Cuối thập kỷ 80, đầu thập kỷ 90, anh là chỉ huy của bọn tôi, một người Anh đúng nghĩa, anh hơn chúng tôi tuổi đời và cả tuổi quân, kinh nghiệm và thương tích khắp mình, anh hiền lành ít nói, rất cẩn trọng trong công việc, nhiều khi chúng tôi cũng thắc mắc với nhau, sao hiền lành như anh lại được đưa vào cái đơn vị thần chết này…
Nhà anh ở ngay cầu Như Quỳnh rẽ vào, đi qua một rặng nhãn cổ thụ xum xuê.
Lâu lắm chúng tôi mới gặp nhau, từ khi anh trả súng đạn, về với ruộng vườn, dù người còn người mất nhưng anh vui lắm.
Chúng tôi ngồi ôn chuyện cũ suốt cả đêm tới tận trưa hôm sau.
Ăn trưa xong tới đầu giờ chiều, anh dắt chúng tôi ra vườn chỉ miếng đất anh vừa bán, hai mấy năm trước tôi đã ghé nhà anh hai lần, nơi đó là một mảnh vườn rậm rạp âm u, và gần như chẳng có mấy giá trị. Nhưng giờ đã khác… đô thị đã lấn dần hết vườn ruộng, đường mới mở ra, và mảnh đất hoang của anh có giá vài tỷ bạc. Anh tâm sự, Tớ có bốn đứa thì ba đứa giờ ở Hà nội, một đứa ở nước ngoài, cho đất chả đứa nào lấy, thôi thì được giá tớ bán rồi cho mỗi đứa ít tiền, còn gửi tiết kiệm lấy tiền lãi vợ chồng già nuôi nhau…
Tôi mừng cho anh vì quá nửa đời biền biệt.
Tới một góc vườn, nơi có một khoảng đất hẹp chừng hơn hai chục mét vuông, khác với mảnh đất kia và không gian xung quanh, mảnh đất đó vẫn gần như bỏ hoang, được anh rào xung quanh bằng rào kẽm gai cẩn thận.
Giữa mảnh đất đó có một cây nhãn cổ thụ.
Đó là một cây nhãn đặc biệt, gốc nó to, tán rậm và… cụt lủn, không có ngọn. Tôi hỏi anh, Cây nhãn ngày xưa đây phải không anh? Anh ngạc nhiên, Cậu không hổ danh “bộ nhớ sống”. Nó đấy cậu… vẫn vậy, anh cứ để đó chỉ quây rào lại và quấn thép gai lên nó.
Tôi tiến lại gần nhìn thì thấy đúng là quanh gốc cây xù sì đó có nhiều vòng thép gai đã han gỉ vì mưa nắng…
Mấy anh em đi cùng thì đã quên cây nhãn này nhưng tôi vẫn nhớ những câu chuyện về nó mà anh kể cho tôi nghe khi ở Caomelai, Campuchia.
Ngày đó chúng tôi đặt biệt danh cho anh là “Chính uỷ”. Anh nhỏ nhẹ, kín đáo, hiền lành, quân lệnh như sơn… và theo tôi, anh có vẻ vô thần. Nhưng thực ra không phải vậy.
Tôi có nhiều kỷ niệm sinh tử với anh những ngày anh em còn chinh chiến…
Một lần, ở Anlong Veng tôi cùng hai cậu em đi một mũi, chúng tôi bất ngờ bị phục kích, vừa phải tránh trung liên như mưa trên đầu vừa phải tránh mìn dưới chân, tôi và một cậu em thoát, còn một cậu lãnh nguyên một trái B40… chỉ còn một nửa thân, nát bấy.
Ngay đêm chúng tôi quay lại lấy xác cậu em, sau khi bỏ vào túi vác ra chúng tôi bị kích lần nữa, tôi vác túi xác cùng anh chạy một hướng, khi chỉ còn cách Cầu Treo vài cây thì không thể ra nổi, bị kẹt lại. Hai anh em chui vào bãi đá dưới khe nước ẩn nấp, ngay dưới chân một khe đá như một cái hang nhỏ, ở vị trí đó thì rất chắc chắn về thủ, nhưng lại có một mối hiểm nguy khác khủng khiếp không kém việc bị tấn công vây bắt… vì nơi đó là lòng khe núi.
Mấy ngày trời không mưa, không khí ngột ngạt căng như dây đàn, sấm đì đùng phía thượng nguồn… tầm 1 – 2 giờ gì đó, tôi mệt quá ngủ thiếp trong cái nóng hầm hập thì bị đánh thức, ai đó túm chân tôi lôi rất mạnh, khi choàng dậy thì không thấy gì, ngủ tiếp thì lại bị lay lần nữa… lần này tôi tỉnh rất nhanh, thấy thằng em Q, nó hối hả giục tôi, Dậy đua nhanh anh ơi, chết đến nơi rồi…
Tôi bật dậy, bàng hoàng choàng tỉnh ngay lập tức, vì thằng em đó đang trong túi xác nằm phía ngoài hang cơ mà?
Tôi quay sang định lay gọi anh, thì đã thấy anh dậy rồi, tay anh nắm chặt khẩu súng ngắn, người đẫm mồ hôi, anh giục tôi, Nhanh em ơi, lũ rồi…
Tới lúc đó tôi mới bình tĩnh dỏng tai nghe âm thanh rì rào lúc xa lúc gần và những cơn gió lạnh và mạnh phía ngoài hang… chết rồi, mưa, chúng tôi vác túi đựng xác chạy chối chết qua bãi đá, cát cắt thung lũng vào chân rừng trước mặt, phía sau là tiếng nước lũ ầm ầm đổ xuống… thoát chết trong gang tấc.
Mấy hôm sau, khi chỉ có hai anh em, tôi hỏi anh, Anh ơi, theo anh có… ma không? Anh gạt đi, Vớ vẩn làm gì có ma quỷ gì, cậu chỉ giỏi nghĩ bậy…
Tôi bảo anh, Đêm đó, trước lúc lũ em giật mình vì thấy bị lôi chân rất mạnh hai lần anh ạ, lần đầu em ngủ tiếp, lần hai em thấy rõ thằng Q nó bảo em dậy chạy nhanh không chết… anh im lặng trầm ngâm một lúc, rồi nói rất nhỏ, Ừ em ạ, anh cũng thấy nó… rồi anh quay đi lén lau nước mắt không nói gì thêm.
Chiều hôm sau bọn tôi lùa được một nhóm, ba thằng pot và hai con nữ, sau khi pằng ba thằng kia xong, còn hai con nữ mặt câng câng, lừ lừ… anh từ đâu chạy tới bay lên đá một cú khiến con pot to cao đổ như cây chuối, tất cả bọn tôi ngạc nhiên vì bình thường anh không như vậy, bắt được pot nữ anh chỉ cười cười nói với bọn tôi… Đó của tụi mày hết đó, chứ không bao giờ anh đánh đập chúng, mặc dù đối với lũ pot nữ này thì người ta nói – Không nên đánh đàn bà dù chỉ bằng một nhành hoa… còn với bọn này thì… hãy dùng chiếc khăn mùi xoa bọc thêm nửa hòn gạch nữa mà oánh mới hả giận. Vì anh nói bọn này đã bắn thằng Q…
Sau đó hai tháng anh bị thương nặng phải chuyển về, tôi thay anh gánh vác tiếp, rồi tôi sốt ác tính gần chết… chuyển về Quân y 175, hai anh em lại nằm chung với nhau, ở đây nhiều ngày nằm với nhau trong yên bình tôi đã được nghe nhiều tâm sự của anh, từ những ngày thơ ấu của anh và những ngày trên mảnh đất xa lạ…
– Thực ra anh tin vào tâm linh, anh tin vào những thứ vô hình mà mắt người không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được ở xung quanh, ngày nhỏ anh sợ “ma” và bóng tối lắm, vì anh đã nhiều lần được thấy “thứ đó” khi còn là trẻ trăn trâu ở quê anh…
Ngày đó đường vào làng anh có một rặng nhãn cổ thụ chả biết ai trồng từ khi nào, ngày anh còn nhỏ nó đã cổ thụ rồi, với đủ câu chuyện ma mị về rặng cây nhãn đó… người làng trong đó có cả bà anh và cha mẹ anh đều từng gặp những điều kỳ quái khi vào đêm khuya hay sáng sớm đi qua đó. Ngày đó đường 5 chưa mở rộng vẫn chỉ là con đường bình thường, nơi đó vắng vẻ (tận bây giờ nơi đó vẫn vắng, và hàng cây vẫn còn) rất nhiều người qua đó bị “trêu” cây nhãn cổ thụ thường mang nhiều tâm linh em ạ, làng anh có rất nhiều cây, ngoài hàng cây cổng làng, cây nào cũng to khủng và những cây to đó phần đa là “có vấn đề” nhiều cây, trẻ trâu nghịch phá lắm mà còn không dám bén mảng tới… nhà anh cũng có một cây.
Mùa nhãn chín các cụ phải cắt cử người đi trông chừng không bị người ta hái trộm, đêm và gần sáng những người trông nhãn kể rằng, có rất nhiều ma đói ở gốc những cây nhãn đó, họ bu quanh và trèo lên để ăn nhãn, cành cây thường rung ào ào tiếng nhãn rơi lộp bộp nhưng soi đèn pin tìm thì chẳng thấy một trái nào dưới đất cả. Có cụ già vốn rất “cứng” ít sợ những chuyện “ma, quỷ” vậy mà đêm đi trông nhãn bị dọa cho hồn siêu phách tán… cụ kể lại rằng, trời không gió mưa gì, mà cứ nghe rào rào trên cây, cành cây thì rung bần bật hết cây này tới cây khác, như thể có con gì đó rất to bò qua từng cây để ăn trái, ông cụ xách đèn và gậy chạy theo từng gốc cây và xem con gì, tới gốc một cây to nhất thì chợt im lặng, cây không rung nữa, cũng không còn tiếng lộp bộp của trái rụng, cụ soi đèn lên cây tìm kiếm… tới một cành to gần như thân người hơi ngả ra, cụ nhìn thấy hai đứa trẻ đầu trọc lóc hai con mắt màu đen, cùng cái miệng đen thui đang nhai nhồm nhoàm một chùm quả, nó chỉ đeo trên người cái yếm màu đỏ như những đứa trẻ ngày xưa, và cùng trố mắt nhìn ông cụ… chưa kịp kinh hoảng thì cụ thấy một thứ gì đó từ cành bên trườn sang, nhìn nó giống một người đàn bà, đầu to tóc nó từng búi một như những con rắn và rất dài, thân mình mốc meo, ngực để trần dài lủng lẳng như hai trái bầu rất to, dài… nó không có hai chân dưới, chỉ có hai tay móng đen sì dang ra bám lấy những cành cây, hai mắt màu đỏ chớp chớp liên tục môi dưới trễ ra và răng nhọn lởm chởm thò cả ra ngoài, hai đứa trẻ lạ lùng kia nhảy tót lên hai vai nó và nghịch giỡn như hai con khỉ con, miệng vẫn nhai quả và phun hột đen sì lung tung… mùi thối tanh nồng nặc, ông cụ chết trân, muốn té xỉu tại chỗ… nhưng cố gượng chạy, quăng cả cây gậy… vừa chạy cụ vừa la không ra hơi ra câu, khi những người trông nhãn cùng chạy tới thì thấy cụ ngã sấp, đái ỉa cả ra quần mặt mũi tái mét không còn chút sinh khí.
Người ta phải khênh ông cụ về, người nhà đốt lửa quơ xung quanh cụ, rửa ráy thay đồ, tận trưa hôm sau cụ mới lơ mơ tỉnh dần hồn vía, từ đó cụ không dám đi đâu ban đêm, và ra rặng nhãn đó kể cả ban ngày. Tuy tỉnh lại nhưng cụ trở nên lơ ngơ không còn được minh mẫn nhanh nhẹn như lúc trước, hai đứa trẻ trên cây đêm đó ăn trái và phun hạt như mưa vào mặt ông cụ, sau lúc ông cụ mất đầu mặt và cổ cụ rất nhiều những đốm to nhỏ như đồi mồi của người già, nhưng nó màu đen xỉn rất lạ, tới lúc cụ gần mất 1, 2 ngày nó bất chợt nổi lên gần như trùm kín đầu mặt cụ…
Cha của anh cũng từng bị trêu em ạ, hôm đó cụ dậy đi cầy sớm, vai vác cày, tay dắt con trâu, khi qua rặng nhãn bỗng dưng con trâu ì ra không chịu đi, dù cụ đã lôi nó rất mạnh, sau một hai phút nhùng nhằng rồi con trâu cũng bước đi, nhưng ông cụ chợt giật mình khi phía sau không phải tiếng chân lịch kịch của con trâu, mà tiếng gì đó rất lạ, cụ quay ngoắt lại thì ôi trời… phía sau sợi dây thừng là hai đứa trẻ, nó rất to lớn lạ thường, cởi trần truồng trùng trục dù hôm đó là mùa đông giá rét, cái đầu rất to với hai con mắt lúc lắc, chân và tay xoè ra móng dài và đen xì, một đứa cưỡi trên lưng một đứa đang nhe răng cười. Thế là ông quăng cả cày chạy thục mạng về làng miệng la làng la nước… rồi dân quân xã và những người dân vác súng chạy ra (vì thời đó đang chiến tranh Nam Bắc) họ thấy con trâu bị dìm ở con mương ngay cạnh rặng cây nhãn, sống dở chết dở… còn cái cày thì mắc tút trên cây nhãn to, bình thường trèo lên còn khó chứ đừng nói tới ai trêu mà vác thêm cái cày ruộng lên đó được…
Nhiều bà già đi chợ sớm qua đó cũng bị trêu chọc chạy về la hét thất thanh.
Còn cây nhãn ở nhà anh, nó nằm ở gần giữa vườn, vườn rất rộng và nhiều cây ăn trái to, trồng lâu năm. Cây đó có từ bao giờ và ai trồng thì ông anh và cha anh đều không biết, nó vẫn ra quả nhưng ông bà anh ít khi hái trái của cây đó. Ngày ông bà anh còn sống, lúc đó anh còn nhỏ, ông bà thường cấm anh cùng các anh chị anh trèo cây đó, hoặc ra gốc cây đó chơi, vì lý do gì thì người lớn không nói…
Tới khi anh trai cả của anh lấy vợ, khi sinh con, anh lúc đó đang bộ đội, một lần về phép, nghe anh trai anh kể, anh trai anh và chị dâu khó con, đứa nhỏ đầu tiên vừa sinh đã mất, và anh trai anh đem chôn ngay cạnh gốc nhãn đó, rồi qua năm, chị dâu lại sinh thằng con trai nữa, thằng bé này rất lạ, nó không chịu quấn tã hay mặc đồ gì, cứ quấn tã là nó khóc gào lên, lúc nó được hơn 6 tháng, một lần nhà có đám giỗ, chị dâu anh dậy nấu xôi và luộc gà sớm từ đêm, tới gần sáng chị vào nằm ngủ tiếp, chợt không thấy thằng con đâu, nghĩ chồng bế nó chị ra gian nhà ngoài hỏi anh trai anh, anh trai ngơ ngác nói không bế, hai vợ chồng anh cùng mẹ anh vội tìm khắp nhà nhưng không thấy, mẹ anh chạy ra sân kêu làng nước… mọi người chạy qua nhà anh cùng nhau tìm, tới lúc ra vườn đến cây nhãn đó mọi người thất kinh, thấy thằng bé đang ngồi khoanh chân ăn… xôi và gà, khi bế nó vào nhà nó rất nặng, anh trai anh phải cố hết sức mới bế được nó, mà thằng bé lúc đó mới vài tháng tuổi, nhưng nó ăn rất nhiều, vừa bú mẹ vừa ăn cháo nó ăn ngày cả hai chục bữa và mắt luôn đảo ngang đảo dọc, ban ngày nó ngủ, mở mắt ra là nó gào khóc, cho ăn xong nó lại ngủ tiếp, đêm xuống nó không ngủ chỉ nằm chơi, nếu để nó nằm trong buồng một mình nó thường cười khanh khách rất to, nó thường nắm tóc chị dâu anh rồi giật mạnh, có lần chị dâu ngã nhào và kinh hãi sao nó khỏe vậy??
Sau hôm nó bò ra vườn mang theo xôi và gà ăn, mẹ anh đi xem bói, một thầy bói ở Hải Dương đã già nói, Nhà chị đang nuôi quỷ trong nhà đó, không giết nó nhanh là nó giết cả nhà…
Mẹ anh sợ quá về nói với con cháu, mọi người thất kinh vì xâu chuỗi những sự lạ xảy ra từ khi thằng bé con anh trai anh chào đời, thì con của anh trai thứ và chị gái anh đều chết ngay sau khi đẻ mấy ngày, lúc đẻ ra vẫn khỏe mạnh nhưng vài ngày sau là chết giống hệt nhau là người đen sì tím tái, bụng trương to và mắt trợn trừng, như bị bóp cổ…
Hai ông bà cụ, cha mẹ anh, cất công theo dõi thằng bé khi nó nằm một mình, ông bà thất kinh khi thấy nhiều lúc nó đứng phắt dậy nhảy ra khỏi cái cũi tre nhảy nhót như con khỉ, hoặc có lần thấy nó đứng trên thành chiếc cũi như làm xiếc… đêm nó thường đùa giỡn một mình và mắt long sòng sọc với chiếc đèn măng sông (lúc đó không có điện chỉ xài đèn măng sông) có lần như biết ông bà rình nhìn nó nó đã ném cả một chiếc ghế gỗ nhỏ về phía ông bà ở cửa buồng và cười khanh khách rồi chỉ tay ra như cảnh cáo ông bà, mà lúc đó nó chỉ vài tháng tuổi. Khi cắt móng tay cho nó, nó thường nắm chặt tay lại không cho ai cắt và thét lên ghê rợn mà không phải là khóc…
Cả nhà anh lo lắm, đang không biết làm sao, thì đúng trưa 24 tết, tức là sau ngày 23 ông Công, ông Táo, một tiếng sét vang trời, cả làng bàng hoàng… cây nhãn ở vườn nhà anh bị sét đánh tả tơi cụt ngọn tơ tướp, nhưng không chết…
Tới đêm đó, thằng bé con anh trai anh cũng chết, nó bỏ ăn từ trưa tới đêm thì khóc ré lên rồi chết, mọi người đem chôn nó trong đêm như ông thầy bói dặn, khi nó chết phải chôn ngay chậm nhất là ba canh giờ là khoảng 6 tiếng đồng hồ… khi liệm nó và bỏ vào chiếc quan tài, cha anh và anh trai anh thất kinh vì hình dạng của thằng bé, tóc nó không có, nhưng răng đã có, màu xám vàng và mọc lôm nhôm trong miệng, da nó nhăn nheo, bàn tay với những móng dài đen cáu bẩn, và dọc sống lưng có một hàng lông ngắn và cứng như lông trâu bò vậy…
Sau đó cận tết, anh về phép chứng kiến cha anh và anh trai anh sau khi thầy làm lễ cúng, lấy những sợi thép gai quấn cái gốc nhãn đó lại, ông thầy cúng làm phép và đóng lá bùa gì đó vào thân cái cây, đêm đó cái cây cứ rung từng đợt rất lạ, tới gần sáng cả nhà anh cùng nghe một tiếng hét rất to và chói tai, nhưng lạ là hàng xóm xung quanh thì không ai nghe thấy gì cả.
Sau vụ đó, anh chị anh và mọi người trong gia đình lại sinh con cái như bình thường và khỏe mạnh…
Còn hôm anh và em bị lũ ở gần Cầu Treo Anlong Venh, Campuchia… thằng Q nó hiện về nó khóc lay anh dậy, nó nói, Anh với anh H (là tôi) dậy đi nhanh đi mưa nãy giờ rồi lũ sắp tới đó, em gọi anh H mãi mà anh ấy không chịu dậy, các anh cố mang em về, em đau quá còn có nửa người thôi, em mất cả một con mắt rồi, bọn giết em có 5 đứa, tụi nó đi sau bọn anh đó, tới bãi đá đường 57 anh phục đó là bắt được trả thù cho em…
Đó là lý do tại sao hôm đó tự tay anh bắn chết hai thằng và đánh mấy con nữ pot đau vậy em ạ. Nhiều lần các cậu cứ kháo nhau về ma mãnh trong rừng, nói thật, anh nhìn thấy và bị trêu nữa… nhưng anh vẫn phải nói cứng và gạt đi sợ các cậu hoang mang… nhưng may là nói ma quỷ vậy nhưng các cậu không cậu nào sợ cả, anh cứ lo các cậu hoang mang rồi ảnh hưởng công tác…
Vâng, toàn những chuyện cũ đã qua rồi, dù tôi không được chứng kiến tận mắt, nhưng tôi tin anh, tin những gì anh kể, vì con người anh rất ngay thẳng, không giả dối.
Tới tận giờ, khi bán miếng đất, người ta muốn mua cả khoảng đất có cây nhãn đó, vì họ muốn lấy cái cây đó để bán cho những ông nhà giàu muốn sưu tầm cây cổ thụ đẹp… anh vẫn không muốn tai họa tới với người khác. Anh không bán mà rào khoảng đất và cái cây đó lại, giam giữ nó tới khi nào nó tự thoát ra theo ý Trời thôi – Anh nói vậy.
Chia tay anh, chúng tôi về, tôi cố tình chọn lúc 11 giờ đêm để về, khi đi qua rặng cây nhãn, tôi bật đèn pha đi thật chậm, hạ kính xuống… cả lũ 3 thằng thò đầu ra ngáo ngơ dòm lên những lùm cây đen sì trong đêm, có những ánh đèn đường vàng vọt từ con đường quốc lộ hắt vào rặng cây. Dừng xe lại, cả bọn xuống hút thuốc lá và ngửa cổ nhòm lên ngọn những cây nhãn cổ thụ xù xì…
Nhưng chúng tôi không có cơ may được nhìn thấy thứ gì trong đêm vắng.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://truyensextv1.com/chuyen-doi-linh/
Như Quỳnh 9/1/2022.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện đời lính |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 73 |
Ngày cập nhật | 27/05/2023 08:33 (GMT+7) |