Lão Dược cao hứng nhìn tôi cười cười, tôi không nói hai lời, cùng Lão Dược đào tiếp. Sau khi Lý mặt rỗ tỉnh lại, phát hiện thấy quan tài màu đỏ, khẩu khí ngày hôm qua đã thay đổi…
“Mẹ kiếp, rốt cuộc vẫn là Lão Dược a, nhãn quang rất độc đáo a.”
Lão Dược không nói tiếng nào, hai chúng tôi bận rộn đến xế chiều, cuối cùng quan tài phía dưới đã hiện ra rõ ràng. So với quan tài thông thường, cỗ quan tài màu đỏ này rõ ràng nhỏ hơn một chút, quan tài như vậy tôi chưa từng thấy qua. Lão Dược có chút kích động lấy xà beng, chuẩn bị khai quan. Tôi lúc đầu muốn đi tới giúp, kết quả Lão Dược nhìn tôi khoát tay, nhẹ nhàng đẩy tôi sang một bên. Lão Dược mở quan tài ra, động tác liền mạch thông suốt, trước khi khai quan còn cố ý đốt lên một ngọn nến sáp ong phía dưới quan tài.
Khi quan tài mở ra, tôi và Lý mặt rỗ cùng bịt kín mũi, kết quả cũng không có mùi thi xú, mà lại có một luồng khí màu đỏ đục ngầu luẩn quẩn quanh bốn phía quan tài, thật lâu vẫn không tan đi. Lão Dược giật nảy mình, mau chóng đẩy nắp quan tài sang một bên. Tôi biết đó là oán khí, giống như oán khí của Lý Hiểu Linh! Xem ra nơi khởi nguồn của Kim Ngư Trạc chính là chỗ này. Vài giây sau, ngọn nến của Lão Dược tắt ngóm, thổ phu tử có quy củ, nến tắt không thể lấy đồ vật, nếu không sẽ bị âm linh trong quan tài lấy mạng. Lão Dược sửng sốt một chút, tiện tay đem ngọn nến bỏ vào túi. Tôi và Lý mặt rỗ tiến lên xem xét, lập tức ngây ngẩn cả người!
Trong quan tài có một nữ nhân trẻ tuổi độ hai lăm hai sáu tuổi, trên mặt nữ nhân có một lớp phấn lót nhàn nhạt, mắt phượng môi đỏ, quả thực tựa như một ngôi sao điện ảnh. Cô ta mặc một bộ sườn xám màu đỏ tươi, nhìn kiểu dáng và màu sắc hẳn là đồ của thời dân quốc. Đã nhiều năm như vậy, mà thi thể không hề hư thối, tuyệt đối là do âm vật! Lão Dược bỗng nhiên kéo áo tôi, chỉ về phía cổ tay nữ nhân nọ, tôi theo đó nhìn sang, lập tức ngây ngẩn cả người. Trên cổ tay mảnh khảnh có tới ba cái Kim Ngư Trạc. Tôi kéo cổ áo nữ nhân xuống, nhìn thấy trên cổ có vết dây hằn màu đen, hẳn đây là ngôi sao điện ảnh thời dân quốc năm đó vì phải chịu lời đồn ác ý mà tự sát – Nguyễn Linh Ngọc?
Chúng tôi tìm kiếm trong quan tài, Nguyễn Linh Ngọc mặc dù là ngôi sao điện ảnh, nhưng vật bồi táng chỉ có ba cái Kim Ngư Trạc và một tấm ảnh đen trắng mà thôi. Trong ảnh là cô ấy và một nam nhân anh tuấn. Nam nhân này dĩ nhiên chính là Đường Quý San, người tình sau này của Nguyễn Linh Ngọc, Nguyễn Linh Ngọc tuy là một đóa hoa trong làng giải trí, nhưng xuất thân nông thôn, một mình cố gắng ở Thượng Hải, nếm trải vô số ngọt bùi cay đắng. Về sau kết hôn với Trương Đạt Dân, kết quả hắn là tên côn đồ cờ bạc, chẳng những phá đi gia nghiệp mà Nguyễn Linh Ngọc tân tân khổ khổ mới góp nhặt được, còn cưỡng bách Nguyễn Linh Ngọc uống rượu với nam nhân khác để trả nợ cho hắn. Nguyễn Linh Ngọc không chịu được cuộc sống như vậy đã quyết định ly hôn.
Về sau nàng gặp được đại cổ đông của công ty điện ảnh là Đường Quý San, Đường Quý San là người phong lưu phóng khoáng, anh tuấn hào sảng, dốc lòng chăm sóc Nguyễn Linh Ngọc, nàng tự nhiên là không thể nào không đổ gục trước tình yêu của họ Đường, rất nhanh đã sống chung với hắn. Vốn là một cặp tài tử giai nhân làm người ta hâm mộ, không ngờ Trương Đạt Dân lại tiếp tục vòi tiền Nguyễn Linh Ngọc, thậm chí nói xấu nàng khắp nơi, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, cuối cùng một đồn mười mười đồn trăm, Nguyễn Linh Ngọc đã trở thành kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng. Cuối cùng nàng không chịu nổi sự chế giễu, dùng tất bện thành dây treo cổ tự sát, trước khi chết đã để lại bốn chữ “miệng đời đáng sợ”. Nguyễn Linh Ngọc yêu tha thiết Đường Quý San, cho nên sau khi chết chỉ cho một tấm ảnh chôn cùng…
Xem ra oán khí của Nguyễn Linh Ngọc đã bị bốn cái Kim Ngư Trạc hấp thu, lại ở trong quan tài màu đỏ mấy chục năm liền, chẳng lẽ cứ như vậy mà có được thực lực của quỷ vương? Lý mặt rỗ nhỏ giọng hỏi…
“Trương gia tiểu ca, xem ra chính là cô ta, xử lý thế nào đây?”
Tôi cau mày khó nghĩ cả nửa ngày, vẫn không nghĩ ra cái gì, lúc này Lão Dược mở miệng đề nghị…
“Đốt!”
Đúng, một mồi lửa thiêu hủy tất cả oán hận, để Nguyễn Linh Ngọc sớm đầu thai, cát bụi trở về với cát bụi đi. Tôi quả quyết gật đầu…
“Được, tìm củi lửa thôi!”
Ba người chúng tôi leo ra khỏi mộ huyệt, tìm trong rừng cây rất nhiều cành khô và lá cây, chất lên quan tài. Trong ba lô của Lão Dược vừa hay lại có một bình rượu đế lâu năm, tôi ngậm một ngụm rồi phun lên quan tài, sau đó móc ra bật lửa ném vào.
Phụt một tiếng, ngọn lửa cháy rừng rực, một trận thanh âm lốp bốp, tôi mơ hồ có thể nghe được một tiếng tru tê tâm liệt phế vang lên bên tai. Ngọn lửa cháy suốt hai giờ, thiêu hai cỗ quan tài thành tro tàn. Khi thế lửa tắt dần, tôi tới cạnh mộ huyệt nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong tro than, ba cái Kim Ngư Trạc đen nhánh lẳng lặng nằm ở đó. Chúng tôi lấp lại cái hố, Lão Dược thu thập xong đồ đạc, ba người chúng tôi mang tâm tình phức tạp trở về. Trên đường đi Lý mặt rỗ đều đang hỏi tôi, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào? Tôi nhàn nhạt giải thích, Nguyễn Linh Ngọc khi còn sống bị lời đồn bậy bạ hủy đi thanh danh, cho nên sau khi tự sát thì âm hồn bất tán, bám vào Kim Ngư Trạc.
Đến khi Lão Dược trộm mộ, moi ra một cái Kim Ngư Trạc bán cho Lý Hiểu Linh, Lý Hiểu Linh cũng bị lời đồn bậy bạ hại chết, oán khí của cô ta và oán khí của Nguyễn Linh Ngọc hợp làm một, bắt đầu trả thù, cho nên đại học Vũ Hán mới liên tiếp xảy ra án khâu miệng. Lời đồn đại là từ miệng mà ra, cách trả thù tốt nhất là khâu miệng bọn họ lại! Đường Song Song là kẻ đầu tiên thêu dệt vô cớ, ác ý hãm hại Lý Hiểu Linh, tự nhiên sẽ là người đầu tiên bị khâu miệng. Nhưng theo thời gian, oán khí của Lý Hiểu Linh càng ngày càng nặng, việc khâu miệng đã không thể thỏa mãn được lòng trả thù của cô ta, cho nên mới lần lượt giết chết Đường Song Song và Vương Nam.
Kỳ thật mọi chuyện bắt nguồn chỉ từ một lời đồn mà thôi. Ngoại trừ Đường Song Song, những người khác chỉ là hiếu kỳ, cười trên nỗi đau của người khác mà truyền bá lời đồn Lý Hiểu Linh được bao nuôi. Kết quả bọn họ chẳng những bức tử Lý Hiểu Linh, mà còn hại chính mình. Cho nên nói, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy.
Nghĩ tới đây, tôi lườm Lý mặt rỗ. Gia hỏa này nói nhiều, cũng toàn là nói nhảm, nói không chừng ngày nào đó tôi sôi máu lên sẽ khâu miệng của hắn. Mấy ngày sau, Trang Ninh đã khỏi bệnh gọi điện cho tôi, nói với tôi trường học đã bình yên, không còn ai bị hại nữa. Cô ta hỏi tôi chuyện này thật sự đã kết thúc ư? Kim Ngư Trạc của Lý Hiểu Linh xử lý như thế nào?
“Nếu ngươi thích, cứ giữ làm kỷ niệm. Nếu không thích, thì tìm một chỗ chôn đi! Nhớ kỹ khi chôn phải chuẩn bị một ít lưỡi chôn cùng.”
Tôi nói.
“Lưỡi?”
Trang Ninh không dám tin hỏi.
“Không sai. Lưỡi gà, lưỡi vịt, lưỡi heo… đều có thể. Lý Hiểu Linh hận nhất là người khác lắm mồm, ngươi dùng những thứ đó chôn cùng, trong lòng Lý Hiểu Linh sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Tôi cười ha ha nói.
“Tên bại hoại này!”
Trang Ninh cười vài tiếng, cúp điện thoại. Sau khi trở về tiệm đồ cổ, tôi bỏ ra một tuần để tìm kiếm về việc tự sát trên Baidu. Tôi bi thống phát hiện ra, mấy năm gần đây không biết bao nhiêu nữ sinh vì lời đồn bậy bạ mà tự sát. Bọn họ vốn là thiếu nữ xinh đẹp khiến người khác hâm mộ, có tương lai sáng lạn, có tình yêu đẹp đẽ, nhưng lại vì mấy kẻ tiểu nhân hãm hại, bị người xung quanh hiểu lầm, cuối cùng nản lòng thoái chí bước lên con đường tự sát. Tôi mặc dù tự tay hàng phục Kim Ngư Trạc, nhưng tôi biết, chuyện này còn lâu mới kết thúc. Chỉ mong trên thế giới này nếu còn có lời đồn bậy bạ, thì sẽ có Kim Ngư Trạc mới sinh ra, hung hăng khâu cái miệng thối của bọn chúng lại!
P. S: Nguyễn Linh Ngọc (1910 – 1935) là huyền thoại của điện ảnh của Trung Quốc thập niên 1930. Cuộc đời cô gắn với đau thương. Năm 16 tuổi cô có bạn trai là công tử Trương Đạt Dân, mối tình bị mẹ của họ Trương phản đối gay gắt, chửi bới chà đạp cô gái trẻ. Đạt Dân lại là kẻ nghiện cờ bạc nhưng cũng chính anh họ của hắn đã đưa cô đến với nghiệp diễn. Khi dự đám tang cha của Đạt Dân, mẹ hắn ta chửi bới đuổi cô đi, Trương Đạt Dân phần vì sợ mẹ, phần vì muốn có tiền thừa kế nên đã để cô rời đi trong tủi hổ. Sau này khi hắn có tiền đã nói lời ngon ngọt nối lại tình xưa với cô.
Sau khi quân Nhật tấn công Thượng Hải, hai người chuyển sang Hồng Kông, khi cô quay lại Thượng Hải làm diễn viên thì Trương Đạt Dân ở lại Hồng Kông ăn chơi đánh bạc, cô đã yêu và sống cùng Đường Lý San cũng là một đại gia bấy giờ. Họ Đường trước đó hẹn hò với nữ diễn viên Trương Chức Vân, nhưng đã bỏ Chức Vân để đến với cô. Tuy cô và Trương Đạt Dân đã kết thúc nhưng cô vẫn trả hắn 100 đồng đại dương mỗi tháng trong 2 năm để hắn im miệng cho qua quá khứ.
Khi đánh bạc hết tiền, cũng sắp hết hạn nhận tiền của Nguyễn Linh Ngọc, Trương Đạt Dân tố cáo lên tòa án, buộc tội cô từng trộm đi không ít tài sản của Trương gia, còn đem tặng cho Đường Lý San. Họ Đường cũng tố cáo Đạt Dân bôi nhọ danh dự mình. Để chứng minh thân phận trong sạch, Lý San buộc Linh Ngọc phải công khai trên báo rằng:
“Tôi đang sống cùng Đường Lý San, nhưng chưa từng tặng cho anh ta món đồ nào nhà họ Trương. Chúng tôi vẫn độc lập về kinh tế”
Sau đó, cô tuyệt vọng khi phát hiện ra Lý San qua lại với Lương Tái Trân, là một vũ nữ có tiếng lúc đó. Do muộn phiền trong đời tư, lại thêm búa rìu dư luận, Nguyễn Linh Ngọc đã tự sát ở tuổi 24. Cái chết của cô là quả bom tấn đối với giới giải trí lẫn bình dân, số người đi dự lễ tang của cô đông chưa từng có trong lịch sử hiện đại của Trung Quốc.
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv1.com/dan-buon-do-am-quyen-2/
Sau chuyện Kim Ngư Trạc, một thời gian dài tôi không thấy Lý mặt rỗ đâu. Nghe nói hắn đưa Như Tuyết và Lý Tiểu Manh đi Úc du lịch, vừa hay tôi cũng có thể được yên tĩnh, an tâm đóng cửa ngừng kinh doanh, một mình ở nhà nhậu nhẹt xem phim Hàn Quốc, chuẩn bị tĩnh dưỡng một thời gian. Tôi là người thà rằng nghèo một chút cũng không muốn cầu phú quý trong hiểm nguy. Mà một thương vụ đủ tôi sống hai ba năm, không cần thiết phải vì tiền mà mạo hiểm. Vốn cho rằng có thể yên bình mấy tháng, ai ngờ vào một buổi tối sau đó một tuần, tôi vừa đi ăn khuya về đã phát hiện một thân ảnh quen thuộc ngồi xổm trước của tiệm. Người kia không phải ai khác, chính là Lý mặt rỗ, hắn thở hồng hộc dựa vào cửa, có vẻ bụi bặm mệt mỏi, xem ra đã đi một đoạn đường dài.
Tôi không khỏi nhíu mày, kinh ngạc hỏi…
“Lý mặt rỗ, không phải ngươi đưa Như Tuyết đi du lịch sao? Sao nhanh như vậy đã trở về? Ngươi tìm ta có chuyện gì? Nếu là mượn tiền thì không cần nói, ta nghèo rớt mồng tơi, không có tiền cho ngươi mượn.”
Lý mặt rỗ bị tôi rào trước thì lau mồ hôi trên trán, tức giận nói…
“Ngươi sao lại nói lời này, Lý mặt rỗ ta sẽ tùy tiện vay tiền người khác sao? Ta lần này tìm ngươi có chính sự, cứu mạng người a.”
Nghe được hai chữ cứu mạng, tôi lập tức giật thót, cứu mạng của hắn tức là đẩy tôi vào hố lửa a. Mấy lần trước, có lần nào không phải là hại tôi xém chút xong đời? Lần này tuyệt đối không có chuyện gì tốt, cho nên tôi lập tức cự tuyệt.
Nhưng Lý mặt rỗ nói:
“Chuyện lần này mà thành, toàn bộ thù lao sẽ thuộc về ngươi, một xu ta cũng không cần.”
Cái này khiến tôi có chút động tâm, vội hỏi nguyên do, xem thử có thể giải quyết được không. Nếu giải quyết được thì tôi đi, không giải quyết được thì tôi rút lui, dù sao tính mệnh vẫn là quan trọng. Lý mặt rỗ liên tục gật đầu, sau đó vào tiệm uống trà rồi mới kể rõ câu chuyện. Lần này là nhị cữu (cậu hai) của hắn ở dưới quê xảy ra chuyện, cụ thể là chuyện gì, Lý mặt rỗ cũng chỉ nói mơ hồ. Chỉ biết là nhị cửu gần đây bị một loại quái bệnh, mỗi lần phát bệnh sẽ làm ra những chuyện mà người bình thường khó có thể lý giải được, tựa như là bị điên. Nhưng nhị cữu của Lão Lý trước kia là một người rất bình thường, chỉ là gần đây mới bị bệnh.
(“Cữu” có 2 nghĩa: Hoặc là cậu – em của mẹ, hoặc là bố vợ. Ngày xưa xem Bao Công hay có chức danh Quốc cữu là để chỉ bố vợ của vua, cụ thân sinh ra vương phi/hoàng hậu. Ở đây nhị cửu là chỉ em thứ hai của mẹ, để nôm là cậu hai nghe không hợp tai lắm, dễ hiểu nhầm vai nên xin được giữ nguyên)
Tôi nghe xong lập tức nhíu mày, tinh thần có vấn đề vậy nên đi bệnh viện a, tôi chỉ là âm vật thương nhân, cũng không phải là Đại La Kim Tiên, sao cứ có nghi nan tạp chứng (bệnh lạ khó dò) gì đều tới tìm tôi?
“Ngươi nên đưa lão đi bệnh viện kiểm tra một chút, ta không phải là bác sĩ, không giúp được.”
Tôi lắc đầu, đem lời trong lòng nói ra, quay người định đẩy Lý mặt rỗ ra khỏi tiệm. Lý mặt rỗ không chịu đi, hai tay ôm chặt lấy tôi, dáng vẻ đáng thương, tôi nhìn cũng mềm lòng nên để cho hắn nói tiếp. Thì ra nhị cữu hắn bị bệnh mà bác sĩ cũng không thể giải quyết, mỗi khi trời tối nhị cữu sẽ ra khỏi nhà, rạng sáng ngày hôm sau mới về nhà, khi trở về trong miệng toàn là đất cát, dường như bị trúng tà.
Nhưng lúc ban ngày lại rất bình thường, cười nói, gánh nước chẻ củi đều có thể làm. Nhưng khi đi đại tiện thì lại không ra được phân, cứ ở trong nhà cầu kêu rên liên hồi, cả nhà không có cách nào có thể đưa đến bệnh viện kiểm tra, chụp X quang mới phát hiện trong bụng lão toàn là bùn đất, dạ dày chỉ có đất cát nên tự nhiên là không ra được phân… Cuối cùng bác sĩ quyết định rửa ruột cho lão, nhưng hôm sau lúc chạng vạng tối, lão vẫn đi khỏi nhà, lúc trở về lại một miệng đầy đất cát. Người nhà cũng chỉ đành lại đưa lão lên bệnh viện đi rửa ruột. Lần này người nhà đã biết cách, trước khi trời tối đã dùng dây gai trói lão trên giường, không cho lão động đậy. Vốn cho rằng như thế là ổn, nhưng vừa rạng sáng hôm sau, vẫn thấy lão từ bên ngoài trở về, miệng lại đầy đất.
Sau đó, người trong nhà rối trí, liền nghĩ đến Lý mặt rỗ. Dù sao Lý mặt rỗ ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng có chút danh tiếng, người nhà dưới quê gọi điện lên, Lý mặt rỗ có thể không giúp sao? Cho nên cùng đường chỉ có thể sớm về nước tìm tôi thương lượng. Tôi cũng buồn bực, theo như tập tục nơi đó, loại chuyện này tìm thầy cúng làm phép chẳng đáng tin cậy hơn so với tôi sao? Dù sao đây cũng là chén cơm của bọn họ, tôi chỉ đi buôn bán âm vật, âm vật quấy phá có lẽ tôi còn có thể xử lý, nhưng loại chuyện này dường như là bị quỷ nhập, tôi nào biết cách giải quyết những chuyện này?
Tôi vốn muốn cự tuyệt Lý mặt rỗ, nhưng hắn lại nói khi còn bé nhị cữu đối xử với hắn rất tốt, không thể vong ân phụ nghĩa như vậy, tôi mềm lòng, đồng ý sẽ đi xem một chút. Tôi nói:
“Nhưng phải nói trước, nếu không giải quyết được thì ta sẽ bỏ đi!”
Lý mặt rỗ nghe vậy cũng sảng khoái đáp ứng. Kỳ thật tôi cũng từng nghĩ đây là do âm vật quấy phá, nhưng Lý mặt rỗ trước sau đều không nhắc tới âm vật, bởi vậy trong lòng tôi cũng không chắc chắn. Đêm đó Lý mặt rỗ lái xe đưa tôi đi, ban đầu tôi muốn sáng hôm sau mới đi nhưng hắn sống chết cũng không chịu, nói cái gì mà đi sớm về sớm. Hết cách, tôi chỉ có thể đáp ứng, ngồi xe cả một đêm, ngày hôm sau mặt trời còn chưa ló, chúng tôi cuối cùng đã đến thôn trang nhà nhị cữu của Lão Lý: Hoàng Hòe Thôn.
Đường nơi đây rất xấu, xe không đi vào được, cho nên đến ngoài thôn, tôi và Lý mặt rỗ phải xuống xe đi bộ. Tối hôm qua còn có một trận mưa lớn, giày của chúng tôi be bét toàn là nước bùn. Đi nửa tiếng mới đến nhà nhị cữu hắn, vừa nhìn thấy ngôi nhà rách nát đã biết không phải nhà giàu có. Đây là loại nhà ngói tương đối cũ kỹ ở nông thôn, trong dùng nhà dùng mấy chữ…
“Chỉ có bốn bức tường”
Để hình dung cũng không tính là quá đáng. Đi vào nhà cũng không có chỗ đặt chân, bởi vì trên sàn nhà khắp nơi là phân gà vịt, chó giữ cửa cũng thấy người lạ đến mà sủa ỏm tỏi. Tiếng chó sủa làm tôi chú ý, đó là một con chó đen to lớn, màu lông đen nhánh tỏa sáng, làm người nhìn rất dễ chịu.
Chỉ là tôi phát hiện ra nó gầm gừ cũng không phải là do tôi, tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Thình lình phát hiện sau lưng có một lão nhân tóc mai điểm bạc, mặt mũi toàn là nếp nhăn, nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi. Điều khiến tôi chú ý nhất là khóe miệng lão toàn là đất cát, tất cả giống như lời của Lý mặt rỗ. Không chỉ như vậy, tôi còn phát hiện tinh thần lão có chút hoảng hốt, ánh mắt vô thần, dường như là bị cái gì đó khống chế.
“Nhị cửu? Ngài không sao chứ? Ta là mặt rỗ a, ngài còn nhận ra ta không?”
Lý mặt rỗ khẩn trương hỏi, hai tay quơ trước mặt lão nhân.
Nhưng lão già lại không hề hay biết, dường như không nhìn thấy hai người chúng tôi, cứ ngơ ngác đi vào phòng. Lý mặt rỗ bất đắc dĩ nhìn tôi rất phiền muộn. Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, loại tình huống này tôi cũng mới gặp lần đầu. Trước kia mới xem trên mạng nói nghèo quá phải ăn đất, nhưng hôm nay nhìn thấy tận mắt là ăn đất thật sự. Hiện giờ tôi không có đầu mối, muốn làm rõ ràng sự tình nhất định phải đi điều tra mới có thể biết được đã xảy ra chuyện gì. Cũng đúng vào lúc này, trong phòng có một nam nhân trung niên bước ra, nhìn qua đã biết là loại nông dân trung thực, trên mặt đầy râu ria, ánh mắt đầy mệt mỏi, xem ra đã vì chuyện này mà lo nghĩ rất nhiều.
“Lý ca, ngươi đã tới, vị này là?”
Nam tử trung niên lúc đầu thần sắc mỏi mệt nhưng khi nhìn thấy Lý mặt rỗ tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều. Có điều sự chú ý của hắn lại rơi vào người tôi. Hắn thấy tôi còn quá trẻ, Lý mặt rỗ nói muốn dẫn cao nhân tới, mà tôi thì nhìn nào giống cao nhân. Lý mặt rỗ rất giỏi nhìn sắc mặt mà nói chuyện, vừa nhìn ánh mắt của người kia lập tức hiểu được hắn nghĩ gì, lập tức kéo tôi tới giới thiệu…
“Ngươi cũng chớ xem thường vị huynh đệ này của ta, hắn mặc dù còn trẻ, nhưng thực lực trong nghề là số một số hai, ta không phải nói khoác…”
Lý mặt rỗ thổi tôi lên mây, tôi ở một bên lúng túng đứng đấy, không biết nói gì cho phải, chỉ có thể kiên trì nhìn Lý mặt rỗ tâng bốc.
“Đến đây, Trương gia tiểu ca, ta giới thiệu với ngươi! Vị này là biểu đệ của ta, người trong thôn đều gọi hắn là Nhị Đản, ngươi cứ gọi như vậy là được.”
Cái tên này nghe qua là biết tên của người thành thật, nhưng cũng rất quê mùa, ở nông thôn, cái gì mà Nhị Đản (hai trứng), Cẩu Xuyên Tử (dái chó/đít chó), Cẩu Oa (chó con) các thứ đều rất hay gặp. Nhưng bảo tôi gọi hắn là Nhị Đản, trong lúc nhất thời tôi cảm thấy không tự nhiên nên vẫn gọi hắn một tiếng Nhị Đản ca. Sau đó tôi bảo Nhị Đản kể lại tình hình bệnh nhân rốt cuộc là như thế nào? Nhị Đản cũng rất tin tưởng Lý mặt rỗ, sau khi Lý mặt rỗ giới thiệu, hắn cũng không lo nghĩ, mở miệng gọi tôi một tiếng đại sư làm tôi không dám đáp lời. Lời hắn nói so với Lý mặt rỗ cũng không khác nhau lắm, đều là sau khi chạng vạng tối thì ra khỏi nhà, rạng sáng hôm sau về nhà, ăn đất cả đêm, đi ngoài không ra phân.
Điều này không khỏi làm tôi hồ nghi, cho dù là bị quỷ nhập cũng không thể mỗi ngày đến đúng giờ là quỷ lại nhập vào người a, con mẹ nó so với đồng hồ báo thức còn chính xác hơn, trong này nhất định có vấn đề gì đó.
“Đúng rồi ta muốn hỏi, trước khi cha ngươi phát bệnh, nhà các ngươi có nhặt được hay mua vật gì kỳ quái không?”
Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào với một nông dân về âm vật, chỉ có thể hỏi như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |