Một chiếc Mazda 6 xanh dương đỗ lại ngay trước trường Hưng Đạo. Cửa xe bật mở. Minh Tùng lao nhanh đến trước cổng trường thì nhìn thấy một chiếc Lexus xám ghi từ bên trong trờ tới. Người đàn ông đeo gọng kính mạ vàng gương mặt trắng trẻo điển trai đó Minh Tùng không thể nào nhầm lẫn. Anh đứng chặn ngang trước đầu xe…
– Minh Tùng… Cậu muốn gì? – Phát hạ kính xe xuống, nhoài đầu ra hỏi.
– Vợ tôi đâu? Thùy Trang đang ở đâu? – Minh Tùng bước đến bên cửa lái kìm nén tức giận hỏi.
– Vợ mình không biết giữa lại đi hỏi người khác sao?
Phát nhếch mép cười, đánh lái muốn cho xe chạy đi. Nhưng hắn chưa kịp động thì Minh Tùng mặt đỏ ửng như thú dữ nhanh như cắt lao đến, túm chặt cổ áo hắn.
– Mày điên hả? Buông tao ra… – Phát hét lên tức giận, cố giằng lại nhưng không được.
– Tao điên đấy…
Minh Tùng gầm lên túm chặt cổ áo Phát lôi cả người hắn ra khỏi ô cửa xe, nện mạnh xuống đất. Phát ngã đau đến choáng váng, gọng kính rơi mất mặt mũi đầy nước mưa ú ớ không nói thành lời.
– THÙY TRANG ĐANG Ở ĐÂU? – Minh Tùng túm cổ áo hắn gầm lên.
– Tao không biết… Dù có biết cũng không nói cho mày… Ha ha… – Phát ngửa đầu cười sằng sặc.
– Tao hỏi lại… Thùy Trang đang ở đâu? – Minh Tùng giận dữ gằn từng tiếng.
– Vợ mày tao… chơi chán rồi… Nó đi đâu tao quan tâm làm đếch gì? – Phát nhếch mép cười.
– Con mẹ mày… Vậy thì đi CHẾT ĐI…
Minh Tùng một tay giữ chặt cổ áo Phát, vung nắm đấm lên giáng thẳng xuống mặt hắn. Nỗi đau đớn bất ngờ làm Phát bừng tỉnh hoảng hốt đưa tay lên gạt đỡ nhưng không chút hiệu quả. Từng cú đấm mạnh như vũ bão của Minh Tùng như trút hết bao nhiêu uất nghẹn mà anh và Thùy Trang phải chịu đựng lên gương mặt trắng trẻo điển trai của Phát. Gương mặt hắn méo lệch đi, sống mũi lún xuống máu mũi máu miệng trào ra… Hai nắm tay Minh Tùng bê bết máu vẫn không dừng lại. Anh như một con thú điên cuồng phát tiết cắn xé bất chấp hậu quả…
– DỪNG TAY…
Một tiếng hô lớn làm Minh Tùng bừng tỉnh. Anh buông tay Phát ngã ngửa ra đất cả gương mặt bê bết máu và nước mưa thở thoi thóp yếu ớt. Bác Ba bảo vệ hoảng sợ lao tới hết nhìn Phát nằm thở dốc một quay qua nhìn Minh Tùng ngồi thừ tại chỗ, ông cũng rối lên không biết phải làm gì.
– Cô Thùy Trang về rồi… về trước rồi…
Nghe bác Ba nói, Minh Tùng như bừng tỉnh đứng lên, nắm chặt tay ông hỏi.
– Thùy Trang về bao lâu rồi ạ?
– Tôi thấy cô Trang lúc chạy ra khỏi cổng trường dường như đang khóc… – Bác Ba nói.
– Đang khóc sao? – Minh Tùng nghiến răng ánh mắt sắc lạnh nhìn qua Phát.
– Không… không liên quan tới tao. – Phát giật bắn mình, xua xua tay. – Là thầy Tín mắng cô ấy…
– Cô Trang đi bộ ra hướng này… được nửa tiếng hơn rồi. – Bác Ba chỉ tay.
