Di Chứng của Hỏa Hư Đan đã mất đi từ bốn ngày trước…
Lạc Nam cảm nhận Linh Lực trong người trở nên dồi giàu, Ngũ Đỉnh một lần nữa chuyển động ổn thỏa, Niết Bàn Linh Thủy lan tỏa khắp người, không ngừng chữa trị từng vết thương dữ tợn…
Có Niết Bàn Linh Thủy, Lạc Nam rất nhanh đặt chân xuống giường, chập chững bước khỏi căn phòng nhỏ có phần ngột ngạt…
Mặc dù chưa khôi phục toàn bộ, nhưng khả năng tự vệ đã có…
“Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng…”
Một tiếng hét yêu kiều vang lên giữa Thủy Hoa Cốc, chỉ thấy thân ảnh xinh đẹp của Bạch Liên Hoa lướt ngang không trung, nơi hai bàn tay xinh xắn của nàng, Thổ Hệ và Hỏa Hệ uyển chuyển giao nhau, hình thành từng luồng từng luồng chưởng ấn, liên tục đánh vào không trung tạo thành từng cơn sóng lớn…
“Hỏa cùng Thổ Linh Căn…” Lạc Nam thầm khen một tiếng thiên tài, ngoài Thiên Sinh Âm Vận ra, tiểu công chúa này còn sở hữu hai loại Linh Căn…
Nàng đang tập trung luyện Vũ Kỹ, không chú ý đến có người lặng im quan sát.
Lạc Nam mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm xem xét, nhận ra không ít sơ hở khi dùng vũ kỹ của nàng…
“Thiên tài nhưng còn thiếu kinh nghiệm thực chiến!” Lạc Nam lắc đầu thở dài một tiếng, nhận ra thiếu sót lớn nhất của Bạch Liên Hoa.
“A”
Tiếng thở dài của hắn làm Bạch Liên Hoa giật mình, nàng a lên một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn quay lại…
Trong lúc nhất thời, cái miệng đỏ mọng hé mở không khép lại được…
Trong ánh mắt ngây thơ tràn ngập khó tin, tên này vậy mà khôi phục nhanh như vậy? Chỉ mới một tuần trôi qua mà thôi… nói như vậy chẳng lẽ mình đánh cược thua sao?
“Bất quá diện mạo xem như anh tuấn đường hoàng, không hẳn là người xấu!” Bạch Liên Hoa âm thầm nghĩ, bởi các vết bong tróc trên mặt Lạc Nam đã biến mất, khôi phục dáng vẻ bình thường của hắn.
Mặc dù diện mạo của Lạc Nam đã sớm nổi tiếng khắp Tinh Cầu, nhưng không có nghĩa toàn bộ mọi người đều biết đến… vẫn còn số ít không quan tâm thế sự.
Bạch Liên Hoa nằm trong số ít đó, khi còn ở Học Phủ nàng luôn bế quan tu luyện, không có bằng hữu tán gẫu, đối với tin tức mới trên Tinh Cầu cũng lười cập nhật, hoàn toàn không biết chút gì về một thiên tài mới nổi danh chấn thiên hạ có tên Lạc Nam.
“Vũ Kỹ nàng vừa thi triển có uy lực rất mạnh, chắc là Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ, tuy nhiên có chút ít hạn chế…” Lạc Nam nhẹ nhàng bước đến, ôn hòa mỉm cười.
“Hừ, ta mới không tin!” Bạch Liên Hoa lập tức không phục vểnh môi, Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng là một trong các Vũ Kỹ nàng dùng thành thạo nhất, sao có thể nhiều sơ hở?
Lạc Nam lắc đầu, ngón tay chỉ ra:
“Thứ nhất tốc độ ngưng tụ Linh Lực còn chậm, nàng có thể làm tốt hơn nếu tập trung cao độ, có thể khắc phục bằng cách tưởng tượng như có đối thủ ở phía đối diện đang tấn công mình.”
“Thứ hai, song chưởng đánh ra không có mục tiêu cố định, khiến uy lực Vũ Kỹ bị phân tán rất nhiều, nàng có thể nhắm ngay một cành cây, hay một vách đá cũng được mà?”
“Thứ ba, có phải nàng chưa từng dùng Vũ Kỹ này chiến đấu cùng người khác hay không? Ta không nhận ra chiến ý cần có bên trong nó!”
Bạch Liên Hoa nghe xong, sắc mặt xinh đẹp thay đổi… theo bản năng làm theo lời Lạc Nam…
Ánh mắt khóa chặt một hòn đá khá lớn trên vách sơn cốc, tưởng tượng nó là kẻ muốn gây bất lợi cho mình.
Theo sau đó, linh lực toàn thân vận chuyển dữ dội, chiến ý tràn đầy… Thổ cùng Hỏa ầm ầm điều động, cấp tốc đã hình thành chưởng ấn…
“Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng!”
ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ Thủy Sơn Cốc rung động, hòn đá vỡ tan thành phấn vụn, thậm chí vách sơn cốc cũng bị hủy diệt một phần…
Chứng kiến cảnh này, Bạch Liên Hoa trừng to mắt, lần đầu tiên nàng cảm thấy thì ra Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng của mình mạnh mẽ như vậy.
Hào hứng bừng bừng nhìn Lạc Nam, Bạch Liên Hoa thán phục nói:
“Ngươi thật lợi hại…”
Chỉ là lúc này Lạc Nam cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, ngoài ý muốn nói:
“Không lợi hại bằng nàng, chỉ mới nghe góp ý đã thành công thực hiện… thiên phú khủng a!”
Hắn không ngờ Bạch Liên Hoa lại lĩnh hội nhanh như vậy, phải biết những điều hắn nói tưởng chừng đơn giản, nhưng đổi lại người khác chí ít phải mất vài ngày luyện tập… nào ngờ Bạch Liên Hoa nghe xong đã thực hành thành công.
“Phụ Hoàng và Mẫu Hậu cũng thường xuyên khen ta có thiên phú tốt, bất quá lại không dạy ta như ngươi a” Bạch Liên Hoa hạ người rơi xuống, dùng ánh mắt lóe sáng nhìn hắn, nàng phát hiện thanh niên này rất thú vị.
Lạc Nam giật mình, lúc này mới đoán ra nguyên nhân tại sao…
Hắn dạy cho nàng là dựa theo kinh nghiệm thực chiến… mà trong mắt Bạch Sa Hoàng Đế và Hoàng Hậu, nữ nhi của bọn hắn chính là Công Chúa thân phận cao quý, không cần phải tự tay chiến đấu với bất kỳ ai, vì thế dạy thực chiến để làm gì?
“Ta còn một vài Vũ Kỹ chưa thi triển, ngươi mau dạy ta nâng cao uy lực!” Bạch Liên Hoa như phát hiện ra tân đại lục, hướng Lạc Nam nhờ vả.
“Không thành vấn đề! Ta sẽ đích thân đối luyện cùng nàng.” Lạc Nam mỉm cười gật đầu.
Hai người đối diện nhau, bắt đầu chiến đấu… Lạc Nam vừa đánh vừa thủ, lại không ngừng chỉ ra thiếu sót trong Vũ Kỹ của nàng thông qua Nhìn Xuyên Yếu Điểm…
Khả năng vận dụng Linh Lực của Lạc Nam cũng thuộc hàng đầu, sẵn tiện góp ý cho nàng…
Trong lúc nhất thời, chiến lực của Bạch Liên Hoa tiến bộ hết sức rõ rệt…
Thời gian thấm thoát, lại bảy ngày trôi qua…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv1.com/con-duong-ba-chu-quyen-2/
“Tiểu Nam ca ca, tuổi tác của ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, tu vi chỉ mới Hóa Thần Hậu Kỳ… sao lại lợi hại như vậy?”
Ngồi trên mỏm đá giữa suối nhỏ trong veo, Bạch Liên Hoa nhẹ vén tóc mai, đôi chân trần tinh xảo không nhiễm hạt bụi nghịch ngợm cùng làn nước, hiếu kỳ nhìn người thanh niên ở phía đối diện…
Những ngày vừa qua khi đối luyện với nhau, Bạch Liên Hoa nhận ra Lạc Nam có kinh nghiệm chiến đấu quá mức lão luyện, thực lực lại cường hãn dị thường, dù nàng đã dùng toàn lực nhưng vẫn không ăn thua, ngay cả góc áo của hắn cũng không làm rách được…
Trong quá trình chiến đấu, Lạc Nam vừa áp đảo nàng hoàn toàn, lại vừa nhìn nhận ra những khuyết điểm của nàng để góp ý… không khác gì một sư phụ thật sự.
Điều này khiến Bạch Liên Hoa cảm thấy tò mò, các vị Hoàng Huynh của nàng cũng là thiên tài, mà thời gian vừa qua sống ở Học Phủ cũng khiến nàng gặp gỡ một số thiên tài cường đại trên đại lục…
Tuy nhiên nếu đem bọn họ so sánh với Lạc Nam, giác quan của nữ nhân mách bảo Bạch Liên Hoa rằng Lạc Nam cường đại hơn, điều đáng nói ở đây, Lạc Nam chỉ mới Hóa Thần Hậu Kỳ…
Lạc Nam nghe câu hỏi của Bạch Liên Hoa, nhất thời lâm vào trầm mặc… hồi lâu sau bình thản đáp trả, giọng điệu nhẹ nhàng như làn gió:
“Là cuộc sống này… là thế giới này ép ta phải không ngừng mạnh hơn!”
Ánh mắt hắc bạch phân minh nhìn về xa xăm, mang theo quyết ý không lùi bước…
Nếu hắn không mạnh, Lạc gia sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Nếu hắn không mạnh, sao có thể tìm về mẫu thân?
Nếu hắn không mạnh, tư cách đâu ở bên cạnh những nữ nhân xuất chúng?
Nếu hắn không mạnh, ai sẽ bảo vệ các nàng trước cường địch?
Nếu hắn không mạnh, không hoàn thành được nhiệm vụ, Hệ Thống sẽ từ bỏ hắn…
Có quá nhiều lý do khiến Lạc Nam phải mạnh, không ngừng mạnh hơn…
Người khác nhìn vào thấy hắn có hầu hết mọi thứ trong tay, nhưng để đánh đổi cũng là những lần hấp hối chỉ còn một hơi thở, những lần đau đến chết đi sống lại, những lần tìm đường sống trong chỗ chết… cửu tử nhất sinh, đối kháng Thiên Đạo…
Thậm chí chỉ riêng vượt qua thử thách ban đầu đến từ Cấm Kỵ công pháp – Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, Việt Long Tinh này chỉ sợ không có ai có thể chịu nổi…
Nhìn ánh mắt ẩn chứa biết bao hoài niệm và vẻ phong trần lúc này của Lạc Nam, Bạch Liên Hoa sắc mặt hoảng hốt, xuất thân cao quý từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc như nàng… không thể nào tưởng tượng vì sao một thanh niên trẻ tuổi lại có nhiều cảm xúc phức tạp như thế…
“Cuộc sống của hắn… chắc phải gánh vác rất nhiều thứ…” Bạch Liên Hoa mân mê cánh môi nỉ non.
Biết mình vô tình chạm đến tâm sự trong lòng hắn, nàng đánh lạc hướng:
“Tiểu Nam ca ca chắc có hoài bão to lớn lắm…”
Lạc Nam khẽ cười không nói, hỏi ngược lại nàng:
“Thế hoài bão của nàng là gì? Không ngại chia sẻ cùng ta chứ?”
Bạch Liên Hoa ngón tay điểm lấy vàng trán, đôi mắt ngập nước mơ màng, nỉ non thủ thỉ:
“Ta cũng có khát vọng tự do… giống như Đại Hùng vậy, vì thế ta rất hiểu cảm giác của nó…”
“Đại Hùng?” Lạc Nam sắc mặt cổ quái, cô nàng này không phải nói đến Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ đó chứ?
Bạch Liên Hoa như tìm được tri âm, đem những thứ ẩn sâu trong lòng nhẹ nhàng nói ra:
“Ta muốn một lần được rời khỏi Hoàng Cung, rời khỏi Hoàng Sa Đại Lục, tận mắt nhìn thấy bầu trời rộng lớn ngoài kia, cảm nhận những thứ vốn chỉ đọc qua trong sách vở…”
Đôi mắt lấp lánh của nàng sáng ngời, nhìn lên bầu trời rộng lớn bao la tràn ngập hướng tới…
Tâm hồn Lạc Nam nhẹ rung, người khác ao ước có cuộc sống như nàng, nhưng đâu hề biết rằng số phận chim hoàng yến cũng đâu dễ chịu?
“Có thể cho ta biết, nàng muốn cảm nhận thứ gì? Nhìn thấy thứ gì hay không?” Ánh mắt Lạc Nam lóe lên, hắn cảm thấy mình nên làm gì đó cho nàng.
Bạch Liên Hoa nhẹ chóp đôi mi, bàn tay tinh xảo vươn lên từng ngón, ao ước kể ra:
“Ta muốn cảm nhận bầu không khí giá lạnh, ngắm nhìn đầy trời tuyết trắng tại Băng Thiên Đại Lục, nhất định sẽ rất xinh đẹp…”
“Ta muốn chứng kiến biển cả mênh mông tại Hải Châu, cảm nhận từng cơn gió, ánh nắng của đại dương, làm quen với những chủng tộc nhân hậu như Tinh Linh…”
“Ta muốn tìm hiểu về U Nguyên, nơi có muôn loài yêu thú, nhất định sẽ có những giống loài đáng yêu như Bạch Điểu hay Bạch Thiên Mã… có đúng không?”
Lạc Nam ánh mắt dịu dàng, mỉm cười hỏi: “Nàng biết đến những điều đó thông qua sách vở?”
“Vâng!” Bạch Liên Hoa gật mạnh đầu, nhoẻn miệng cười xinh đẹp:
“Ta rất thích đọc sách, nó giúp ta tưởng tượng ra đến thế giới bao la bên ngoài… mặc dù ta cũng rất yêu sa mạc, nhưng ở lâu rồi cũng thấy chán mà đúng không?”
Lạc Nam nhìn bộ dạng của nàng, trong lòng không có gì ngoài sự thương tiếc…
Những ước mơ tưởng như giản đơn của người thiếu nữ, lại không một ai thay nàng thực hiện…
Bằng vào thực lực của Bạch Sa Hoàng Đế, mang theo nàng du ngoạn Hải Châu, mang theo nàng du ngoạn các đại lục khác… vui đùa thỏa thích, cùng lắm chỉ tốn 1 tháng thời gian mà thôi…
Càng nghĩ càng giận, Lạc Nam chợt kéo bàn tay mềm mại của Bạch Liên Hoa, nhìn thẳng vào đôi mắt hồn nhiên của nàng, chân thành nói:
“Một ngày nào đó, ta sẽ mang nàng ngắm nhìn toàn bộ phong cảnh của thế gian… đương nhiên đó là khi nàng đồng ý…”
Bạch Liên Hoa bị hắn bất chợt nắm tay, gò má ửng đỏ… theo bản năng muốn rụt lại, nhưng khi nghe lời hứa hẹn thật lòng kia, trái tim nhỏ bé rung lên, gật đầu lí nhí đáp:
“Ta đương nhiên nguyện ý, Tiểu Nam ca ca là người tốt, nhất định sẽ không hại ta…”
“Haha” Lạc Nam bật cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của tiểu công chúa, cưng chiều nói:
“Dù ta là người cũng cũng không nỡ lừa gạt cô bé xinh đẹp thiện lương như muội…”
Bạch Liên Hoa mừng thầm, không thiếu nữ nào chán nghe những lời ngợi khen cả, nhất là lời khen khéo léo pha chút vui đùa như vậy…
“Tiểu Nam ca ca, ngươi từng đến những nơi ta nói rồi sao? Kể cho ta nghe cụ thể hơn được không?” Nàng đã không kịp chờ đợi, vô thức nắm lại bàn tay hắn…
Lạc Nam nghĩ nghĩ, rốt cuộc làm ra quyết định, hắn cười thần bí:
“Nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần… ta có bất ngờ dành cho muội!”
Thân thể Bạch Liên Hoa rung lên, trái tim đập lên thình thịch, mi cong động đậy… dần khép hờ hai mắt, chờ mong điều kỳ diệu nào đó.
Lạc Nam giữ chặt tay nàng, ý niệm vừa động…
Đôi nam nữ hoàn toàn biến mất…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 2 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 07/10/2020 06:38 (GMT+7) |