Lý Minh Dương cố gắng nghiền ngẫm phỏng đoán tâm ý của chú, trên mặt cũng ra vẻ suy tư nói:
– Chỉ có điều, bản thân anh ta dường như còn thiếu một ít kinh nghiệm lãnh đạo. Nói chung là lãnh đạo chuyên nghiệp một đại đội và lãnh đạo toàn diện một huyện là hai mặt, hai khái niệm hoàn toàn khác biệt!
Nói tới đây, Lý Minh Dương bỗng nhiên thấy vẻ mặt chú có vẻ khó coi nửa muốn cười nửa không. Trên mặt không khỏi căng thẳng nóng lên. Y chỉ biết nói người khác, lại quên mất chính mình cũng là loại không có kinh nghiệm lãnh đạo toàn cục!
– Kỳ thật con nói rất có đạo lý.
Bí thư Lý tiếp:
– Tuy nhiên, khi sử dụng nhân tài, nhất là nhân tài ưu tú trẻ, chúng ta cần có tính quyết đoán lớn một chút! Dù sao có phải là khối thép tốt không thì chỉ có mài rèn mới biết được.
– Chú hai nói vậy là…
Nói đến đây, Lý Minh Dương càng không hiểu ý của chú hai. Y thấy mình thật là ngốc nghếch. Trong lòng y đối với sự coi trọng Lương Thần của chú hai hơi có chút bất đồng. Cho đến hiện nay, y đối với Lương Thần vẫn tồn tại lòng thù hận và ghen tị.
– Cứ vậy đi, mấy ngày này lo chuẩn bị cho tốt một chút! Hoặc giống như con nói vậy, lãnh đạo toàn diện và lãnh đạo chuyên nghiệp là hai mặt, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa con tiếp quản Giang Vân, có thể nói là một cục diện rối rắm không hơn không kém. Con phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với các vấn đề khó khăn không thể lường trước được.
Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lý Thư Hãn dùng giọng điệu nghiêm túc dặn dò một câu.
– Chú hai yên tâm, con sẽ không làm chú thất vọng!
Lý Minh Dương trầm giọng đáp. Nói là cục diện rối rắm, nhưng càng như thế này, ngược lại càng dễ dàng có được thành tích tốt.
Lý Thư Hãn không kêu Lý Minh Dương ở lại ăn cơm tối. Sau khi Lý Minh Dương rời khỏi, ông tựa vào salon nheo hai mắt lại suy ngẫm.
Tình thế địa phương huyện Giang Vân quả thật có chút hỗn loạn. Không chỉ thể hiện về mặt quan trường mà còn thể hiện cả về mặt trị an xã hội. Tác hại của sự cấu kết giữa quan và giặc quá lâu đến sáu bảy năm khiến cho lãnh đạo cấp trên chọn người vào chỗ trưởng phòng Công an huyện cũng vô cùng thận trọng. Bao gồm cả lãnh đạo tỉnh thị là chính ông đều ý thức được, cần phải chọn một người có ý chí cầu tiến, có gan quét dọn sạch bọn xã hội đen tàn dư của hệ thống cán bộ công an. Chỉ có thế mới có thể giúp thay đổi căn bệnh trầm kha kéo dài đã lâu của cục diện huyện Giang Vân!
Rất tự nhiên, người gần đây được khắp nơi chú ý, vừa mới đạt được danh hiệu mười đại cảnh sát ưu tú toàn tỉnh và danh hiệu anh hùng hạng hai là đại đội trưởng cảnh sát hình sự Lương Thần của Cục công an thành phố liền rơi vào trong tầm mắt của nhiều vị lãnh đạo tỉnh thành!
Lý Thư Hãn cũng cho rằng Lương Thần có năng lực có tài cán, cũng có thiếu sót, đây chính là một cơ hội rèn luyện tốt. Nếu Lương Thần có biểu hiện tốt thể hiện rõ năng lực tổ chức toàn cục và năng lực chỉ huy để có thể đảm nhiệm trọng trách trong thời gian nhận chức. Vậy thì ông sẽ không ngại cùng Lương Khải Minh và Lâm Tử Hiên tranh đoạt một phen!
Lý Minh Dương rời khỏi trụ sở Tỉnh ủy. Ở trên xe, trong đầu y vừa suy tư về nội dung nói chuyện tối nay với chú, vừa nghĩ tới Lương Thần rất có khả năng trở thành trưởng phòng Công an thuộc khu vực của mình, y liền cảm thấy hết sức không thoải mái. Bất kể ở huyện hay tỉnh, thành phố, tầm quan trọng của phòng Công an thì không cần hoài nghi. Đúng lúc sắp trở thành chủ tịch huyện Giang Vân như y mà nói, tất nhiên y mong muốn thân tín của y nắm giữ bộ phận này trong tay chứ không phải trong tay một kẻ thù.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu là Lương Thần trở thành trưởng phòng Công an huyện Giang Vân, vậy thì tự nhiên trở thành cấp dưới của y. Trước kia vì không cùng hệ thống, y có tức giận cũng không trút được, có thế lực mà không dùng được. Nhưng hiện tại, cơ hội y trả thù chẳng phải là ngay trước mắt sao!?
“Đã dưới tay tao, sao để mày có đồ tốt mà xơi?”
Nghĩ đến đây, trên mặt Lý Minh Dương lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Giơ tay nhẹ nhàng nhấn tay lái, kèn xe lập tức ré lên một tiếng.
Lương Thần tất nhiên không hay biết gì. Trong lúc im hơi lặng tiếng, tiền đồ của chính mình đã bị biến chuyển không tưởng được. Nhưng sau ba ngày, Cục trưởng Cục công an thành phố Bộ Khắc Kỷ cho gọi hắn vào văn phòng. Lúc cục trưởng Bộ cười nói Thành ủy cho hắn tới huyện Giang Vân nhận chức trưởng phòng Công an huyện, Lương Thần không kìm nổi kinh ngạc mà há hốc miệng. Hắn thật sự không nghĩ tới, đề tài chấn động về quan trường Giang Vân mà hắn và đội viên trà dư tửu hậu hay bàn tán lại có liên quan đến hắn!
Đi hay không đi? Rốt cuộc ở lại thị cục có lợi hay là xuống địa phương rèn luyện có tiền đồ hơn? Trong lòng Lương Thần hết sức rối ren. Chuyện khác không cần nói, để trở thành nhân vật số một ở huyện cục, đó là ước mơ xưa nay của hắn. Một năm trước, hắn còn là một cảnh sát nhân dân nhỏ nhoi ở quê nhà. Một năm sau, không ngờ hắn có cơ hội có thể ngang hàng với trưởng phòng Công an huyện Tây Phong!
Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ tuyệt nhiên không để Lương Thần bày tỏ thái độ. Ông ta chỉ làm theo ý lãnh đạo Thành ủy, trước tiên đem ý kiến sơ bộ bên Thành ủy tiết lộ cho Lương Thần để Lương Thần chuẩn bị tâm lý trước.
Cùng ngày, Lương Thần tan làm trở lại Diệp gia, đem nội dung cuộc nói chuyện của Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ với hắn nói cho Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh biết. Thế là, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh cả hai cùng lúc rơi vào im lặng! Huyện Giang Vân tuy là thuộc thành phố Liêu Dương nhưng lại là một huyện nằm khá xa. Tuy rằng nếu lái xe thì lộ trình cũng chỉ gần hai tiếng đồng hồ, nhưng như thế thì Lương Thần về nhà sẽ không tiện như ở nội thành. Hơn nữa một khi trở thành trưởng phòng Công an huyện Giang Vân, bởi vì sự yêu cầu của công việc, Lương Thần phải có nơi ở cố định trong huyện. Có lẽ chỉ có thứ bảy, chủ nhật mới rảnh rỗi quay về nội thành một lần!
Cùng ở một nơi, cùng một mái nhà sinh sống đã lâu, tự nhiên dần dần trở thành một thói quen. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đã quen cảm giác an toàn kiên định khi có đàn ông trong nhà. Mà Lương Thần cũng quen sau khi tan tầm cùng ba người phụ nữ ở chung thật là ấm áp! Trên thực tế, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Lương Thần lưỡng lự nên đi hay không đi Giang Vân!
– Nói vậy là tiểu Thần được thăng chức rồi! Đó là chuyện tốt mà!
Trong lòng Vương Phỉ Hạm nói không rõ là vui mừng hay là thất vọng, đôi mắt đẹp vội vàng đảo qua mặt người đàn ông.
– Đúng vậy! Vậy là sắp thành trưởng phòng công an của một huyện rồi. Chúng ta phải cùng nhau chúc mừng thôi!
Nói thì nói vậy. Thế nhưng dung nhan kiều diễm của Diệp Tử Thanh không che giấu được sự mất mát.
– Vậy đi đi. Dù sao cũng không xa mấy, thứ bảy, chủ nhật có thể trở về cũng tiện!
Diệp Thanh Oánh mỉm cười. Vươn tay nắm chặt bàn tay người thanh niên nói:
– Chỉ có điều, bình thường khi anh tan làm về sẽ không ăn được đồ ăn do mẹ nấu rồi!
Với Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh mà nói, Lương Thần có được thăng chức không cũng không quan trọng. Nhưng họ biết rõ, đối với Lương Thần, điều này rất là quan trọng! Sự nghiệp vĩnh viễn là một phần không thể thiếu của một người đàn ông! Cho nên dù họ không quan tâm, cũng phải tôn trọng ý nguyện phấn đấu của hắn!
Vào đêm đó, Lương Thần lại mất ngủ lần nữa!
Ngày mười một tháng giêng, hội nghị Ban bí thư thành ủy toàn tỉnh được tổ chức muôn. Lần hội nghị này, Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn đặc biệt nhấn mạnh tình hình công tác kinh tế hiện nay, không được buông lơi nếp sống tha hóa tham lam, cần cảnh giác hết thảy cán bộ cấu kết xã hội đen làm làm ảnh hưởng đến sự ổn định xã hội.
Sau khi tan cuộc họp, Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên Lương Khải Minh và chủ tịch thành phố Liêu Dương Vương Hiểu Diệp sóng vai đi ra khỏi phòng họp. Hai người là học viên cùng kỳ ở trường Đảng trung ương. Vương Hiểu Diệp so với Lương Khải Minh lớn hơn ba tuổi, luôn tự cho mình là đàn chị, đã quá quen với quan hệ hiện nay.
– Chủ tịch Vương, tôi muốn thương lượng chuyện này với chị!
Trên đường đi tới nhà ăn tỉnh ủy, Lương Khải Minh cười nói với Vương Hiểu Diệp.
– Bí thư Lương cứ nói!
Tuy rằng cấp bậc so với đối phương cao hơn nửa bậc, nhưng quá hiểu đối phương nênvương Hiểu Diệp cũng không dám biểu lộ thân phận là cấp lãnh đạo tỉnh thành, bà ta chỉ cười nói.
– Nghe nói Liêu Dương gần đây đang tiến hành điều chỉnh nhân sự, phải cho một phần nhân tài ưu tú bổ sung đến huqện nội!
Lương Khải Minh thẳng thắn nói:
– Tôi không vòng vo với chủ tịch Vương nữa. Nếu Tiểu Thần được phân công tới huyện nhận chức trưởng phòng Công an, như vậy xuất phát từ điều kiện công tác suy xét, tôi cho rằng Tây Phòng của Long Nguyên càng thích hợp hơn với anh ta. Vả lại đó còn là quê nhà của anh ta!
– Bí thư Lương, ý cậu là cần người nên đòi lại hử?
Vương Hiểu Diệp hơi giật mình, sau đó lấy giọng điệu dí dỏm nói:
– Lúc trước tôi cần tiểu Lương, nói thì cậu không cho. Giờ Tiểu Lương tới Liêu Dương, cậu cho rằng tôi còn có thể đem anh ta trả lại cho cậu sao?
– Có mượn có trả! Chủ tịch Vương sẽ không bắt cháu trai tôi nhốt tại Liêu Dương không cho đi chứ?
Lương Khải Minh mỉm cười nói.
– Bí thư Lương! Tôi thấy việc này cậu nên tìm Bí thư Thôi. Lúc đầu bí thư Thôi đòi người từ cậu mà…
Nói xong, quay đầu lại nhìn một cái, vừa cười vừa vẫy tay:
– Vừa hay bí thư Trương cũng ở đây. Lần này cho Tiểu Lương tới Giang Vân đều là chủ trương của bí thư Trương. Cậu nghĩ xem ông ta có nỡ đem người trả cho cậu không?
Bí thư Thành ủy Liêu Dương Trương Anh Kiệt mỉm cười đi tới, bắt tay thật chặt với Lương Khải Minh, nói:
– Tin tức bí thư Lương thật nhanh nhạy, chúng tôi bên này vừa mới đưa xuống, ông đã biết rồi.
– Vấn đề này liên quan đến tiền đồ Tiểu Thần, tôi thân là chú, sao có thể không quan tâm!
Lương Khải Minh cười nói. Tin tức ông ta biết được là từ Phó chủ tịch thành phố Bộ Khắcc Thủ. Mà Cục trưởng Cục Công an thành phố Liêu Dương Bộ Khắc Kỷ chính là em trai ruột của Bộ Khắcc Thủ. Có một tầng quan hệ như vậy, ông ta muốn thăm dò tin tức bên Lương Thần thực chất là việc khá dễ dàng!
– Bí thư Lương! Tôi thật tình nói với ông. Nếu muốn Liêu Dương chúng tôi trả người. Trong thời gian ngắn này là không thể.
Trong giọng Trương Anh Kiệt mang theo vẻ gì đó không rõ ràng. Sự quan tâm của Lương Khải Minh dành cho Lương Thần quả thật khiến ông ta rất bất ngờ!
– Vậy xin bí thư Trương cho một kỳ hạn cụ thể.
Lương Khải Minh mỉm cười nói:
– Nhưng nói trước, thời gian quá dài là không thể được.
– Hai năm, ít nhất cũng phải hai năm.
Trương Anh Kiệt cười nói:
– Bí thư Lương xin yên tâm. Tiểu Lương dù ở Long Nguyên hay ở Liêu Dương căn bản không có gì khác biệt. Chẳng lẽ ông lo lắng chúng tôi sẽ bắt nạt anh ta sao?
– Quá dài!
Lương Khải Minh lắc đầu nói:
– Lúc đầu đã nói chỉ một năm, chuyện này bí thư Lý cũng đồng ý rồi.
– Tôi đã đồng ý chuyện gì?
Phía sau truyền tới một âm thanh sang sảng. Lương Khải Minh, Trương Anh Kiệt, Vương Hiểu Diệp ba người xoay người lại thì thấy Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn và Hằng Vân, Khai Hà, Thông An là Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố của các tỉnh thành khác đã đi tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường quan lộ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/04/2024 03:52 (GMT+7) |