Càng ngày càng nhiều vong linh, vụn vặt lẻ tẻ thoát ra khỏi trận pháp, nhưng bọn hắn vừa nhảy ra ngoài sẽ bị Lão Thử tiền bối tấn công. Những vong linh này mặc dù không có lý trí, nhưng ít nhiều vẫn có chút thông minh, thấy đồng bạn vừa thoát ra ngoài thì trong nháy mắt đã hồn phi phách tán, đều do dự ngừng lại, không mù quáng lao ra nữa. Những vong linh vừa xông phá trận pháp đã làm tôi mệt mỏi, hữu khí vô lực, động một đầu ngón tay cũng vô cùng gian nan vất vả. Để chống đỡ Phích Lịch Thiên Hỏa Trận xoay chuyển, tôi đã gần như hao phí toàn bộ sức lực.
Còn đang suy tư, đám vong linh lại nhất loạt lao ra khỏi trận trận, trong nháy mắt, tia lửa lóe lên không ngừng, ngọn lửa màu xanh xông lên tận trời, những vong linh kia bạo tạc không ngừng, giống như trời giáng thiên lôi phát nổ vậy. Thân thể tôi giờ này đang phải nhận thống khổ như muốn xé rách ra. Cuối cùng, theo một tiếng ầm vang, đại trận vỡ ra một vết rách, nếu không phải tôi tự chủ được, e là đã bị tiếng động chấn cho ngây ngốc rồi…
Đại trận đã hoàn toàn bị phá hỏng, ngọn lửa màu xanh đã không còn, bầy quỷ như thuỷ triều sôi trào mãnh liệt công tới Lão Thử tiền bối. Không xong rồi! Tôi tuyệt vọng, Phích Lịch Thiên Hỏa Trận còn chưa diệt được nửa số vong linh đã bị phá hỏng, số vong linh còn lại càng đánh càng mạnh, chúng tôi xong đời rồi. Tôi nhìn Lão Thử tiền bối, trên mặt lão lộ ra biểu cảm rất đặc sắc, trên mặt lo sợ hết xanh lại đen, nhưng cuối cùng vẫn nghĩa vô phản cố xông lên, tay cầm linh phù không ngừng bắt chỉ quyết, định ngăn lại đám vong linh.
Mặc dù Lão Thử tiền bối tấn công rất hiệu quả, mỗi lần xuất chiêu đều đánh cho một vong hồn phải hồn phi phách tán, nhưng đối phương quá đông, cách bọn chúng công kích cũng rất đặc biệt, trực tiếp bay xuyên qua người lão, mỗi lần như vậy Lão Thử tiền bối như bị trọng thương, động tác dần dần chậm lại… Lão nuốt linh đan chống đỡ thân thể, nhưng đâu có ích gì? Đối phương chiếm ưu thế về số lượng, Lão Thử tiền bối đã sớm như cái xác không hồn, sắc mặt tái nhợt, không có biểu cảm, chỉ tấn công như máy móc. Mà lực công kích lại ngày càng yếu, cuối cùng đã không còn hiệu quả, lão như một tòa lầu cao ầm vang sụp đổ.
Hai mắt tôi lộ ra vẻ tuyệt vọng, Lão Thử tiền bối dùng linh đan cưỡng ép chống đỡ lấy thân thể, chỉ sợ là dù đám vong hồn không lấy đi tính mạng của lão, thì lão cũng không sống tiếp được nữa a? Dù sao tinh nguyên một người có hạn, tiêu xài hết thì căn bản là không có cơ hội sống lại. Dù vậy, Lão Thử tiền bối vẫn nhìn tôi, miệng mấp máy, tựa hồ là đang nói với tôi “Mau trốn!” Trốn? Tôi cười thảm một tiếng, tôi có thể trốn sao? Tôi hiện giờ đứng lên còn khó, chớ nói chi là chạy trốn.
Cứ như vậy tôi và lão nhìn nhau, Lão Thử tiền bối thấy chết không sờn khiến tôi xúc động. Lúc này, sau lưng bỗng nhiên có người nhẹ nhàng vỗ vai tôi, tôi quay đầu, thì ra là Lý mặt rỗ và Tiểu Ái. Đáng chết! Tôi thầm mắng, hai tên khốn kiếp này sao lại chạy ra ngoài? “Đừng nói gì.” Lý mặt rỗ, tên đại lão gia này đang khóc như mưa “Ta sẽ cứu ngươi.” Nói xong, Lý mặt rỗ nghiêng người, vác tôi lên lưng chạy về hướng nhà xác. Trong lòng tôi kinh hãi, Lý mặt rỗ đáng chết này sao lại không nghe lời như thế? Đám vong linh đang muốn tìm thế thân, tên gia hỏa này lại chủ động mò tới cửa, dương khí lộ ra, đám vong linh khẳng định sẽ phát hiện ra lão Lý a.
Quả nhiên, vong linh đang tìm kiếm người sống thế thân ở bốn phía, vừa thấy Lý mặt rỗ chạy ra, tất cả đều ngừng lại, quay người nhìn hắn, sau đó như trận trận âm phong nhanh chóng lao về phía Lý mặt rỗ và Tiểu Ái. Trong lòng tôi kinh hãi, mặc dù thân thể hư nhược không còn chút khí lực, nhưng vẫn chật vật nói “Chạy… Chạy mau!” Nhưng đã không kịp rồi, âm phong đã bao vây chúng tôi, tạo thành một cơn lốc nhỏ, cát bay đá chạy khiến tôi không thấy gì. Ngay sau đó tôi cảm thấy Lý mặt rỗ run lên, cùng tôi ngã lăn ra trên mặt đất.
Tôi vốn đã hư nhược muốn chết, bị Lý mặt rỗ làm té ngã như vậy lại càng thê thảm hơn, xém chút ợ ra rắm. Tôi không để ý tới đau đớn, lập tức nhìn về phía Lý mặt rỗ. Lão Lý và Tiểu Ái hai mắt khép hờ, chân nhón lên, trên mặt lộ vẻ đau đớn không chịu nổi. Xung quanh tôi, một đám vong linh trên người dấy lên hỏa diễm, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của bọn chúng. “Vì sao lại hoả thiêu chúng ta!” Lý mặt rỗ và Tiểu Ái đồng thanh, tê tâm liệt phế nổi giận gầm lên một tiếng, sóng âm làm cho mãng nhĩ tôi ong ong. Tôi ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý mặt rỗ và Tiểu Ái từng bước áp sát.
“Vì sao lại hoả thiêu chúng ta…” Hai người không ngừng lặp lại câu nói này, từng bước tới gần, vòng vây của đám vong linh cũng ngày càng nhỏ, ngọn lửa trên người chúng tản mát ra khí tức âm hàn băng lãnh, lạnh tận xương tủy, khiến tôi từ từ mất đi ý thức. Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một thanh âm linh hoạt kỳ ảo, phảng phất như từ phía chân trời xa xôi truyền đến.
“Bắc Minh hữu hoả, lai tự vu thiên, kim quang vạn trượng, phích lịch hàng ma!” Thanh âm này, giọng điệu này, thậm chí câu từ này đều rất quen thuộc. Nhất Sơ, là giọng của Nhất Sơ. Hắn cũng biết Phích Lịch Thiên Hỏa Quyết. Tôi mừng rỡ, ý thức hỗn độn lập tức thanh tỉnh lại không ít, nhìn về phía thanh âm. Ngoài cổng cục cảnh sát, một người thân mặc đạo bào vàng, đeo trường kiếm, đang chậm rãi đi tới. Thanh âm không linh đó phảng phất như có thể rửa sạch cõi tâm linh của người ta, làm cho sợ hãi và tuyệt vọng nội tâm biến mất, làm tôi một lần nữa tràn đầy hy vọng với cái thế giới này.
Đám vong linh thì đều thất kinh, quay người muốn chạy trốn. Nhưng đã không kịp, bọn hắn chưa chạy ra khỏi pháp trận, một đạo thiên lôi trong nháy mắt đã xuyên không đánh tới Phích Lịch Thiên Hỏa Trận. Phích Lịch Thiên Hỏa Trận một lần nữa khởi động, ánh lửa ngút trời, tiếng sấm không ngừng, làm đám vong linh chạy trối chết, thanh âm quỷ khóc sói gào liên tiếp không ngừng vang lên.
Nhất Sơ không niệm chú nữa, mặc cho Phích Lịch Thiên Hỏa Trận tự khởi động, sau đó đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, lau mặt cho tôi hỏi “Không sao chứ?” Trong lòng tôi cảm động, vội vàng lắc đầu. Lý mặt rỗ chật vật ho khan hai tiếng, nói “Đại huynh đệ, chơi chết bọn chúng đi.” Nhất Sơ khẽ lắc đầu “Bọn chúng cũng là những người chịu khổ sở, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt?” Nói xong, Nhất Sơ ngạo nghễ đứng cạnh Phích Lịch Thiên Hỏa Trận, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám vong linh đang chạy trối chết “Các ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta, hiện giờ chỉ có hai con đường, hoặc là hồn phi phách tán, hoặc là theo ta đi chuyển thế đầu thai!”
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv1.com/dan-buon-do-am-quyen-2/
Một thời gian sau, tôi vẫn ở trong bệnh viện dưỡng thương, Lão Thử tiền bối sau khi phục dụng vô số linh đan diệu dược của Giang Bắc Trương gia, cũng đã tỉnh lại. Tôi biết tin cũng đã yên lòng, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt là được rồi. Nhưng từ khi bị Giang Bắc Trương gia lợi dụng, trong lòng tôi vẫn có một khúc mắc không thể nào giải khai. Mặc dù Giang Bắc Trương gia thường xuyên tặng cho tôi cái này cái kia, chủ động thân thiết với tôi, nhưng vẫn không thể xóa bỏ khúc mắc trong lòng tôi.
Do có Nhất Sơ gia nhập trận doanh của chúng tôi, Long Tuyền sơn trang mấy ngày này đã thu liễm rất nhiều, không tiếp tục tấn công chúng tôi nữa. Nhất Sơ nói Vô Tự Thiên Thư bị hủy, Long Tuyền sơn trang tuy đau lòng không thôi, nhưng tạm thời sẽ không rảnh trừng trị tôi. Hắn bảo tôi trong khoảng thời gian này cứ mở cửa tiệm như thường lệ, tiếp tục nhận buôn bán âm vật, để tăng lịch duyệt của bản thân. Vạn nhất Long Tuyền sơn trang lại ra tay, tôi cũng có thể tự bảo vệ.
Tôi gật đầu đồng ý, liền cùng Lý mặt rỗ rời đi. Lão Thử tiền bối đã khôi phục thần trí, cơ bản không có gì đáng ngại, chỉ là khi biết bị Giang Bắc Trương gia lợi dụng lại phun ra một ngụm máu! Tôi cảm thấy nếu lão có thể đứng dậy được, đoán chừng đã sớm tới Giang Bắc Trương gia tính sổ. Vị trí tiệm đồ cổ của tôi, thực tế nằm trong phạm vi thế lực của Long Tuyền sơn trang. Nhưng lo ngại dư uy của Giang Bắc Trương gia, Long Tuyền sơn trang cũng không dám tùy tiện ra tay với tôi.
Chỉ là gần đây mối làm ăn càng ngày càng ít, cơ bản không có ai đến tìm tôi, tôi biết chắc là do Long Tuyền sơn trang giở trò trong bóng tối, tôi cũng lười để ý đến bọn họ. Không có càng tốt, tôi còn có thể nghỉ ngơi một chút, vui vẻ ở bên Tiểu Nguyệt. Ròng rã hai tháng, tôi không tiếp nhận một mối làm ăn nào, thời gian trôi qua không có gì đặc biệt, có thời gian liền cùng Tiểu Nguyệt đi ăn cơm, du lịch các thứ, Tiểu Nguyệt cười nói nàng nuôi tôi cả đời cũng được, chỉ cần tôi không đi mạo hiểm nữa.
Nhưng tôi trong lòng băn khoăn, cũng không thể cả một đời ăn bám nữ nhân a? Tôi là người có lòng tự trọng rất mạnh, sao có thể nhàn rỗi không đi kiếm sống được. Không quản việc nhà không biết củi gạo dầu muối quý giá, tiền tiết kiệm của tôi cũng đang nhanh chóng tiêu hao, tiệm đồ cổ lại không kiếm ra tiền. Đành phải bảo Lý mặt rỗ đi hỏi thăm một chút, có thể tìm được mối làm ăn nào không?
Lý mặt rỗ còn gấp hơn tôi, hắn còn phải chu cấp cho con trai, tiêu xài tự nhiên là tốn kém, khắp nơi nghe ngóng cũng không có tin tức gì. Tôi phiền muộn, thầm nghĩ thực sự không được vậy dứt khoát đến phạm vi thế lực của Giang Bắc Trương gia mưu sinh đi! Ngay lúc tôi đang phát sầu vì sinh kế, lão bản của tiệm đồ cổ sát vách bỗng nhiên tìm tới, nhờ tôi giúp hắn giám định một món đồ cổ. Đương nhiên là miễn phí, tôi cũng không tiện nói gì, chỉ đơn giản giúp lão bản đó một chút.
Đây là một cái nghiên mực rất cân xứng, bên góc có vết tích sứt mẻ, trên đại thể coi như là được. Nghiên mực tản mát ra mùi mực nồng đậm, nhìn qua có tới ngàn năm lịch sử. Tôi cầm lấy kính lúp quan sát kỹ một phen, cuối cùng kết luận nghiên mực là đồ từ Đường triều, liền hỏi “Tề lão bản, thứ này mua bao nhiêu tiền?” Tề lão bản lại nhìn tôi cười thần bí, dường như là chiếm được đại tiện nghi “Một ngàn tệ.”
(Chiếm tiện nghi: Ý chỉ chiếm được chỗ tốt, có lời)
Tôi im lặng, Tề lão bản như tên trộm, khẳng định là ‘nhặt nhạnh chỗ tốt’ từ trong tay của nông dân không hiểu chuyện. Tề lão bản là một thương nhân tinh minh, am hiểu nhất là nhặt nhạnh chỗ tốt trong tay người ngoài nghề, mặc kệ là phú giáp thổ hào một phương, hay là nông dân nghèo rớt mùng tơi, chỉ cần trong tay có đồ tốt, hắn đều có thể bằng vào đôi môi có thể đem người chết nói thành người sống lừa được đồ vật đến tay. Bởi vậy sinh ý của Tề lão bản là tốt nhất trong phố đồ cổ.
Nhưng điều châm chọc là, Tề lão bản còn chưa tốt nghiệp cấp 2, trên cơ bản có thể xem như nửa mù chữ, nhưng thu nhập mỗi tháng lại nhiều hơn chủ của một công ty trung đẳng. Tề lão bản thường xuyên nói nếu như mình lúc trước học đại học, đoán chừng hiện tại cũng đã về quê làm công chức ở một huyện nhỏ, khổ cực bôn ba để mua xe thế chấp, rất có thể ngay cả vợ cũng không có, cho nên câu cửa miệng của hắn là tri thức thay đổi vận mệnh!
Mấy ngày tiếp theo, tôi cũng không gặp Tề lão bản. Điều này có chút không bình thường, bởi vì Tề lão bản là người thích khoe khoang, ban ngày nếu không có việc, thường xuyên tay trái cầm trái đào, tay phải cầm ấm trà đi lại trên phố, khoe khoang với đàn ông, trêu chọc đàn bà. Hôm nay đã chạng vạng tối, tôi như thường ngày nằm trên ghế, cùng với mấy ông chủ ở kế bên nói chuyện phiếm đánh cái rắm giải khuây.
“Kỳ quái, đã vài ngày không gặp Tề lão bản!” Bạch Ngọc Tây Thi ngồi đối diện nói “Điều này không thích hợp a.” – “Ta nói này tiểu Tây thi, ngươi không phải là nhớ Tề lão bản rồi chứ? Thích thì nhích thôi, cả ngày lén lút thật không vui vẻ gì cả.” – “Lão Mã, ngươi là ăn no rửng mỡ à? Lão nương lại coi trọng tên xú quỷ kia ư. Ta nói thật đó, các ngươi không cảm thấy Tề lão bản đóng cửa không ra ngoài rất kỳ quái sao?” – “Đúng vậy a, rất kỳ quái. Tề lão bản sẽ không chết trong nhà chứ?” Đám người bàn luận ầm ĩ.
“Tề lão bản cả ngày toàn thu mua đồ chơi cổ quái kỳ lạ, nói không chừng đã bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lên…” – “Mấy thứ bẩn thỉu nào có nhiều như vậy a? Ta thấy rõ ràng là bị kẻ thù tìm tới cửa. Thằng cháu này vì tiền loại người gì cũng dám trêu vào, băng đảng cừu thù cũng không ít.” Đám người ngươi một lời ta một câu, sự tình càng nói càng ly kỳ, cuối cùng mọi người nhất trí đề cử tôi đến nhà Tề lão bản xem một chút.
Tôi cười khổ không thôi, không nhịn được nói “Đều ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm a, cửa hàng nhà mình thì không lo, còn có tâm tư đi quản chuyện nhà khác! Ta thấy Tề lão bản đoán chừng là đã kiếm lời, không biết đi đâu phong lưu khoái hoạt rồi.” Đám người cười toe toét, chuyện này cũng bỏ qua. Nhưng người nói vô tình người nghe có ý, bọn hắn nói vậy, tôi cũng lăn qua lộn lại không ngủ được. Suy nghĩ lại một chút lần cuối cùng gặp Tề lão bản, hắn đang cầm nghiên mực, cho dù là người không hiểu chuyện cũng sẽ không thể bán với giá một ngàn tệ a.
Chắc không phải nghiên mực đó là âm vật, có người muốn chơi Tề lão bản chứ? Càng nghĩ, tôi càng lo sợ bất an, cuối cùng vẫn quyết định đi xem thử một chút. Tiểu Nguyệt mơ màng tôi làm gì vậy, tôi nói ra ngoài một chút, Tiểu Nguyệt liền ngủ tiếp, tôi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái. Trăng sáng treo cao, không khí mát mẻ, thế giới này khó có được yên tĩnh như thế, tiếng ve kêu giai điệu duy nhất còn lại, làm cho người ta cho dù bực bội bất an cũng trở nên an tĩnh.
Tôi đi về hướng nhà Tề lão bản. Tiếng nữ nhân khóc lóc mắng chửi, phá vỡ sự yên tĩnh, tôi nhíu mày một cái, nhìn về phía thanh âm. Thanh âm chính là từ nhà Tề lão bản truyền tới, dưới ánh trăng mông lung, tôi thấy trong tiểu viện nhà Tề lão bản có hai người đang đánh nhau. Kia không phải là Tề lão bản và lão bà hắn sao? Đêm hôm khuya khoắt hai người làm cái gì không biết. Tôi giật mình, vội vàng liền chạy đi gọi cửa nhà Tề lão bản.
Hai người cuối cùng đã dừng lại, tôi nhẹ nhàng thở ra. Nhìn lại bọn họ, lập tức nhịn không được cười rộ. Tề lão bản và Tề đại tẩu quần áo toàn thân đều bị xé rách tung. Tề lão bản vốn đã mập, giờ toàn thân thịt mỡ đều lộ ra, cực kỳ khó coi. Mà Tề đại tẩu, lại trái ngược hẳn với hắn. Tề đại tẩu ngày thường rất chú trọng trang điểm, dù đã quá ba mươi tuổi, nhưng phong vận (nét quyễn rũ) vẫn còn, hiện giờ bộ dáng chật vật không chịu nổi, so với ngày thường lại càng thêm gợi cảm, tôi cũng có chút bị hấp dẫn.
Tổ sư, nữ nhân này quả thực là hồ ly tinh, thế là tôi vội vàng lắc đầu, ép mình tỉnh táo lại. “Trương gia tiểu ca, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta.” Tề đại tẩu trông thấy tôi, lập tức gào khóc “Họ Tề ở bên ngoài nuôi tiểu tam, con mẹ nó còn được coi là nam nhân sao?” Tôi nhịn không được cười rộ, Tề lão bản cũng thật là, trong nhà có lão bà xinh đẹp như vậy, mà vẫn có tâm tư đi ăn vụng. Tôi nhìn Tề lão bản “Tề lão bản, ngài…” – “Ai.” Tề lão bản thở dài, cắt lời tôi “Từ xưa duy chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi dạy! Người vợ như vậy, không cần cũng được, hôm nay ta bỏ ngươi.”
(Từ “vợ” trong câu nói của Tề lão bản nguyên văn là 泼妇: Bát phụ: Chỉ người vợ, phụ nữ đã lấy chồng/người phụ nữ hung dữ, vô lý/con chuột chù. Trong câu này tôi không biết nên dịch thành “vợ” hay “người đàn bà vô lý” hay “đồ chuột chù” cho phải, dẫu để thế nào thì cũng có ý nghĩa riêng và đều phù hợp cả nên tôi chọn lối trung dung nhất. Thiết nghĩ người Trung Hoa thật sâu sắc lắm thay)
Nói xong, Tề lão bản xoay người trở về phòng. Tại sao tôi cảm giác Tề lão bản hơi là lạ, hắn không phải là mù chữ sao? Từ lúc nào nói chuyện lại nho nhã như thế?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |