Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Đạo mộ bút ký – Quyển 5 » Phần 88

Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 88

Hành động bất thình lình của Bàn Tử làm tôi giật mình, phải mất vài giây tôi mới hiểu được hắn muốn làm gì.

Muộn Du Bình đều kiểm tra chúng tôi rồi nhưng chính hắn thì lai không có ai kiểm tra nên Bàn Tử sợ anh chơi đòn tâm lý, tính kế làm Muộn Du Bình phân tâm rồi thừa cơ làm vài đường cơ bản xem kia có phải là mặt nạ không.

Mặt Muộn Du Bình vẫn lạnh tanh, không có dấu hiệu bong chóc chút nào, anh đưa mắt nhìn Bàn Tử một cái, Bàn Tử xấu hổ cười cười nói: “Chỉ là để phòng thôi mà Tiểu Ca, cậu dẫu sao cũng là một trong bốn người chúng ta, tôi chỉ là cẩn thận nên mới mạo phạm thôi, bỏ qua, bỏ qua.”

Muộn Du Bình nghe xong cũng không giận, chỉ quay đi nhìn chỗ khác, tôi liền nói với Bàn Tử: “Anh học đâu cách đánh lén vậy đấy?”

Bàn Tử cả giận nói: “Đánh lén gì đâu, là động tác tôi chỉ hơi bị nhanh chút thôi.”

Thật ra tôi cũng biết rõ thói quen hành động chớp nhoáng thiếu suy nghĩ của Bàn Tử, nên nghe anh nói cũng chỉ cười cười. Bàn Tử trở về vị trí cũ ngồi xuống, có vẻ vẫn hơi xấu hổ đành nói lảng sang chuyện khác: “Vậy có thể thấy là trong bốn chúng ta đều không có ai giả mạo cả, xem ra”nó”khả năng lại mang một mật ý khác, nói không chừng lại không phải là sinh vật sống cũng nên.”

“Ý anh là gì?” Tôi hỏi.

“Nó ngoài có thể ám chỉ con người hoặc động vật ra thì cũng có thể dùng để gọi đồ vật, có lẽ nào thứ Văn Cẩm trốn tránh là một vật gì đó không?”

Bàn Tử luôn có những ý tưởng bột phát rất thú vị, nhưng lại thường không được hợp lý lắm. Tôi lại hỏi: “Vật gì đó? Ý của anh là trong mấy chục năm qua cô ấy vẫn luôn phải chạy trốn những thứ như là quần đùi hoặc là hỉ mũi của chúng ta sao?”

“Con mợ nó chứ, béo gia tôi không có ý chỉ cái đó”, Bàn Tử nói, “trên người.

Các cậu có cái gì thì mang hết ra đây xem nào, biết đâu lại tìm được manh mối cũng nên, mang ra đây nhanh nhanh.’

Tôi lắc đầu nghĩ lấy cái gì chứ, đến cả mấy con xà mi đồng ngư tôi cũng không mang theo, Muộn Du Bình đột nhiên nhíu mày nói: “Không phải, nói tới vật thể thì chúng ta quên không nhắc tới một cái gì đó.”

“Cái gì là cái gì?”

“A Ninh.”

Vừa nghe Muộn Du Bình nhắc tới cái tên này tôi chột dạ hỏi: “Cậu đang nói tới thi thể cô ấy?”

Mọi người đều đã hiểu ra lờ mờ sự việc nên không ai nói gì cả, tôi rơi vào trầm tư một lúc, cảm giác như mình vừa vỡ ra một chuyện rất quan trọng. Biến cố xảy đến với thi thể A Ninh chắc chắn có liên quan tới chuyện này.

Bàn Tử vỗ tay vài cái nói: “Ai da Tiểu Ngô ơi, cậu còn nhớ tới chuyện tối hôm trước chúng ta gặp phải ở trong rừng không, nếu thật sự là như vậy thì cơ bản A Ninh quả thực rất có vấn đề, cho nên tới khi chết mới biến thành thứ như thế,”

Tôi bàng hoảng không nói lên lời, thầm nghĩ không có chuyện như thế được, đây chỉ là suy luận đơn thuần đâu có gì để chứng minh. Xác A Ninh cũng không có ở đây, nếu nói về quỷ dị thì chỉ có thể nói là nơi này âm khí ngút trời mới nảy sinh ra suy nghĩ đó thôi.

Tôi không chấp nhận lập luận của Bàn Tử liền xua xua tay nói: “Tôi thấy chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Hiện tại còn chưa xác định được điều kiện tiên quyết ở đây là gì, có khi Văn Cẩm thực sự đầu óc có vấn đề rồi cũng nên. Cứ ngồi một lúc đoán già đoán non cũng không được việc gì, chúng ta nên nhìn thẳng vào thực tế mà ngẫm xem có phải đã bỏ xót manh mối nào nữa không.”