– Dạ, cảm ơn Bác.
Khi Minh Tùng vội vàng lên xe thì Phát bên này lồm cồm ngồi dậy. Hắn nhận lấy cái cái mắt kính từ tay bác Ba đeo lên, rồi sờ sờ túi quần túi áo mình liền hớt hải kêu lên:
– Cái điện thoại… bác thấy điện thoại của tôi đâu không?
– Điện thoại sao? – Bác Ba cũng nheo mắt nhìn quanh.
Phát lau lau tròng kính lem nhem nước mưa của mình nhìn quanh. Đến lúc hắn nhìn thấy cái điện thoại đang nằm trên mặt đất, mừng rỡ vừa lồm cồm bò tới thì bất ngờ một bánh của chiếc Mazda xanh trờ tới cán qua nó. Âm thanh gãy vỡ làm hai mắt Phát dại đi chết điếng tại chỗ…
Trong xe Minh Tùng đánh lái gấp cũng không để ý nhiều, đạp ga cho xe lao vút vào làn mưa. Bên tai anh như nghe văng vẳng được tiếng la hét của Phát…
– Ahhh… Thằng khốn nạn…
Phát ngồi nhìn cái điện thoại vỡ nát trong vũng nước mưa, ánh mắt thẫn thờ chán nản đến cực điểm. Thế là hết…
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyensextv1.com/co-dai-ven-duong/
Mưa càng ngày càng nặng hạt. Minh Tùng vừa lái xe vừa căng mắt ra nhìn lề đường. Chiều hôm nay nhận được điện thoại của Hạ Vi anh mới biết Thùy Trang hôm nay có đến trường. Đáng tiếc là anh đến muộn.
Qua một đoạn đường khá dài không thấy bóng dáng quen thuộc của Thùy Trang, lòng Minh Tùng nóng như lửa đốt. Anh có linh cảm bất an đang dâng lên càng lúc càng mãnh liệt. Minh Tùng nhìn quanh nơi này, trong đầu chợt nhớ đến khu nhà tập thể của bố Thùy Trang. Đúng vậy, tại sao mình không nghĩ ra. Nơi đó dường như là nơi cuối cùng nàng có thể đi…
Chiếc xe của Minh Tùng lao đi vun vút trong làn mưa.
– Thùy Trang… Chờ anh… Chờ anh…
… Bạn đang đọc truyện Cỏ dại ven đường tại nguồn: http://truyensextv1.com/co-dai-ven-duong/
Cùng một thời điểm…
Đúng như Minh Tùng đoán. Khu nhà Tập thể này là nơi cuối cùng Thùy Trang có thể đi… Nhưng nàng không vào nhà bố mà đi thẳng lên sân thượng.
Lúc này, thân hình yểu điệu của Thùy Trang trong bộ váy dài ướt sũng nước mưa phiêu phiêu đứng bên ngoài thành ban công. Nàng nhìn lên trời tối đen như mực đầu óc trống rỗng. Cơn mưa mỗi lúc càng nặng hạt. Như ông trời cũng muốn đồng cảm khóc thương cho nỗi uất ức đau đớn của nàng. Thùy Trang chợt nhận ra cuộc đời mình thật vô nghĩa. Quanh quẩn chỉ là những cuộc phiêu lưu nhục dục liên miên bất tận, cuối cùng cũng không để lại trong lòng nàng bất cứ thứ gì.
Đầu óc Thùy Trang trống rỗng, trái tim nàng băng lạnh như một kẻ đã không còn sự sống. Đúng vậy, nên là như thế. Nàng không muốn sống những ngày tháng lạc lõng không mục đích này nữa. Nàng không muốn bản thân mình như một bụi cỏ dại ven đường mặc ai dẫm đạp. Nàng tự nhận mình là một người phụ nữ dâm đãng để thoải mái tự do ngủ với vô số đàn ông. Nhưng giây phút cuối cùng này Thùy Trang lại nhận ra nàng đã tự lừa dối bản thân mình. Nàng như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, đày đọa thiêu đốt cơ thể mình như một cách trả thù Minh Tùng. Anh đã không tin nàng… Vậy thì thứ anh từng nâng niu trân trọng, nàng muốn tự tay hủy hoại nó…
Thùy Trang nhìn vào đêm đen mịt mù, tự hỏi. Nếu cho nàng một cơ hội quay lại từ đầu liệu mình có bước lên con đường mà anh dẫn dắt… Khóe miệng nàng chợt mỉm cười chua xót. Nàng nhận ra mình vẫn sẽ lựa chọn đi theo anh. Vậy kết quả hôm nay trước sau gì cũng sẽ đến.
Thùy Trang bước lên một bước, mũi chân chơi vơi giữa khoảng không. Hai mắt nàng nhắm lại, hai dòng nước chảy dài trên hai gò má cũng không phân biệt được là mưa hay là nước mắt.
– THÙY TRANG… ĐỪNG… – Một tiếng hét át cả tiếng mưa rả rích.
Minh Tùng cả người sũng nước từ lối cầu thang vừa gào thét vừa lao đến… Nhưng tất cả dường như đã muộn.
“Ầm…”
Một tia sét rạch phá bầu trời, soi sáng gương mặt tái nhợt không sức sống của Thùy Trang. Nàng quay lại nhìn anh. Ánh mắt đó như được giải thoát nhẹ nhõm. Đôi môi nàng mỉm cười thật đẹp lại toát lên vẻ thê lương buồn bã.
Hai mắt Minh Tùng nổi gân máu căng phồng lên nhìn thân hình mảnh mai của nàng chơi vơi trong khoảng không rồi rơi vào màn đêm tối mịt. Bên tai anh như nghe được văng vẳng một giọng nói buồn thảm ai oán…
‘Thân em như cỏ dại ven đường…
Mặc ai chà đạp, có người thương?’
– KHÔNGGGGG…
Minh Tùng gào lên tuyệt vọng, hai chân mềm nhũn ngã quỵ trên sàn xi măng ngập nước. Tiếng hét của anh như xé toạc cả bầu trời đêm, những đám mây đen cũng tan ra, mưa nhỏ giọt dần. Nhưng cơn mưa trong lòng Minh Tùng lúc này đã chuyển thành bão tố… Nước mắt anh tuôn trào không thể kiểm soát, cả người run rẩy chịu đựng cơn đau đớn như xé nát tim gan.
– Tất cả là lỗi của anh… Tất cả là lỗi của anh mà…
Minh Tùng ôm ngực nức nở lảm nhảm như điên như dại. Anh cũng không chú ý cơn mưa đã ngừng lại. Mây đen trôi đi để lộ ra một vầng trăng sáng trong xua tan màn đêm u tối.
“Anh phải hứa với em… mãi mãi không được buông tay em”.
“Em không muốn mình lạc lối không còn đường về…”
“Mãi mãi không được buông tay em…”
“Mãi mãi không được buông tay em…”
Bên tai Minh Tùng từng lời nói của Thùy Trang ngày nào như còn lặp đi lặp lại… Từng mảnh ký ức lùa về tràn ngập trí óc như một sự trừng phạt làm anh đau đến cả người co quắp lại run rẩy.
– Anh mãi mãi không buông tay em… Anh đã hứa…
Minh Tùng lồm cồm đứng dậy, ánh mắt đỏ hoe lại lóe lên tia kiên quyết nhìn về phía ban công nơi Thùy Trang vừa rơi xuống. Cả người lao nhanh đi, khóe môi lại mỉm cười vui vẻ như đã thấy được bóng dáng quen thuộc của nàng.
– ĐỨNG LẠI…
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên ngay bên cạnh. Bên dưới chân Minh Tùng bất ngờ có một vật ngáng ngang làm cả người anh lảo đảo ngã nhào ra đâm sầm vào ban công. Đầu va mạnh đến choáng váng, toàn thân ê ẩm Minh Tùng sửng sốt nhìn lại liền nhận ra ông Đại từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình. Ông xoa xoa ống chân của mình, mặt nhăn nhó.
– Ông làm cái gì? Sao không cho tôi chết đi… – Minh Tùng thì thào yếu ớt.
– Chết chết cái gì chứ… Cậu chết thì vợ cậu để cho ai đây?!
– Sao ạ? Ông nói sao? Thùy Trang còn sống sao?
Minh Tùng giật bắn cả người đứng bật dậy, túm chặt tay ông Đại như chờ mong vào một phép màu nào đó.
– Haizz… Quanh lầu sáu có lưới thép bảo hộ công trình. Không rơi xuống đất được đâu. Có điều ngã chắc cũng đau lắm đấy…
Minh Tùng cũng không có thời gian hỏi ông Đại rõ ràng hơn. Anh lao xuống cầu thang như bay mà trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Vừa đặt đặt chân xuống lầu sáu cả người Minh Tùng liền run rẩy không thể kiểm soát. Trong mắt anh xa xa có một bóng dáng quen thuộc thân thương làm trái tim anh rung động nức nở.
Thùy Trang cả người ủ rũ lồm cồm bò xuống từ dàn lưới thép. Nàng quay lại ngơ ngác nhìn dàn lưới B40 vây kín quanh ban công tầng sáu chìa ra ngoài hơn hai mét dùng để bảo hộ công trình. Khi đến đây mưa như trút nước, trời tối đen, nàng đã không thấy nó. Thùy Trang chợt nhớ tuần trước bố nàng có nói Khu nhà tập thể này sẽ sửa chữa trùng tu lại kéo dài hơn hai tháng. Thùy Trang lại không hề nhớ. Hay là ông trời muốn cho nàng một cơ hội sống sót để làm lại từ đầu?
– Thùy Trang…
Từ phía sau chợt truyền đến cảm giác ấm áp, một vòng tay mạnh mẽ quen thuộc siết chặt cơ thể lạnh lẽo của nàng.
– Thùy Trang… Tất cả là lỗi của anh. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi… – Giọng nói của Minh Tùng nghẹn ngào vang lên bên tai.
– Anh ơi…
Thùy Trang quay lại ôm chặt lấy anh nức nở òa khóc. Vừa từ cõi chết trở về cơ thể nàng lúc này mới bắt đầu run rẩy sợ hãi. Nàng vùi mặt vào bờ vai rắn chắc của anh, không ngăn được nước mắt. Áo anh ướt sũng, lạnh lẽo nhưng vòng tay anh lại làm trái tim nàng ấm áp như được ngâm vào nước ấm. Thùy Trang run rẩy tìm đến đôi môi anh, hôn rít lấy nó. Một cảm giác quen thuộc êm ái lại ngọt lịm đến mức làm nàng mê mẩn.
– Là lỗi của em… Em thật hư hỏng…
– Không, là lỗi của anh… Anh đã không tin em… Là lỗi của anh…
Đêm đó Thùy Trang nằm trong vòng tay ấm áp của Minh Tùng, lắng nghe hơi thở đều đều nhẹ nhàng của anh. Nàng chưa ngủ, ánh mắt nhìn quanh căn phòng ngủ quen thuộc của mình, lại nhìn tấm hình cưới trên tường đã được thay khung mới.
Lúc trở về nhà, Minh Tùng tắm cho Thùy Trang, rồi đưa nàng lên giường nhưng nàng lại không muốn ân ái cùng anh. Hai người còn có thời gian cả cuộc đời còn lại không việc gì phải vội vã. Nàng chỉ muốn tận hưởng trọn vẹn một đêm yên bình trong vòng tay ấm áp của anh. Thùy Trang dụi mặt vào cổ anh, hít lấy mùi hương cơ thể quen thuộc của anh, nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười hạnh phúc. Giây phút này nàng mới nhận ra được gối đầu lên cánh tay người mình yêu thương chìm vào giấc ngủ cũng đem lại cảm giác sung sướng thỏa mãn đến như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cỏ dại ven đường |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Some, Trao đổi vợ chồng, Truyện sex hay, Truyện sex ngoại tình, Truyện swing |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 21/11/2021 18:39 (GMT+7) |