“Đây là giá trị tinh thần, cho bao nhiêu tiền cũng không bán, hiểu không?”
Hắn nghiêm trang mà nói, tôi nghe xong trong lòng rất vui vẻ, chỉ sợ cả đời này chỉ có Lưu An có thể khiến Lý mặt rỗ vốn coi tiền như mạng không có hứng thú đối với tiền!
Mấy tháng sau tôi đều nhàn rỗi ở nhà, còn nhân lúc Tiểu Nguyệt không bận chuyện công việc cùng nhau về quê thăm nhạc phụ nhạc mẫu, thân thể bọn họ đã hoàn toàn khôi phục, cuộc sống bình thường cũng không bị ảnh hưởng gì. Lúc này Tiểu Nguyệt mới yên tâm, trong ánh mắt nhìn tôi tràn ngập cảm kích. Kỳ thật tôi vẫn luôn coi nhạc phụ nhạc mẫu như cha mẹ mình mà đối đãi, bảo nàng không cần quá để ý, nhưng nàng trong lúc lơ đãng luôn tỏ vẻ cảm tạ, dần dà tôi cũng kệ nàng…
Sau khi về thăm quê Tiểu Nguyệt tiếp tục đi làm, tôi thì ăn không ngồi rồi nghỉ ngơi cả một tháng, quỷ tiết mỗi năm một lần rốt cuộc đã sắp tới. Tôi còn chưa liên hệ với Nhất Sơ thì hắn đã chủ động gọi điện thoại tới, hẹn tôi vào 3 ngày sau ở Trùng Khánh. Dù sao bệnh tình của cha mẹ vợ tôi đã được khống chế, tôi cũng không gạt Lý mặt rỗ nữa, nói lại tình huống với hắn, sau đó bảo hắn giúp tôi trông nom tiệm đồ cổ. Lý mặt rỗ trong điện thoại mắng to tôi không có nghĩa khí, tôi cười lớn rồi cúp máy.
Khi tới Trùng Khánh thì Nhất Sơ đã ở đó rồi, điều ngoài ý muốn của tôi là Bạch Mi thiền sư cũng ở đó, bọn họ đang ở một khách sạn gần chân núi. Nhất Sơ thấy tôi thì hơi gật đầu, nhìn qua khí sắc hắn cũng không tệ lắm, xem ra hắn đã thu xếp mối quan hệ với nhạc phụ. Nhưng sắc mặt Bạch Mi thiền sư lại không tốt như vậy, thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng, tôi cau mày hỏi thăm ngài.
“Vài ngày trước bị trúng thi khí của một con Thi vương, không đáng ngại, khụ khụ…”
Bạch Mi thiền sư xua xua tay tỏ vẻ không sao, nhưng vẫn chưa nói xong đã nhịn không được mà ho khan. Tôi lo lắng mà nhìn Nhất Sơ, hắn nhàn nhạt nói:
“Mệnh của lão hòa thượng rất tốt, ho vài cái không có gì đâu.”
Tiếp đó hắn đổi chủ đề, thanh âm trầm thấp nói đã xác thực được tin tức, người của Long Tuyền Sơn Trang sẽ tham gia giao dịch đại hội Quỷ Môn Quan lần này.
Sắc mặt tôi không khỏi lạnh lùng, nhớ lại những lần Long Tuyền Sơn Trang hãm hại tôi, cầm lòng không được mà nắm chặt tay, lạnh lùng nói:
“Khi có được Giao Nhân Lệ rồi, ta nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt!”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Nhất Sơ mặt không biểu cảm nói:
“Long Tuyền Sơn Trang lần này tới, chỉ sợ cũng là muốn tìm chúng ta tính sổ.”
Tôi sửng sốt hỏi hắn có ý gì?
Nhất Sơ hỏi tôi còn nhớ chuyện xảy ra ở Tam Thủy Thôn không.
“Nhớ, sao vậy?”
Tôi lập tức gật đầu, lúc ấy tiểu đạo đồng vì cứu chúng tôi mà hy sinh bản thân, mà tôi vì thẹn quá hóa giận mà chặt đầu của tên cẩu tặc Long Tuyền Sơn Trang kia, sau đó lại vì chuyện này mà còn bị người của Bộ Quốc phòng lợi dụng một phen.
“Kẻ bị chúng ta giết là một trong tứ đại trưởng lão của Long Tuyền Sơn Trang.”
Nhất Sơ nói tới đây sắc mặt cũng không còn tự nhiên, hắn xoa huyệt Thái Dương, cẩn thận nói với tôi.
Thì ra Long Tuyền Sơn Trang có tứ đại trưởng lão, được xưng là Phong Hổ Vân Long, mỗi người đều có việc của mình, trong đó có 3 trưởng lão là cao thủ, chỉ có Hạng Nguyên Trấn bị chúng tôi giết là có thân thủ bình thường. Hạng Nguyên Trấn dựa vào đầu óc để kiếm cơm, hắn dùng tà trận đẩy chúng tôi vào tuyệt cảnh chính là minh chứng rõ nhất. Lần trước khi hắn làm nhiệm vụ đã vô tình phát hiện ra tôi, ỷ vào thông minh mà thuận tay ngáng chân tôi, kết quả bị Nhất Sơ kịp thời đuổi tới, ngược lại đã ném tính mạng của mình vào đó.
Sau khi xảy ra chuyện này, Long Tuyền Sơn Trang nổi giận lôi đình! Nhưng vì những người có bối phận cao như Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư, lại có Giang Bắc Trương gia chấn nhiếp nên bọn họ vẫn không xuống tay với tôi. Nói tới đây, Nhất Sơ có chút lo lắng nhướng chân mày:
“Long Tuyền Sơn Trang nếu đã trắng trợn tham gia lần giao dịch này, cho thấy bọn họ có một âm mưu rất lớn.”
“Nhất Sơ thí chủ nói không sai!”
Bạch Mi thiền sư đếm Phật châu trong tay, sâu kín nói:
“Bị chúng ta đè ép lâu như vậy, tính ra bọn họ quả thực đã sắp bạo phát rồi.”
Tôi cảm thấy trong lời của Bạch Mi thiền sư như có thâm ý gì đó, vội vàng hỏi. Không ngờ Nhất Sơ ho nhẹ một tiếng, cắt lời Bạch Mi thiền sư, bảo tôi mau tranh thủ ăn chút gì đó. Tôi có chút buồn bực, nhưng nếu Nhất Sơ đã muốn giấu giếm tôi bí mật gì đó thì tôi cũng không hỏi, đơn giản là không quản nữa. Ăn cơm xong Nhất Sơ bảo tôi và Bạch Mi thiền sư cứ nghỉ ngơi trước, còn hắn một mình mang kiếm rời đi, cũng không nói là đi làm gì. Tôi nằm trên giường một hồi, trong đầu chỉ nghĩ đến lần này Long Tuyền Sơn Trang sẽ thi triển âm mưu như thế nào?
Nói thực tôi rất sợ bọn họ, bởi vì đám người này cũng không lộ mặt giao thủ mà am hiểu việc ngấm ngầm giở trò, tôi lại không có tâm tư tinh tế như Nhất Sơ, sợ rằng một khi không cẩn thận sẽ mắc mưu. Chỉ là ngoài sợ hãi trong lòng tôi còn có chút kích động thậm chí là chờ mong, nếu có thể nhân cơ hội này hoàn toàn giải quyết ân oán với Long Tuyền Sơn Trang thì về sau sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nghĩ như vậy lòng tôi hoàn toàn thả lỏng, dần dần chìm vào giấc ngủ, đến sẩm tối Nhất Sơ về tới khách sạn, tôi phát hiện trên áo và mặt mũi hắn đầy bụi bặm, quần thì ướt dầm dề, một bộ phong trần mệt mỏi, liền hỏi hắn đã đi đâu.
“Ta đi ra ngoài.”
Nhất Sơ lạnh lùng đáp, sau đó úp mì gói ăn vội, nhìn dáng vẻ là đã đói lả. Ăn xong, không chờ tôi hỏi, Nhất Sơ chủ động nói hiện giờ nơi giao dịch đã được mở ra, cư dân và quỷ hồn ở địa phương đang tiến hành công tác chuẩn bị, cho nên người tới không nhiều lắm.
Cuối cùng hắn có chút may mắn nói:
“Hiện giờ người của Long Tuyền Sơn Trang vẫn chưa tới, chúng ta nhân cơ hội này đi vào, tránh cho bị bọn họ ám toán.”
“Địa điểm giao dịch ở đâu?”
Tôi gật đầu tỏ vẻ tán đồng ý nghĩ của hắn. Nhất Sơ lúc này mới ý thức được tôi vẫn chưa biết địa chỉ, không chút suy nghĩ liền nói:
“Quỷ Môn Quan dưới Phong Đô thành.”
“Phong Đô?”
Tôi nghe xong hít một hơi, Phong Đô từ xưa đến nay chính là quỷ thành, tương truyền người sau khi chết linh hồn sẽ tới nơi này, cũng chính là âm tào địa phủ mà mọi người thường nói.
Rất nhiều tác phẩm văn học và phim ảnh đều nhắc tới Phong Đô, hơn nữa rất nhiều tư liệu lịch sử đã ghi lại Phong Đô quỷ thành một cách minh xác. Cho dù sau khi đất nước Trung Hoa mới được thành lập đã đơn giản hóa cái tên Phong Đô, nhưng truyền thuyết quỷ thành về nó chỉ tăng không giảm, thậm chí dần dần trở thành một trụ cột lớn cho phát triển du lịch Phong Đô.
Tôi chuyên môn ăn cơm người chết, cho nên đã vô số lần nghe lời đồn quỷ thành, trước mắt lại sắp tiến vào tìm hiểu đến tận cùng, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa chờ mong. Vốn dĩ tôi cho rằng Nhất Sơ sẽ chờ đến ngày mai mới dẫn tôi đi Phong Đô, nhưng hắn dù nhìn qua đã quá mệt, ai ngờ hắn chỉ nghỉ ngơi nửa giờ đã bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc. Trên đường tới Phong Đô, Nhất Sơ nói nơi giao dịch ở Quỷ Môn Quan, cũng chính là ở dưới lòng đất của Phong Đô hiện giờ, vì cửa vào đến hừng đông sẽ tự động đóng lại, cho nên nhất định phải tới vào buổi tối.
“Chúng ta sẽ đi ra như thế nào, sẽ không bị nhốt ở bên trong chứ?”
Tôi nghe xong không khỏi có chút lo lắng. Bạch Mi thiền sư cười cười, vuốt chòm râu nói:
“Tiểu thí chủ không cần lo lắng, ngươi có thể coi quỷ thành là huyễn cảnh, người đi vào có thể dùng ý niệm để đi ra.”
Lúc này tôi mới yên tâm, ngẫm lại cũng quả thực là như vậy, buôn bán trong đó phần lớn là quỷ hồn, bản thân chính là một loại chuyện rất hư ảo.
Nhất Sơ lái xe khoảng 2 tiếng thì đến huyện thành Phong Đô, cũng không có ý định dừng lại, tôi hỏi hắn có phải có việc khác cần hoàn thành hay không.
“Tới Quỷ Môn Quan phải đi thêm một đoạn.”
Nhất Sơ nhàn nhạt giải thích, thì ra lúc trước khi xây dựng đập Tam Hiệp thì Phong Đô thành đã bị nước sông nhấn chìm, Phong Đô thành hiện giờ được tạo ra sau khi di dời.
Lại đi thêm nửa giờ, Nhất Sơ cuối cùng đã dừng xe lại. Xuống xe tôi mới phát hiện bên ngoài toàn là cỏ dại hoang vu, mà xung quanh cũng chỉ có mấy gian nhà cỏ thưa thớt, gió thổi qua nhìn như lung lay sắp đổ. Bên kia đường có một con sông nhỏ, theo lý mà nói thì địa thế chung quanh tương đối bằng phẳng, nước sông hẳn là chảy rất chậm, nhưng nước sông lại chảy rất xiết, thỉnh thoảng phát ra tiếng róc rách.
Tôi vừa đi lên phía trước hai bước đã cảm thấy có một cỗ hàn ý thấu tim từ trong sông phát ra, thân thể theo bản năng run lên một chút, kinh ngạc phát hiện giữa sông đã xuất hiện một lốc xoáy thật lớn.
“Chẳng lẽ đây là…”
Nhìn cơn gió lốc kia giống như vòi rồng, tôi đột nhiên phản ứng lại, đây có lẽ là lối vào Phong Đô! Nhất Sơ gật đầu, sau đó chỉ vào lốc xoáy nói sau khi hừng đông lòng sông sẽ dâng lên, biến thành dòng sông bình thường, sau đó khi trời tối sẽ biến thành thế này.
Tiếp đó tôi hỏi hắn vì sao nơi này không có một chiếc xe nào, hắn nói đã có người đi vào rồi. Nhất Sơ liếc tôi một cái, nói lối xuống dưới đất có rất nhiều, đâu ai quy định chỉ có thể vào từ đây. “Ách…” Trán tôi không khỏi nhăn lại hiện lên một đường màu đen, còn tưởng rằng chỉ có một lối vào. Tiếp đó Nhất Sơ dẫn chúng tôi theo thứ tự mà nhảy vào, mới đầu tôi còn lo quần áo sẽ bị ướt, kết quả lốc xoáy tựa như hư ảo, khi chạm vào người không hề có cảm giác gì.
Không biết qua bao lâu, lốc xoáy mãnh liệt đột nhiên biến mất, trước mắt một mảnh đen nhánh. Tôi biết mình đã vào thông đạo giữa quỷ thành và ngoại giới, thần kinh không khỏi căng lên! Lúc này cánh tay tôi đột nhiên bị người khác bắt lấy, lòng tôi nhảy lên, cắn răng định móc linh phù ra chụp tới, bởi vì Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư đều nhảy xuống trước tôi, kẻ bắt lấy tôi khẳng định không phải là bọn họ…
Đúng lúc này, người bắt lấy tay tôi mở miệng:
“Cửu Lân, sau khi đi xuống khả năng sẽ thấy mấy thứ không sạch sẽ! Ngươi nắm chặt ta, đừng hoảng.”
Đây là giọng của Nhất Sơ, tôi không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt lấy hắn. Không biết vì sao tôi cảm thấy thân thể Nhất Sơ rất lạnh, vừa định hỏi hắn sao lại như vậy thì phía dưới lại truyền đến tiếng Nhất Sơ đứt quãng:
“Cửu Lân, trong thông đạo này rất tà môn, mặc kệ là ai nói gì với ngươi cũng không cần để ý tới, chúng ta hội hợp ở dưới.”
Tôi nghe xong cả người lông tơ dựng đứng, thân thể cũng nhịn không được mà run lên, hai Nhất Sơ khẳng định có một là quỷ hóa thành, rốt cuộc ai mới là thật đây?
“Cửu Lân, đừng để tâm trí bị mê hoặc.”
Nhất Sơ bên cạnh nhẹ nhàng dặn dò, sau đó lạnh giọng quát:
“Tiểu quỷ ở nơi nào tới, tìm chết!”
Đây rất giống với phong cách của Nhất Sơ, tôi định thần chuẩn bị nắm lấy hắn, nhưng ở phía dưới lại truyền tới giọng của một Nhất Sơ khác:
“Mau niệm Đạo Đức Kinh, bằng không ngươi nhất định phải chết!”
Tôi nghe xong lập tức kết luận kẻ ở bên dưới mới là Nhất Sơ thật, nếu hắn là giả khẳng định sẽ không nhắc nhở tôi, khi tôi muốn niệm Đạo Đức Kinh thì cổ đột nhiên bị bóp chặt, Nhất Sơ giả âm trầm nói:
“Vẫn là bị phát hiện, nhưng không sao, hắc hắc hắc, ngươi đã là con mồi của ta…”
Hắn vừa cười lạnh, vừa tăng sức trên tay, tôi không nhìn thấy mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được lệ khí hắn phát ra.
Bởi vì thân thể đang rơi tự do, tôi không tìm được thứ gì để mượn lực, uổng cho một thân sức lực lại không dùng được, muốn lấy linh phù trong túi thì 2 cánh tay lại bị hắn khóa chặt. Phải biết rằng hắn bóp cổ tôi đã dùng 1 bàn tay, bắt lấy tay tôi lại dùng 2 tay, có thể thấy thứ này ít nhất có 3 cánh tay, thậm chí còn nhiều hơn. Tôi biết giằng co nữa cũng chỉ bất lợi đối với mình, tôi dùng toàn lực cắn đầu lưỡi dựa vào cảm giác phun ra một ngụm tinh huyết!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 04/01/2024 03:22 (GMT+7) |