Bàn Tử không chút phấn khích, ngồi thêm một lát rồi đứng dậy nói: “Tưởng cái gì chứ, tôi nói chuyện này bế tắc lắm rồi, không có lập trường vững chắc nên có nghĩ cũng chỉ thêm đau đầu. Cậu lại cứ một mực đòi nhìn vào thực tế, con mẹ nó chứ, làm gì có thực tế nào ở đây. Thôi chuyện này chúng ta cứ gác lại đã, đợi qua đêm nay rồi sáng mai hãy tính tiếp cũng được.” Nói xong liền cất bước tới lều Phan Tử, không quên nói với chúng tôi đi chuẩn bị nước bùn.

Tôi nhìn đồng hồ, cũng đã tối rồi, những tia nắng cuối ngày cũng tắt từ lâu. Để có thể bảo vệ tốt nhất trong đêm thì cẩn phải chuẩn bị hết thảy thật cẩn thận, nghĩ rồi từ từ đứng dậy cùng bọn họ đi lấy bùn trong đầm lầy.

Đầu tiên là đem bùn đổ lên trên bạt, rồi che lên trên lớp bùn một cái túi chống nước để nhỡ may đêm nay trời có đổ mưa thì cũng không bị trôi mất. Tôi vào trong lều kiểm tra tình trạng Phan Tử, anh vẫn đang ngủ say, nhiệt độ cơ thể cũng đã bình ổn. Bàn Tử bảo mấy tiếng trước Phan Tử có tỉnh lại một lần nhưng thần trí vẫn chưa khôi phục, đành cho hắn uống vài ngụm nước sau đó lại thiếp đi. Nhưng may mắn là đã hết sốt, chắc cũng đã qua cơn nguy hiểm.

Trong khu vực doanh địa này cũng không có bất cứ một vũ khí nào dùng được, Bàn Tử liền đi tìm thật nhiều cục đá lớn nhỏ về để vào một nơi thuật tiện tính làm theo những tráng sĩ sống trong rừng núi dùng đá sỏi để chống lại thú rừng. Tôi nói người ta ít nhất vẫn còn có giáo mác, chúng ta ném hết đá rồi thì chỉ biết đầu hàng chứ làm được gì nữa.

Bàn Tử cho thêm củi vào đống lửa rồi khều cho nó cháy bùng lên, sau đó cầm một cây đuốc đi quanh doanh địa xem nơi nào khô ráo thì đốt thêm vài đống nữa làm chỗ cảnh giới. Ánh lửa đỏ rừng rực chiếu bừng lên cả một vùng rừng núi tối tăm. Hoàn tất mọi chuẩn bị rồi đồng hồ cũng điểm mười giờ, tôi cũng thấy hơi an tâm khi nhìn xung quanh. Bỗng thấy bốn phía trở nên mờ mịt, con mẹ nó chứ, lại là sương mù. Không đến một tiếng đồng hồ, doanh địa đã chìm trong biến sương mù mông lung, không trông rõ được cái gì cả.

Nhìn bốn phía dày đặc sương, bất giác mồ hôi chảy xuống ướt lạnh lưng, tôi đã hoàn toàn bị mất tầm nhìn. Cho dù có ánh lửa bập bùng nhưng cũng chỉ có thể thấy xa nhất là ba thước, xa hơn thì không thấy một hình thù gì rõ ràng cả. Giờ nếu muốn phòng bị hay cảnh giác đều rất khó khăn.

Một mùi hỗn tạp của bùn đất và hơi nước bốc lên xông vào mũi khiến tôi cảm thấy rất ngột ngạt, bất giác tôi chợt nghĩ tới trong sương có độc không? Trong rừng mưa hôm qua không hề để ý tới chuyện này, nhưng giờ cần phải thật cẩn thận. Tôi từng nghe người ta nói trong rừng đặc biết là rừng nhiệt đới ẩm thường có rất nhiều chướng khí, đến tối nhiệt độ trong không khí đột ngột giảm xuống sẽ khiến chúng có cơ hội bay hơi lên. Nhiều nhất là trong khu vực đầm lầy, trong chướng khí thường chứa một lượng lớn khí độc thậm chí là kim loại nặng bay hơi, người có thể chất yếu rất dễ trúng độc, nặng thì có thể dẫn tới suy hô hấp cấp.

Nghĩ tới đó tôi liền quay ra hỏi bản tử xem trong lều có những trang bị gì, có tìm được cái mặt nạ phòng độc nào dùng được không?

Bàn Tử nói: “Đây tuyệt đối không phải chướng khí, chướng khí sẽ có mùi đậm hơn mà hơn nữa chướng khí mặc dù rất lợi hại nhưng không đến mức nguy hiểm. Có hít vào nhiều nhất thì cũng bị viêm khớp hoặc ho lao linh tinh thôi. Ở vùng tây nam khí hậu ẩm ướt có nhiều chướng khí, dân ở đó dùng rất nhiều hạt tiêu để phòng các bệnh mà nó gây ra đấy. Giờ không bằng cậu vào trong kia tìm xem mấy người này có mang theo ít hạt tiêu nào không, chúng ta dùng không hết có thể sáng mai đem ra rang với cơm thì tuyệt vời ông mặt giời.”

Tôi nói: “Đấy là anh nghĩ vậy thôi, mỗi nơi có một phương pháp khác nhau, tôi thấy vẫn cần phải đeo nó vào để đề phòng thì hơn.”

Bàn Tử và Muộn Du Bình bắt đầu đổ bùn lên người, chỉ nhìn thôi cũng thấy không hề thoải mái gì rồi, nghe tôi nói thì giọng trở nên chán nản, vừa lắc đầu vừa đáp: “Nếu muốn thì cậu cứ đeo vào, trong cái thời tiên này mà còn mang mặt nạ phòng độc vào thì có mà nhìn bằng niềm tin. Còn gác đêm cái nỗi gì nữa. Cậu cũng không cần lo lắng những cái đấy, không mau đi ngủ đi, đợi thêm lát nữa không chừng chẳng ngủ được nổi đâu.” Nói xong thì lập tức phun một bãi nước miếng lẩm bầm: “Phủi phui cái miệng quạ đen, đại cát đại lợi.”

Tôi nghĩ mình làm cho Bàn Tử phật ý nên thấy hơi hối hận, hai người bọn họ phải gác đêm nay, Phan Tử trong kia thì bị trọng thương, tôi là người duy nhất được ngủ thành thơi ở đây. Nghĩ thật còn quá cả người bệnh, không tưởng là mình lại vô tích sự như vậy, càng nghĩ càng buồn lòng.

Lững thững bước vào trong lều nằm xuống, tròng đầu vẫn nghĩ ngợi linh tinh khó mà ngủ nổi. Tới giờ mà người tôi vẫn còn ê ẩm, ngẩm lại dù thế nào thì tôi cũng không hợp để đi vào cái chốn thâm sơn cùng cốc này. Cả lều được phủ một lớp bùn nên ánh sáng bên ngoài không thể xuyên thấu vào tới đây. Còn bên trong để tiết kiệm pin nên cũng không bật đèn, nằm chằn chọc mãi đành phải tự ép mình nhắm mắt lại ngủ cho xong chuyện. Bên tai văng vẳng tiếng Bàn Tử mài đao sàn sạt ngoài kia, cứ nghe một lát rồi thần trí trở nên mơ hồ, sau cũng không biết chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Bản thân biết là có ngủ được thật không nữa, trong đầu vẫn luẩn quẩn mấy chuyện mông mông lung lung. Thiếp đi được một lúc nhưng kỳ thật thì giấc cũng không sâu, chỉ biết chập chờn nửa tỉnh nửa mê. Tới nửa đêm thì bị buồn tiểu nên bật dậy.

Lúc tỉnh lại thì không còn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, thầm nghĩ chắc chưa có chuyện gì xảy ra, liền sờ soạng lật rèm cửa bước ra ngoài đi tiểu.

Vừa vén rèm lên tôi bỗng thất kinh, bên ngoài hoàn toàn tối đen như mực, tất cả những đống lửa thắp ban tối đều đã bị tắt ngấm.

Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi lập tức bừng tình, lại lùi vào trong trại, thầm than không xong rồi, chẳng lẽ đã có biến?

Nhưng sao không nghe thấy bất cứ một tiếng động nào cả, tôi chắc chắn vừa rồi mình ngủ không quá sâu, bản thân còn có thể xác định được trại thái lúc ngủ như thế nào. Đến cả thân thủ như Muộn Du Bình mà cũng không thể phát hiện ra một chút động tĩnh gì trước khi nó ập đến sao?

Tôi lắng tai nghe, bên ngoài không có bất cứ một âm thanh gì. Bắt đầu cảm thấy hoảng hốt nhưng cũng không dám gọi câu nào, lùi người về tìm đèn pin. Tay quơ một chút liền vớ được cái đèn pin trong góc lều, tôi bật nó lên cú nhất là bật mấy lần liền đều không thấy nó sáng. Đành cho tay vào trong túi quần lấy cái bật lửa ra, quẹt vài cái nhưng cũng không lên, đến cả một tia lửa cũng không có.

Tôi thầm mắng một tiếng, lại hít sâu một hơi, tự nhủ phải thật bình tĩnh bây giờ mà giục tất thì bất đạt. Nghĩ ngợi một chút thì nhớ ra là còn đèn huỳnh quang của cái đồng hồ đeo tay nữa. Tính cất cái bật lửa lại túi nhưng vừa chạm vào bật lửa thì cảm thấy ngón tay nóng ran lên.

Thật sự kỳ quái mà, sao không bật được mà lại nóng như vậy, vừa rồi quẹt đau cả tay còn không thấy được một tia lửa. Cáu tiết tôi lại quẹt thêm lần nữa sau đó cho bàn tay vào xem thế nào, nhưng còn chưa chạm vào bật lửa lòng bàn tay đã nóng giẫy lên, lập tức rụt tay về.

Tôi ngây người ra một lúc, thầm nghĩ bật lửa có cháy mà.

Nhưng sao mắt tôi không thấy gì, tối vẫn hoàn tối. Tới một chút ánh sáng cũng không cảm nhận được.

Có thể là bật lửa sắp hết ga chỉ cháy được một lúc là ngủm, nhưng vấn đề là tôi không nhìn thấy gì cả. Trước mắt chỉ toàn một màu đen kịt.

Trong khoảng khắc tôi theo bản năng đưa tay lên sờ xem mắt mình có phải bị cái gì che đi không, đụng đến lông mi thì mới biết là không phải. Vừa nghĩ tới đó thì trong lòng run sợ, chuyện gì xảy ra với tôi thế này?

Có phải do sương mù quá dày rồi không? Tôi lấy hai tay dụi mắt, dụi mãi mà vẫn không có tiến triển gì. Xung quanh vẫn chỉ một màu tối đen, mà giờ tôi cũng cảm nhận được màu đen này không phải là màu của không gian, bóng tối mà tôi nhìn thấy không hề có một gợn sáng nào.

Tôi vẫn không nghĩ được là mình đang rơi vào tình huống xấu tới cỡ nào. Bởi vì trong đầu tôi chưa định hình được một chút khái niệm nào, tôi lấy tay phất qua phất lại trước mắt tưởng sẽ xua đi được bóng tối đang bao vây lấy mình. Nhưng mặc cho tôi có vung tay lên bao nhiêu lần thì cũng chỉ là vô dụng.

Tôi bỗng thất thần, lặng lẽ ngồi ngẩn ra một lúc để bản thân bình tĩnh lại. Cần phải cân nhắc xem đang có chuyện gì mới được, bên ngoài chỉ toàn một màu đen, không nghe thấy một tiếng gì, chẳng lẽ là trong lúc tôi ngủ có chuyện xảy ra nên mọi người đã dập hết lửa đi.

Nhưng có nói thể cũng không đúng, tôi vừa bật lửa lên, ánh sáng rất gần, bàn tay vẫn còn bỏng rát vì chạm vào lửa, không có lẽ nào lại như thế được. Có một dự cảm rất xấu nảy ra trong đầu tôi, mồ hôi toát đầy trán, lúc này đây tôi mới biết thế nào là sợ hãi tột độ.

Dù có chuyện gì thì cũng mắt tôi cũng hoàn toàn không thể bị che hết được ánh sáng được, trong tình hình này chỉ có thể xét tới một trường hợp duy nhất – tôi đã mù?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Danh sách truyện cùng bộ:
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 14
Linh Lung tông rất bất ngờ, hoặc nên nói là Vô Lượng quốc hơi ngạc nhiên. Ký Chủ tứ phương ít khi tham gia náo nhiệt, không ngờ lần này cũng chạy tới. Bọn họ không biết rằng ký Chủ tứ phương không muốn tới, không hứng thú góp vui chút nào, nhưng hết cách. Bọn họ không thể nhìn Miêu Nghị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hướng Nhật – Quyển 8
Xác định ai mới là đối tượng uy hiếp chủ yếu, Hướng Nhật cũng bắt đầu đặt ra lên nên kế hoạch. Đáng tiếc hắn cũng không thể một cái liền nhìn thấu thai song sinh thực lực, tựa hồ luôn luôn một tầng màn khói che ở bọn hắn bên người, làm cho người ta khó có thể thăm dò bọn họ chân...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Ma Vương – Quyển 5
Lạc Thú Của Người Bình Thường... Cả hai người quay lại hội đấu giá với khuôn mặt và vóc dáng khác. Một hán tử cao lớn chất phác mập mạp và một nha đầu thôn quê có tướng mạo phổ thông trà trộn vào khu phố náo nhiệt thật sự hết sức bình thường. Không ai có thể tưởng tượng được...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân