Tận mắt nhìn thấy Thần Quốc mạnh nhất Đạo Quốc bị thiếu chủ của mình đùa nghịch trong lòng bàn tay, Ngân Trinh thật sự sùng bái người nam nhân này.
“Đến chỗ bộ da, ta nghĩ vẫn còn kịp.” Lạc Nam trả lời:
“Nhưng chỉ âm thầm quan sát và tùy cơ ứng biến… không nên tiếp tục mạo hiểm.”
Ban đầu hắn muốn cướp bộ da, mục đích là để có nguyên liệu thăng cấp hàng vạn thanh phi kiếm của mình.
Nhưng sau khi vơ vét quốc khố của Loạn Đạo Thần Quốc, hắn đã thu được rất nhiều nguyên liệu luyện khí rồi… không cần thiết phải liều mạng tranh đoạt trước miệng của hơn chục vị Thần Đạo Hậu Kỳ làm gì.
Thu hoạch lần này ở Loạn Đạo Thần Quốc đã là quá lớn, đủ để hắn phát triển Sát Chiến Điện trong thời gian chục vạn năm, lập nên căn cơ đầu tiên của mình tại Đạo Giới.
Ngân Trinh hiểu ý gật đầu, mọi việc đều nghe theo phân phó của hắn.
Lạc Nam lúc này kích hoạt Yểm Thiếu Chi Liên đeo trên cổ, liên lạc với Tứ Trưởng Lão.
“Yểm Thiếu có gì căn dặn?” Rất nhanh, thanh âm của Tứ Trưởng Lão truyền ra.
“Bổn thiếu đã hoàn thành đủ các nhiệm vụ.” Lạc Nam đem đầu của các mục tiêu và Hư Vô Tam Đồng của Bách Mục, thông qua Yểm Thiếu Chi Liên truyền tống đến tổng bộ Yểm Ma Điện, ngay cả Loạn Long cũng đã bị hắn lấy xuống thủ cấp.
“Hít… Yểm Thiếu thật sự thần thông quảng đại.” Tứ Trưởng Lão thán phục không thôi.
Nhiều Thần Đạo Cảnh có thế lực chống lưng như vậy, không ngờ Yểm Thiếu lại có thể làm thịt toàn bộ.
Nhìn khắp lịch sử của Yểm Ma Điện, chưa từng có Yểm Thiếu nào vừa mới nhậm chức lại lập nên chiến tích kinh khủng như vậy a.
“Không cần nịnh nọt, Điểm Cống Hiến đã đủ rồi, bổn thiếu muốn đổi Hoả Ảnh Kiếm và Diêm Ly Kiếm!” Lạc Nam trầm giọng nói.
“Chuyện này có thể, ta sẽ thay mặt ngài báo cáo với Điện Chủ.” Tứ Trưởng Lão hồi đáp:
“Rất nhanh sẽ đem kiếm truyền đến cho ngài.”
“Tốt, cứ quyết định vậy đi.” Lạc Nam hài lòng gật đầu, đang định cắt đứt truyền âm.
“Yểm Thiếu, có chút chuyện…” Tứ Trưởng Lão giọng điệu hơi ngập ngừng.
“Nói đi!” Lạc Nam mở miệng.
“Lần sau ngài có thể cho ta theo làm việc hay không? Nhìn thấy lão đại bọn hắn thu được chỗ tốt, ta thật sự…” Tứ Trưởng Lão cắn răng nói:
“Ta muốn cống hiến cho Yểm Thiếu.”
Tận mắt Tứ Trưởng Lão nhìn thấy Tam Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão và Đại Trưởng Lão liên tục thu được lợi ích to lớn khi đi theo Lạc Nam, đừng nói là Tứ Trưởng Lão… bất cứ ai đều cảm thấy ghen ghét a.
“Hahaha, chuyện nhỏ ấy mà… lần sau nếu có việc cần, bổn thiếu sẽ không quên ngươi.” Lạc Nam sảng khoái đáp ứng.
“Vậy đa tạ Yểm Thiếu trước.” Tứ Trưởng Lão khách khách khí khí đáp.
Ngân Trinh ngồi ở phía trước nghe được đối thoại của hai người, chợt cất giọng thở dài…
“Nàng sao thế?” Lạc Nam hỏi.
“Ngay cả nhân vật như trưởng lão cũng muốn làm việc cho thiếu chủ, trong khi thực lực của thiếp quá yếu… không giúp gì được cho ngài.” Ngân Trinh cắn cắn môi.
“Ai nói nàng yếu?” Lạc Nam bật cười:
“Ta đảm bảo ở trong cùng cấp, mấy tên trưởng lão không phải đối thủ của nàng.”
“Nhưng mà sự thật là tu vi bọn họ cao hơn thiếp quá nhiều.” Ngân Trinh nhẹ chau mày.
“Đối với ta nàng quan trọng hơn bọn hắn.” Lạc Nam từ phía sau ôm lấy eo nàng, thì thầm nói:
“Thực lực có thể phát triển, trong tương lai nàng sẽ mạnh lên, nhưng có một thứ không thay đổi được.”
“Thứ gì thế thiếu chủ?” Ngân Trinh không hiểu.
“Nàng là một mỹ nhân, bọn hắn không phải.” Lạc Nam cười tà.
Ngân Trinh kỳ quái nhìn hắn, nàng vô thức đưa tay sờ lên mặt, truyền đến các đầu ngón tay chính là cảm giác lạnh lẽo và cứng cáp của chiếc mặt nạ.
Từ nhỏ đến lớn luôn đeo mặt nạ, chưa có ai thấy qua diện mạo thật của nàng, đương nhiên cũng chưa từng có ai khen ngợi nàng là mỹ nhân.
Mà trong suy nghĩ của nàng, diện mạo là thứ không có giá trị nhất… bản thân nàng cũng chưa từng bận tâm mình đẹp hay xấu, thậm chí cả giới tính cũng không quan trọng.
Nàng là sát thủ, thứ nàng quan tâm là thực lực, tốc độ, khả năng giết người và hoàn thành nhiệm vụ.
Từ khi đi theo Lạc Nam, nàng như lạc vào một chân trời mới, phải học cách khám phá từng chút một…
“Sau này đừng có đeo mặt nạ, đeo một tấm lụa mỏng là được.” Lạc Nam tự tay tháo xuống chiếc mặt nạ của nàng.
Rơi vào mắt hắn là dung nhan tinh xảo không có khuyết điểm, mắt to thâm thuý, mũi quỳnh thẳng cao, bờ môi kiều tiểu ngọt ngào… chỉ có điều làn da của nàng hơi nhợt nhạt vì luôn che giấu trong bóng tối.
“Dung nhan như thế này, ta muốn ngắm nhìn nhiều hơn…” Lạc Nam nâng chiếc cằm trơn bóng của giai nhân, vuốt ve gò má mịn màng.
“Thật kỳ quái, vì sao tim của ta lại đập nhanh?” Ngân Trinh đặt tay lên lồng ngực thì thào.
“Bởi vì nàng còn cảm xúc…” Lạc Nam nói:
“Tuy rằng cách đào tạo sát thủ của Yểm Ma Điện khá bài bản… nhưng cảm xúc của mỗi người là tạo hóa ban tặng, đâu thể nào thật sự xóa đi.”
Hắn nhớ lại mấy thê tử Phiêu Tử Hàm, Tử Yên từng muốn vong tình mà liên tục nhận phản phệ, hơi vui, hơi buồn một chút là thổ huyết.
Các sát thủ của Yểm Ma Điện không có hiện tượng đó, bọn hắn chỉ được huấn luyện theo kiểu xem nhẹ cảm xúc, ưu tiên lợi ích của Yểm Ma Điện lên trên tất cả mà thôi.
“Thiếu chủ có thể nói rõ hơn được không? Vì sao cảm xúc khiến tim ta đập nhanh hơn bình thường?” Ngân Trinh như một trang giấy trắng khiến người ta thương tiếc.
“Nói thì rất khó diễn tả, phải hành động mới được a.” Lạc Nam cười cười.
“Hành động?” Ngân Trinh nhìn hắn chờ đợi.
“Chính là như thế này.” Lạc Nam cúi đầu, hôn lấy bờ môi yêu kiều của nàng.
“Ưm…” Ngân Trinh mở to mắt, toàn thân run lên, nhịp tim lúc này không đập nữa… thay vào đó nó như dừng đập trong khoảnh khắc.
Lạc Nam ôm chặt nàng, môi nhẹ ma sát, đầu lưỡi duỗi vào miệng thơm cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương rụt rè.
Ngân Trinh thở gấp, từng làn hương thơm tho truyền ra, nàng vô thức khép lại đôi mi rung động, đôi tay vòng qua eo hắn ôm lấy.
Nàng không hiểu loại cảm giác này là gì, nàng chỉ biết mình muốn được như thế, muốn nó kéo dài thêm thật lâu… thật lâu nữa…
U Hồn Yên Lang vẫn như làn khói băng qua rừng rậm hùng vĩ…
Đôi nam nữ trên lưng nó vẫn lặng lẽ môi lưỡi triền miên…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 16 tại nguồn: http://truyensextv1.com/con-duong-ba-chu-quyen-16/
“Nhị đệ?”
Đang ẩn nấp trong bóng tối xem đại chiến, Loạn Hoàng Vũ bỗng nhiên biến sắc.
Ngay thời khắc vừa rồi, hắn cảm nhận được sinh cơ của Loạn Long đứt đoạn, chết đến không thể chết hơn được nữa…
“Hoàng Vũ huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Huyễn Tượng Quốc Chủ ở bên cạnh chau mày hỏi.
“Loạn Long chết rồi.” Loạn Hoàng Vũ biểu lộ âm trầm:
“Ngươi mau giúp trẫm thôi diễn thiên cơ, xem thử là kẻ nào gan to bằng trời.”
“Được.” Huyễn Tượng Quốc Chủ trịnh trọng gật đầu.
Chỉ thấy hắn chấp hai tay trước ngực, không gian xung quanh bỗng nhiên hiển hóa thành biển sao lấp lóe thần dị luân chuyển, những ngôi sao này như hóa thành các con mắt có thể nhìn thấu luân hồi tuế nguyệt.
RĂNG RẮC…
Bất chợt thanh âm nổ tung vang lên, tất cả các ngôi sao sụp đổ, Huyễn Tượng Quốc Chủ rên lên một tiếng, đôi mắt rỉ ra máu tươi.
“Ngay cả ngươi cũng không được?” Loạn Hoàng Vũ siết chặt nắm đấm.
“Mong huynh thứ tội, đệ đã cố gắng hết sức.” Huyễn Tượng Quốc Chủ sắc mặt trắng bệch nói:
“Vừa rồi y hệt cảm giác những lần trước đệ cố gắng thôi diễn tung tích của các thành viên Phá Đạo Hội, đều bị một loại quy tắc cực mạnh của Phá Đạo Hội Trưởng phản phệ ngược lại… cho nên khả năng rất cao kẻ giết Loạn Long là cường giả của Phá Đạo Hội.”
“Lại là Phá Đạo Hội? Chẳng lẽ bọn chúng biết trẫm không trấn thủ tại Đế Cung?” Loạn Hoàng Vũ gầm lên một tiếng:
“Không được, trẫm phải trở về xem một chuyến!”
“Thế còn bộ da rắn?” Huyễn Tượng Quốc Chủ nhịn không được hỏi.
“Mặc kệ nó!”
Loạn Hoàng Vũ tâm tình nóng như lửa đốt, nào còn rảnh rỗi ở đây tranh đoạt cơ duyên?
Không nói hai lời, hắn trực tiếp xé rách không gian rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Loạn Hoàng Vũ biến mất, bờ môi của Huyễn Tượng Quốc Chủ khẽ nhếch lên một tia cười mỉm, thì thào tự nhủ:
“Chướng ngại vật cản trở duy nhất đã cút, Phá Đạo Hội… lần này các ngươi thật sự đã giúp trẫm một ân huệ a.”
Bên trong hư không, Loạn Hoàng Vũ vận chuyển Loạn Đạo Quy Tắc đến cực hạn, mỗi bước chân đều đạp vỡ thời không, na di vạn lý…
Tứ Đạo Cổ Lâm là hiểm địa đối với vô số người, cường độ không gian của nó cứng cáp đến mức không thể xé rách.
Nhưng đối với bậc cường giả hàng đầu thiên địa như Loạn Hoàng Vũ, hắn có thể dễ dàng phá nát không gian, băng qua như đi lại trên đất bằng, vô cùng đơn giản.
Vậy nên có câu nói, trước thực lực tuyệt đối… cửu thiên thập địa không có chỗ nào là nguy hiểm cả.
Chưa đến nửa ngày, Loạn Hoàng Vũ đã xuất hiện tại Loạn Thần Đô.
Thân ảnh của hắn dịch chuyển vào Loạn Quân Bí Cảnh, thần thức như vòi rồng cuồn cuộn đảo qua…
Rất nhanh, sắc mặt Loạn Hoàng Vũ tái mét, trên đầu như mọc một thảm cỏ xanh.
Hắn không nhìn thấy Loạn Long, không nhìn thấy đại quân… chỉ thấy hai vị phi tử của mình trần trụi như nhộng nằm bên trong doanh trướng của Loạn Long, vẫn còn bất tỉnh nhân sự.
Không hề nhân từ, Loạn Hoàng Vũ phất tay, hai vị phi tử đã như con rối bị hút đến trước mặt hắn.
Đặt tay lên đỉnh đầu hai nàng, Loạn Hoàng Vũ tiến hành sưu hồn.
“Chó má, nhị đệ ngươi dám?”
Loạn Hoàng Vũ trở nên phẫn nộ, không ngờ Loạn Long lại có sở thích đặc biệt thích hưởng thụ nữ nhân của mình.
Nếu là bình thường, chắc chắn hắn sẽ dạy dỗ Loạn Long một bài học.
Nhưng hiện tại Loạn Long đã chết, mà hai phi tử này đã bị địch nhân đánh cho hôn mê bất tỉnh ngay từ đầu, hoàn toàn không biết chuyện gì đã phát sinh.
Loạn Hoàng Vũ lại đạp tan không gian, thân ảnh hàng lâm bên trong hoàng cung.
Thần thức như đại hải tung hoành quét ngang mọi ngõ ngách…
Sắc mặt Loạn Hoàng Vũ từ tái xanh, phẫn nộ chuyển thành ngơ ngác.
Tứ Đại Quân Đoàn mất, Quốc Khố và Y Đan Viện trống trơn, Loạn Tổ Mẫu cùng phụ thân không thấy tung tích.
“Lão Tổng Quản ở đâu?” Loạn Hoàng Vũ ngửa đầu gào thét.
“Lão nô tham kiến bệ hạ.” Một thân ảnh bay vút lên bầu trời, lão thái giám tay cầm phất trần cung kính quỳ gối, không hiểu vì sao Loạn Hoàng Vũ tức giận như vậy.
“Tứ Đại Quân Đoàn đâu?” Loạn Hoàng Vũ trầm giọng hỏi.
“Dạ bẩm, trước đó Loạn Long Nguyên Soái nói rằng cần chi viện cho bệ hạ trong Tứ Đạo Cổ Lâm… nên đã mang theo tất cả quân đội rời đi.” Lão thái giám thành thật đáp.
Chuyện này xảy ra ở giữa quảng trường rộng lớn, rất nhiều thái giám và cung nữ đều nhìn thấy a.
Loạn Hoàng Vũ mất kiên nhẫn, một tay chụp lên đầu lão thái giám tiến hành sưu hồn, chứng kiến cảnh tượng “Loạn Long” thu tất cả Tứ Đại Quân Đội vào trong Thần Quân Ấn rồi nghênh ngang rời đi trước vô số tai mắt.
“PHỐC!”
Nhịn không được nữa, một ngụm máu tươi từ trong miệng Loạn Hoàng Vũ phun ra…
Hắn làm sao không biết đã có kẻ giả dạng thành Loạn Long, cướp đi tất cả của mình?
Một cơn thịnh nộ sôi trào cuồn cuộn không dứt, Loạn Hoàng Vũ xém chút tẩu hoả nhập ma.
Nhưng thân là bậc kiêu hùng, hắn có được sự lãnh khốc và bình tĩnh khi cần thiết.
Mất hết tất cả cũng không quan trọng, chỉ cần hắn còn tồn tại, chỉ cần giang sơn của Loạn Đạo Thần Quốc còn tồn tại, chỉ cần hắn còn là Thần Đạo Viên Mãn… hắn có thể lấy lại tất cả.
Trong mắt lóe lên vẻ lãnh khốc và ngoan tuyệt, Loạn Hoàng Vũ cười gằn:
“Các vị Quốc Chủ, các ngươi đừng trách trẫm… có trách thì trách Phá Đạo Hội đã khiến trẫm rơi vào tình cảnh này.”
Không sai, Loạn Hoàng Vũ quyết định đem lửa giận trút lên đầu các phương Thần Quốc khác…
Nhân lúc sáu vị Đạo Chủ cường đại của sáu phương Thần Quốc đang chiến đấu tại Tứ Đạo Cổ Lâm, Loạn Hoàng Vũ nghĩ ra kế sách bản thân sẽ ghé ngang quốc khố của bọn chúng, cướp sạch trở về bù đắp cho nội tình đã mất của Loạn Đạo Thần Quốc.
Nếu Phá Đạo Hội đã có thể thừa cơ hắn đi vắng mà ra tay với Loạn Đạo Thần Quốc, vậy tại sao hắn lại không thể làm điều tương tự với các Thần Quốc khác?
Với chiến lực và tu vi của mình, Loạn Hoàng Vũ tự tin có thể làm được điều đó.
Nghĩ là làm, Loạn Hoàng Vũ ẩn nấp vào trong bóng tối, thay đổi một thân y phục dạ hành như tặc nhân…
Loạn Đạo Quy Tắc cao cấp gia thân, hắn lặng lẽ hành động.
Mục tiêu đầu tiên là Hiên Viên Thần Quốc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 53 |
Ngày cập nhật | 19/11/2024 15:39 (GMT+7) |