Hơn nữa thông qua thời gian dài quan sát, Hạ Hà Tuệ phát hiện, người đàn bà được gọi là Tiêu Hồng vợ của bí thư thành ủy sống tại TP Hồ Châu này hầu như không có bằng hữu nào cả, cho nên cô mới có thời cơ lợi dụng, cô có cảm giác Tiêu Hồng sớm muộn gì cũng tìm đến mình để thương lượng về chuyện này.
– Chị xác định là Tiêu Hồng sẽ tin tưởng chị?
Đinh Nhị Cẩu sau khi nghe xong chuyện Hạ Hà Tuệ hôm nay cùng Tiêu Hồng phát sinh, hắn trầm ngâm một hồi mới lên tiếng.
– Bây giờ vẫn chưa thể xác định, giữa người và người cần phải có tín nhiệm, chỉ cần thời gian…
– Ừ, có lẽ vậy… từ từ sẽ đến, không gấp.
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Em thật có thể xác định là cô gái ấy sẽ nghe theo lời ngươi? Không mang đến phiền toái gì cho em chứ?
Hạ Hà Tuệ lo lắng nói ra.
– Ai… em đây cũng là hết cách rồi, Thạch Mai Trinh nha đầu này quả thực điên rồ rồi, em thật hối hận lại trêu ghẹo dính vào, nhưng nếu chuyện này thành công, việc này em cũng không có tổn thất gì a.
Đinh Nhị Cẩu hà hà cười cười.
– Cũng chưa chắc, vạn nhất lãnh đạo em biết, thì em sẽ bị ông ta lột da của em đấy.
Hạ Hà Tuệ không an tâm.
– Không sao đâu chị, Tiêu Hồng là người thông minh, mấu chốt là chị có thể thuyết phục được cô ta chịu làm chuyện như vậy, lúc đó chẳng khác nào cô ta đã bị chúng ta cầm đặt ở trong tay, Thạch Mai Trinh thì chỉ muốn báo thù, còn kết quả em dùng lấy phương thức gì, thì nàng cũng sẽ không để ý đến.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
– Nhưng Thạch Ái Quốc dù sao cũng là lãnh đạo của em, làm như vậy chị thấy không tốt lắm.
Hạ Hà Tuệ do dự nói.
– À… thật ra em cũng có nghĩ đến chuyện này quả thật không đúng lắm, trước đây vì em là cấp dưới nên phải làm theo lời đẩy Tưởng Văn Sơn đi, em thiếu chút nữa bị người dùng súng bắn chết, những… chuyện này còn chưa đủ sao? Cho nên có thể nói chính trị là tàn khốc nhất, chỉ có thể là xem đối với người nào có lợi cho mình mà làm.
– Ừ, dù sao chị cũng không hiểu được những việc này, em muốn thế nào thì chị làm thế đó, nhưng em phải chú ý đến an toàn bản thân mình, tối nay em cũng định đi ra ngoài à?
Hạ Hà Tuệ thấy Đinh Nhị Cẩu chuẩn bị mặc vào quần áo, liền hỏi.
– Vâng… khuya nay em sẽ lên tỉnh có chút chuyện, em đã gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi, lát nữa anh ấy đến chị đưa cái vật này cho anh ấy giùm em, Đỗ Sơn Khôi biết rõ nên làm như thế nào…
– Em đi đâu vậy? Có nguy hiểm không?
Hạ Hà Tuệ thấy Đinh Nhị Cẩu có chút không giống với thường ngày, liền hỏi.
– Cũng chẳng có nguy hiểm gì đâu, chỉ là tụ hội cùng một bằng hữu cũ ở trên tỉnh cũ, chị đừng lo lắng…
Đinh Nhị Cẩu tin rằng Tưởng Văn Sơn sẽ không dám làm gì hắn, nhưng vì phòng ngừa chuyện không hay xảy ra, hắn đã gọi Đỗ Sơn Khôi, cùng đi với hắn như chỉ khác thời gian, cái này cũng là phòng ngừa vạn nhất.
Đinh Nhị Cẩu kêu Trịnh Hiểu Ngãi gọi một chiếc taxi…
– Cảm ơn em đêm nay có thể đi theo giúp chị, chị tuyệt đối không muốn đi, nhưng không còn cách nào khác, chiều này ông ta vừa gửi đến mail chị những bức ảnh ảnh chụp lúc chị khỏa thân, lúc trước vỗ, có lúc chụp chị biết, nhưng có rất nhiều tấm chị lại không biết, ông ta nói nếu như đêm nay chị không đến, những bức hình này sẽ truyền ra khắp phố lớn ngõ nhỏ Hồ Châu, đến lúc đó chị còn có mặt mũi sống sao?
Trịnh Hiểu Ngãi vừa lái xe vừa nói.
– Chị không cần cảm ơn em, giữa chúng ta còn nói cảm ơn sao? Em chỉ rất tức giận, vì sao lúc trước có chuyện không nói cho em biết, chị cho rằng mình chị có thể giải quyết sao?
– Xin lỗi, chị chỉ không muốn em gặp rắc rối, chị cứ cho là mình nhẫn nhịn thêm một chút là được, nhưng không nghĩ đến lão gia hỏa này được một tấc lại muốn tiến một thước, mấy ngày hôm trước Đàm Quốc Khánh cũng đến tìm chị, Đàm Quốc Khánh là con chó săn của Tưởng Văn Sơn, tuy Tưởng Văn Sơn đi rồi, nhưng ảnh hưởng của hắn vẫn còn.
– Đàm Quốc Khánh tìm chị? Hắn tìm chị để làm gì?
– Còn có thể làm gì, chỉ muốn chiếm lấy thân thể của chị.
Trịnh Hiểu Ngãi bất đắc dĩ nói.
– Đàm Quốc Khánh, chị không nhắc thì suýt nữa em đã quên mất hắn rồi, hắn cũng từng uy hiếp qua em, nhưng đến nay em vẫn chưa có giở thủ đoạn ra đối phó với hắn, vơi lại lúc này bề bộn nhiều việc, xem ra nếu muốn chặt đứt lực ảnh hưởng của Tưởng Văn Sơn tại TP Hồ Châu, thì Đàm Quốc Khánh là mục tiêu chủ yếu, không được rồi, việc này trở về em phải xử lý, tuy Đàm Quốc Khánh hiện giờ chỉ còn công tác ở hậu cần, nhưng hắn ở tại sở công an cũng khá lâu, chắc chắn cũng có một nhóm nhân mã của mình ngoài sáng hoặc trong tối, chị Chu Hồng Kỳ chắc cũng không dễ vượt qua.
Đinh Nhị Cẩu cau mày nói.
– Đàm Quốc Khánh là người Tưởng Văn Sơn, chuyện này mọi người đều biết, chỉ có sở trưởng công an thành phố Lý Pháp Thụy có thái độ rất vi diệu, người này thoạt nhìn thì không phải là người của Tưởng Văn Sơn, nhưng ông ta lại trụ vững tại sở công an thành phố đã lâu rồi, không biết ai chống sau lưng ông ta, ngay cả Tưởng Văn Sơn khi còn đương nhiệm cũng không có dám đem Đàm Quốc Khánh đẩy lên chức sở trưởng công an, đủ thấy người này đương nhiên là có bối cánh.
– Chị nói nói không sai, Lý Pháp Thụy người này rất khó lường, em cũng từng điều tra gốc gác của người này, nhưng tra tới tra lui, chỉ phát hiện ông ta và tập đoàn Vệ Hoàng có quan hệ rất sâu đậm, nhưng muốn nói Lý Pháp Thụy là người của Triệu Khánh Hổ thì việc này lại thấy quái dị, một thương nhân không có đủ khả năng đối kháng với Tưởng Văn Sơn, cho nên việc này không có đơn giản như vậy.
Đinh Nhị Cẩu lắc đầu nói…
– Triệu Khánh Hổ mặc dù hoành hành ở TP Hồ Châu bởi vì cùng Tưởng Đại Dương có mối quan hệ mật thiết mà không có dựa vào chính quyền TP, nhưng trên tỉnh thì lại khác, chị nghe nói tại trên tỉnh thì Triệu Khánh Hổ nổi danh hào phóng, hơn nữa lại con trai của cùng chủ tịch La là La Đông Thu có quan hệ không tệ, hai người còn hợp tác với nhau đấy.
Trịnh Hiểu Ngãi hiển nhiên hiểu biết nhiều hơn nếu so với với Đinh Nhị Cẩu.
– À… trách không được… kỳ lạ là Triệu Khánh Hổ đối với em cũng không tệ, ông ta để cho cháu của mình cứ mời em nhiều lần đi đến sơn trang của bọn họ chơi, em lấy lý do bận rộn công việc nên chưa có đi, cũng không biết mục đích vì sao?
– Có thể là Triệu Khánh Hổ muốn cùng với bí thư TP của em cài đặt mối quan hệ, việc này em phải để tâm đến, đừng để cho Triệu Khánh Hổ quay qua vùi đầu vào trong ngực của chủ tịch Để Khôn Thành là được, sẽ có khả năng này, Triệu Khánh Hổ đã quá giang với chủ tịch La, ai mà biết được, chị cảm thấy em chính là nhanh chóng cùng Triệu gia tiếp xúc, dù sao Triệu Khánh hổ cũng là thương gia giàu nhất TP Hồ Châu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 5 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/03/2019 06:29 (GMT+7) |