Đấu trí với người khác nên đánh trực tiếp vào điểm yếu của hắn.
Điểm yếu của Bàn Mã chính là nỗi sợ hãi trong lòng, không cần nói gì cả, tôi hoàn toàn có thể phá hủy lão ta từ sâu trong tâm can rồi.
Nhưng sự tình cũng không thuận lợi như tôi muốn, bởi vì lão thực sự rất sợ hãi, gần như muốn phá cửa mà chạy. Trên thực tế có thể lão thà chết chứ quyết không muốn quay lại gặp những người đó.
Tôi từng chút từng chút một thuyết phục lão, cuối cùng khiến lão hiểu ra lão nhất định phải kết thúc chuyện này, bằng không đời con đời cháy đều sẽ gặp phải rủi ro. Nói thế mới khiến lão hiểu ra vấn đề. Lúc đó Bàn Mã cũng thuận ý, mưa bão tới đâu cũng sẽ theo tôi vào trong núi. Còn sau khi vào núi phải làm gì thì tôi không nói, lão căn bản cũng không hề hỏi.
Tất nhiên, trên danh nghĩa là lão già theo tôi vào núi, nhưng thực tế là tôi theo lão ta. Dù sao đi ở trong núi thì ai đi trước ai đi sau cũng không phải vấn đề gì quan trọng.
Thấy bộ dạng Bàn Mã như thế tôi lại cảm thấy áy náy vô cùng. Vốn là tôi vì lợi ích của bàn thân mà ép một lão già sợ như vậy thật không phải cử chỉ tốt đẹp gì, huống hồ tôi còn buộc lão ta tới một nơi nguy hiểm trong núi, loại hành vi như vậy khiến tôi tự cảm thấy mình thật đáng ghét. Tôi chợt phát hiện trong huyết quản mình thực sự có chảy cùng một dòng máu với chú Ba, sự tàn ác, gian trá vốn là bản năng của gia tộc mình.
Nói tóm lại thì chúng tôi chuẩn bị một hồi sau đó lên đường xuất phát. Lúc bắt đầu đi thì tôi bước trước Bàn Mã theo sau, nhìn qua thì như là tôi đang dẫn đường, thực ra thì tôi hoàn toàn không biết gì hết.
Đi suốt không dừng chút nào, trời lại mưa như trút nước, đường núi vô cùng khó đi. Cũng may mà tại Phòng Thành Cảng tôi đã tĩnh dưỡng phục hồi khí lực, do đó vẫn có thể chịu được. Bàn Mã dọc đường không thốt ra nửa lời, tôi cơ bản cũng không có chuyện gì để nói với lão già. C ả hai chỉ biết cắm đầu mà đi.
Vài ngày sau chúng tôi trở lại được bên hồ, xa xa vừa nhìn, mẹ ơi, mực nước đã tăng lên gần sát bờ, ước chừng phải năm sáu thước. Mặt hồ nhìn lớn hơn rất nhiều, soi với trước khi đi thì sóng nước hoàn toàn biến đổi. Núi Dương Giác chìm trong biển mưa bàng bạc, trên sườn núi bùn đổ xuống bắn tung tóe, diện mạo vô cùng dữ tợn.
Giờ ở trên núi thì quá nguy hiểm, chúng tôi vội vàng thúc con la lập tức lội qua bùn, từ đường nhỏ này thẳng tới bãi đã bên hồ.
Nước mưa trong núi rơi lên trên lá tạo ra âm thanh thật đinh tai nhức óc, đấy là chư nói đến bên hồ. Mưa như trút trên mặt hồ, tiếng rào rào cùng một tần suất, gần như tràn ngập toàn bộ trời đất, khiến cho tôi cơ bản là không thể nào nói chuyện được. Mấy con chó săn của Bàn Mã vô cùng khó chịu và bất an nên không chịu theo đi. Bàn Mã đành phải mặc cho chúng nó trốn ở tàng cây trên bãi đá sát cạnh bờ hồ.
Không có tán lá che nên mưa rơi thẳng xuống mặt chúng tôi, tầm nhìn rất hạn chế, chúng tôi cố gắng lôi con la đạp mưa mà đi. Rất nhanh sau đó trong mưa rơi còn trông thấy một bóng người mơ hồ chợt lóe lên, hình như là Bàn Tử.
Tôi biết có gọi cũng vô dụng, cho dù có mặt đối mặt lúc này cũng không thể nào nói chuyện được, liền tiếp tục đi về phía trước. Lúc này không biết tại sao mà con la bỗng dừng lại, quay đầu nhìn, hóa ra là Bàn Mã giữ con la, đưa mắt nhìn về phía tôi, chắc lão cho rằng đã tới nơi nên đợi chỉ thị của tôi.
Trải qua nhiều ngày như vậy tôi thấy lão cũng đã nghĩ thông suốt, không còn sợ hãi như trước kia. Hơn nữa nhìn ánh mắt, hình như đã hạ quyết tâm gì đó, cả người u ám kinh khủng, tôi lại có chút kinh sợ.
Con người là như vậy, một ngày hai ngày có thể còn dọa chết khiếp được, dọa liên tục thì sẽ thành ra chai lì.
Đến đây rồi thì tôi cũng không cần phải giả bộ nữa, kỳ thực trên đường tôi cũng không tỏ vẻ gì, vì quá mệt mỏi, tôi trái lại bắt đầu suy nghĩ làm sao để giải thích cho ông già hiểu được tình hình. Nếu như nói cho lão ta biết tôi trước giờ chỉ hoàn toàn lừa lão, chỉ sợ là lão sẽ giết tôi, còn tiếp tục lừa thì lại rất khó khăn, mà cũng quá vô nhân đạo.
Tôi không biết nói với Bàn Mã như thế nào cho phải, chuyện này thực ra chỉ cần A Quý xuất hiện là mọi chuyện sẽ bại lộ. Tôi nghĩ trước hết phải bàn bạc với Bàn Tử một chút, có thể sau đó tôi sẽ chuồn êm. Chờ khi lão phát tiết xong rồi mới lại xuất hiện. Vì thế bảo lão không được nhúc nhích, tôi buông dây cương chạy qua bên kia tìm Bàn Tử, tiện thể báo cho bọn họ giúp giỡ hàng.
Chưa đi được mấy bước, nhìn về mà mưa phía trước phát hiện bóng người vừa rồi dần dần hiện ra, bộ dáng có chỗ kỳ quái.
Không đợi tôi kịp nhận ra đó là ai, đột nhiên gáy bỗng đau nhói, cả người lập tức đổ gục xuống mặt đất, may mà chưa ngật đi.
Tôi liền lăn một vòng tại chỗ bật dậy, thấy Bàn Mã mặt tái xanh đứng ở sau lưng tôi. Một tay dao săn đã rút ra cầm sẵn, trong mắt hằn lên sát khí.
“Ông làm cái gì vậy?” Tôi mắng, bỗng chốc thấy lão ta lại giơ cao cây dao lên, lao tới chỗ tôi chém xuống.
Chết mợ con rồi! Tôi sợ tới kinh người, lập tức lăn một vòng tránh khỏi dao kia rồi bật người dậy, chỉ thấy Bàn Mã lại phóng tới trong mưa lượn một đường vòng cung vô cùng đẹp mắt, cắt thẳng lên cổ tôi. Tiếp theo tôi vừa kịp tránh tiếp một dao liền ngã ngồi xuống đất, giờ mới hiều ra lão già đang hạ sát thủ với mình.
Tôi nhìn ánh mắt kia, nhớ tới trên đường đi lão không hề thay đổi biểu cảm, chợt nhủ không ổn, con mẹ nó, người này lúc đi đã nghĩ ra hết mọi sự, lão thấy là giờ tiên hạ thủ vi cường là an toàn nhất. Muốn cùng chúng tôi liều mạng, giết sạch toàn bộ người trong này.
Thế quái nào, chuyện này thật phiều toái, tôi lập tức muốn chạy trốn, vừa lao đi được vài bước, lão Bàn Mã đã vòng ngay ra trước mặt, một dao chém ngang người tôi. Tôi vội nói cuống cháu sai rồi, là cháu đã lừa ông! Không có chuyện gì hết, con mẹ nó chứ bọn họ không hề trở về… Chó chết một lỗi là lão không để vào tai một từ nào.
Tôi suốt quãng đường dài phải cật lực di chuyển đã sớm không còn sức mà chạy nữa, trong mưa lượn vài vòng quanh lão già rồi vụt bỏ chạy, không ngờ là chân liền vấp ngay phải một tảng đá ngã úp mặt xuống. Bàn Mã lập tức đuổi tới nơi, tôi nhặt bừa vài cục đá bên cạnh mà ném lão, nhưng lão đều trành được hết. Mắt thấy lão chuyển tay cầm đao lao tới áp sát tôi, bỗng nhiên thân hình dừng một chút, hình như phát hiện thấy thứ gì đó, mắt lại liếc về một nơi khác.
Thừa cơ tôi đứng dậy tiếp tục bỏ chạy, đột nhiên phát hiện ra bốn phía trong màn mưa xuất hiện rất nhiều bóng người, đang bao vây xung quanh chúng tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |