bất kỳ bên nào, nhưng nếu như muốn hoàn toàn trung lập, thì cũng là không thể nào được, dù sao ông ta cũng muốn chống lại sự chèn ép của La Minh Giang, cho nên có tính khuynh hướng ngã về phía của Bí thư tỉnh ủy An Như Sơn.

Chỉ là khuynh hướng nghiêng về thôi, cũng không có nghĩa là đây là một sự hợp tác, bởi vì đã bọn họ đã làm đến chức vụ cao cấp này, ai cũng là thường ủy của tỉnh, nếu không phải một người có tính cách cường thế phi thường đảm nhiệm làm bí thư Tỉnh ủy, nói một không hai lời, thì họa may mới có sự hợp tác làm chủ, khác với các địa phương cơ sở, động một chút là giương cung bạt kiếm đấu với nhau.

Người ta thường nói chó sủa là chó không cắn, chó cắn thì không lộ răng, bọn họ muốn thu thập ai, đều là đâm dao từ sau lưng, hơn nữa lại toàn dung dao cực kỳ nhỏ nên không cho người đoán được là ai hạ thủ.

Cho nên lúc này, Kiều Dương không vì chuyện của Thạch Ái Quốc, mà đi giao dịch với An Như Sơn, với lại lâu nay ông cũng đã giúp cho Thạch Ái Quốc đã quá nhiều rồi, bây giờ tuổi cũng đã lớn, ông chỉ chỉ muốn cái ghế của mình vững vàng quá độ, xem như là đã an phận không có ý chí chiến đấu.

Để điện thoại xuống, Thạch Ái Quốc uể oải, sau khi nghe được Kiều Dương nói, thì ông đã không còn nghĩ sâu xa hơn nữa, nhưng dù là ông không màng đến nhiều chuyện, thì Thạch Ái Quốc cũng đã ngồi trên đống lửa rồi.

Tương Văn Sơn thì đang hành động, mục tiêu của ông ta là cầu đến lãnh đạo La Minh Giang, chẳng qua Tương Văn Sơn lấy danh nghĩa báo cáo về việc chống lũ vừa rồi, để đến tỉnh, so Đinh Nhị Cẩu đến còn sớm hơn.

– Chủ tịch, lần này tôi đã gây phiền toái cho anh rồi, công tác chống lũ không tốt, khiến cho hiện tại TP Hồ Châu bị động, tôi xin chịu kiểm điểm trước lãnh đạo.

Tương Văn Sơn không đợi La Minh Giang nổi giận, đã tự nhận lỗi trước.

– Văn Sơn, lũ lụt đã trôi qua, đều tôi hiện tại quan tâm là tổn thất, nhất là số lượng người tử vong, ông báo con số tôi đã xem qua, toàn thành phố bị ngập trong lũ lụt, số lượng người chết lại không nhiều lắm, ông nói thật cho tôi biết, số tử vong này có chuẩn xác chưa?

Ánh mắt La Minh Giang sắc bén nhìn Tương Văn Sơn, La Minh Giang cũng là quan viên từ tầng dưới chót từng bước một đi lên, cho nên những chuyện mờ ám từ tầng quan viên bên dưới, ông rất rỏ ràng, chỉ là không biết mấy năm nay gần đây, quan viên tầng dưới có phương thức thay đổi giở trò gian trá như thế nào mà thôi.

Dân chúng đã bị quan viên cơ sở địa phương lừa gạt riết nên đã quen đòn rồi, cũng như nếu phía dưới quan viên mà không lừa dối lãnh đạo phía trên, thì đó là quan viên không bình thường, cho nên có câu nói: “Thôn lừa xã, xã lừa huyện, tiếp tục từng cấp theo lừa đến cả quốc hội, trung ương…”

La Minh Giang đương nhiên hiểu được Tương Văn Sơn tìm đến đây vì mục đích là cái gì, cho nên ông không hỏi thứ khác, chỉ hỏi tổn thất lớn hay không lớn, nhất là tình huống thương vong của người dân, kinh tế tổn thất cũng quan trọng nhưng đó lại là con số không rỏ ràng, có báo nhiều hơn một chút ít, hoặc giảm xuống một chút, cũng không ai đi kiểm tra, dân chúng cũng không quan tâm đến, nhưng nếu là tính mạng con người thì khác, đây là dựa trên con số mà đánh giá tình hình thiệt hại, đồng thời chuyện này rất là nhạy cảm.

– Úi trời… tôi làm sao dám lừa chủ tịch chứ, số lượng người tử vong là do chính tôi tự mình xác minh đấy, chính xác là 70 người, không có sai lệch, tôi xin cam đoan.

Tương Văn Sơn tuy rằng trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng bây giờ đã lỡ phóng lao thì phải theo lao không còn ngừng lại được, tuy rằng ông đứng thẳng người nói chắc chắn, nhưng phía trong trong quần áo đã ướt đẫm, mồ hôi theo từ xương sống lưng chảy dài xuống, mãi cho đến thắt lưng mới giảm đi…

– Vậy là tạm ổn rồi, việc thành phố Hồ Châu lần này chống lũ, An bí thư rất là bất mãn, ông tới đây, tôi cũng biết là có ý gì, nhưng nếu ông tiếp tục trụ lại ở Hồ Châu thì không còn thích hợp nữa, về chuyện này, tôi đã không còn cách cứu vãn, trước lúc lũ lụt xảy ra, trên tỉnh đã có người nói ông công tác ở TP Hồ Châu thời gian quá lâu rồi, nên phải thay đổi địa phương, nhưng may là có tôi ép xuống, nên không có ai nói mạnh miệng, nhưng tình hình giờ đã thay đổi, nếu vừa rồi ông làm tốt việc chống lũ, thì tôi còn có thể tiếp tục bảo vệ giữ ông ở lại, nhưng toàn TP Hồ Châu đều bị ngập lũ, đây là điều từ trước đên giờ tỉnh Trung Nam chưa từng có tiền lệ, làm cho tôi rất khó xử, vì thế sợ là không còn có biện pháp nào khác.

– Chủ tịch… không còn có một biện pháp khác nào sao? Tôi còn muốn vì TP Hồ Châu công tác làm thêm vài năm nữa, cho nên…

– Văn sơn, ông phải biết, công việc của chúng ta nếu làm không xong, hãy để cho người trẻ tuổi hơn có cơ hội, có thể giúp học một tay thì giúp một tay, nếu không có thể giúp được, thì xem như chúng ta cũng phải để cho bọn họ cơ hội sáng tạo.

Lời nói này của La Minh Giang xem như là đã quá thấm thía rồi, ý nghĩa xem như sinh mệnh chính trị của ngươi đã hết thời rồi.

Tương Văn Sơn rất là chán nản, La Minh Giang là chổ dựa lớn nhất của ông, ông biết rằng sau này mình không còn được tin dùng nữa rồi, kết quả tốt nhất bây giờ là tranh thủ lợi ích còn lại…

– Chủ tịch… không biết sau khi tôi rời khỏi thành phố, ai sẽ tới tiếp nhận chức vụ bí thư thành ủy?

Tương Văn Sơn trong nháy mắt già hẳn đi, nhưng vẫn quan tâm đến di sản chính trị của mình ai đến kế thừa, đây cũng là điều quan tâm nhất của mỗi người khi rời khỏi chức vụ…

– Bây giờ vẫn còn chưa có quyết định cuối cùng là ai, nhưng nếu bất cứ ai tiếp nhận chức vụ này, tôi cũng hy vọng ông có thể phối hợp tốt, vững vàng trong thời kỳ chuyển giao quá độ, TP Hồ Châu rối loạn đã đủ rồi, tôi không muốn lại có những chuyện gì khác phát sinh, về phần nơi đến của ông, hiện tại có hai vị trí, một là ủy ban mặt trận tổ quốc của tỉnh, hai là hội liên hiệp công thương nghiệp tỉnh, ông cũng suy tính một chút.

– Vâng tôi hiểu được, nếu không còn có chuyện gì, tôi xin phép đi về trước.

Tương Văn Sơn nặng nề đứng lên, có câu nói: Quyền lực là thuốc kích thích tốt nhất, dùng lâu dài dễ dàng gây nghiện, một khi bị đánh mất quyền lực, cả người cũng sẽ sa sút theo, nhìn qua trên người của Tương Văn Sơn, tình hình như vậy càng thể hiện rõ ràng.

– Khoan chờ một chút, ông thấy Thạch Ái Quốc con người này như thế nào vậy?

La Minh Giang đột nhiên hỏi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Danh sách truyện cùng bộ:
Chinh phục gái đẹp – Chương 1
Chinh phục gái đẹp – Chương 2
Chinh phục gái đẹp – Chương 3
Chinh phục gái đẹp – Chương 4
Chinh phục gái đẹp – Chương 5
Chinh phục gái đẹp – Chương 6
Chinh phục gái đẹp – Chương 7
Chinh phục gái đẹp – Chương 8
Chinh phục gái đẹp – Chương 9
Chinh phục gái đẹp – Chương 10
Chinh phục gái đẹp – Chương 11 (Update Phần 61)
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục gái đẹp - Chương 5
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/03/2019 06:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân