Có lẽ đến lúc ấy, thân thể chịu nổ tung giữa không trung, máu thịt cũng chẳng còn! Thì liệu sẽ có mấy ai trên đời này, nhớ thoáng qua một kẻ vất vưởng bơ vơ như hắn? Nhưng điều đó hẳn là không quan trọng bằng việc hắn có thể kịp minh oan cho người mẹ đáng thương của mình?
Mông lung nghĩ ngợi, Trần Phong đã bước ra cổng doanh trại. Đứng chờ hắn là bác tài xế riêng của Trần Quý. Bác tài xế già đi theo Trần Phú đã nhiều năm, Phong mỉm cười bắt lấy tay lão ôn tồn lễ độ:
– Phiền bác chở cháu về nhà!
– Nhiệm vụ của tôi, thưa cậu!
Trần Phong ngồi ghế sau, mặt tiu nghỉu thở dài thất vọng nhìn bàn tay mình! Chẳng dự ngôn được gì! Cái khả năng lúc nổ lúc xịt thật không đáng tin!
Một đường về nhà, Phong ngẩn ngơ nhớ đến mấy cô nàng xinh tươi của hắn. Giá như có các nàng ở cạnh, ầm ầm một trận, thì có phải vừa sướng vừa có năng lượng để dự ngôn hay không! Haiz, thèm quá rồi! Phong liếm mép.
Ừ cô bé Gia Hân thanh thuần trong sáng, đáng yêu! Hắn chỉ muốn cắn một cái! Mẹ nàng là Dương Ánh Tuyết, ừ lớn tuổi chút nhưng vẫn ngon, đậm đà đến tận xương! Ai nữa nhỉ, à minh tinh Lê Minh Tâm sexy quyến rũ, ngọt ngào vẻ nào nàng cũng diễn ra được. Thật là có tố chất diễn viên bẩm sinh! Nếu có dịp cùng tất cả một lúc thì… chảy máu mũi! Và còn Vương Bội…
Phong trầm ngâm, lắc đầu gạt đi. Ở đây mà thèm thì có ai giúp được chứ?
Chiếc xe về đến Trần gia, chỉ là có thêm nhiều bảo vệ hơn. An ninh siết chặt thêm một tầng cao mới. Âm thanh truyền về tai cho thấy, vài tay cao thủ nhịp thở vô cùng khẽ, ẩn nấp trong bóng tối quanh ngôi nhà. Cảnh giới phòng bị cao độ!
Thư phòng của Trần Phú vẫn thế! Vẫn nghiêm trang một cách đáng sợ mà Phong thường cảm nhận từ nhỏ đến lớn. Trần Phú đã ngồi trên sofa đợi sẵn, sắc mặt hồng phơn phớt, thong thả ngâm nga, nào đâu có dáng vẻ của kẻ bị thương nguy kịch?
– Ba!
– Ngồi đi!
Một đoạn kinh phật tụng niệm du dương, mùi trà thoảng hương thơm, trong không gian thư phòng thanh tịnh. Trần Quý từ tốn lặp lại từng bước pha trà. Bình nước sôi ùng ục trên bếp đun nhỏ. Ấm trà tử sa thủ công màu nâu đỏ bóng bẩy và hai chiếc chén nhỏ được nhúng trong làn nước sôi nghi ngút! Ông nhấc ấm chén ra, đong trà, đánh thức trà bằng một lần nước nóng vừa đủ nhiệt, rồi gạn đổ nước đi. Cuối cùng là hãm trà, nắp ấm được đóng lại cho lá trà nở ra. Hương vị bắt đầu lan tỏa!
– Nhất khổ nhị cam tam hồi vị! Chính là “tam đạo trà” độc đáo trong văn hóa Trung hoa. Thưởng trà phải cảm được ba vị ngọt của trà thì mới được gọi là trọn vẹn! Nhân sinh trong một chén trà! Phẩm thử xem!
Trần Phong hai tay đón lấy chén trà. Nhấp một ngụm nhỏ, nhấm nháp, cảm nhận từng chút hương thơm lan tỏa trong miệng. Làn hơi ấm lan từ cổ thấm hết ruột gan, chỉ một vị đắng lấy đâu ra ngọt?
Phong từng nghe về trà, từng học cách xao trà, ướp trà tặng ông bà, cũng hiểu nhân sinh ý vị một chén trà ra sao. Từng thử nhâm nhi một chén trà, miệng từ từ cảm nhận, tâm từ từ thưởng thức, hồi niệm cái đã đi qua mà từ từ ngẫm nghĩ, từ từ chiêm nghiệm. Nhưng cũng thế, chỉ một vị đắng dần thay đổi, đắng chát, đằng dai dẳng nơi cuống họng! Phong lắc đầu.
– Con không hợp với trà!
Trần Quý cũng đã thưởng xong một chén. Nhìn dáng ngồi thẳng tắp của Phong như một thanh kiếm sẵn sàng tuốt ra khỏi vỏ. Ông nâng ấm, châm thêm trà cho bản thân, lại rót cho Phong một chén!
– Cũng là một chén trà, cũng là một câu chuyện nhưng cách nhìn nhận mỗi người khác nhau, nên nếm trải mùi vị khác nhau. Mỗi lần nếm qua là mỗi vị cảm nhận được lại khác, người càng có nhiều trải nghiệm lại cảm được cái ngon của trà!
Phong lại nâng chén trà, nghiêm túc chiêm nghiệm dư vị cuộc đời trong chén trà nhỏ bé. Hắn vẫn chưa thể hiểu, nhân sinh này cần thêm gia vị gì để ngọt?
– Tuổi trẻ a! Thường sẽ không để ý được những điều tuyệt vời nhất đang có mà mải chạy theo những hoài bão xa xôi! Nên mới chưa cảm được vị ngọt mà con đang có!
Trần Phong ngẩng mặt nhìn Trần Quý, vẻ điềm đạm hững hờ như có như không của ông ta. Trước đây, hẳn là đã từng trộm bắt chước phong thái ấy! Hẳn là đã từng mong có những buổi thưởng trà gần gũi, truyền dạy và học hỏi những triết lý nhân sinh, trên trời dưới bể. Nhưng giờ đây, có phần gai gai lỗ tai. Lại nhấp một ngụm trà, Phong dời chú ý:
– Sức khỏe ba ổn thì con yên tâm rồi! Hôm qua nghe tin mà không có cách nào về được thăm ba!
Trần Phú mỉm cười gật đầu:
– Ta nhận được danh sách thông qua vòng thi tuyển của học viện, lại còn vượt vòng thứ nhất rồi, nên ta muốn khen thưởng con một chút!
Trần Quý từ dưới bàn lấy lên một hộp gỗ, xem ra đã chuẩn bị trước, đặt trên bàn trước mặt Phong:
– Đây là… tín vật. Mẹ con đã để lại cho ta!
Trần Phong nheo mày mở hộp, một sợi vòng cổ đơn giản với mặt trăng khuyết bằng ngọc bích xanh trong suốt. Không, nhìn kỹ thì đường cong mặt trăng không đều. Hay nói chính xác hơn, nó giống như một nửa của hình tròn nào đó, với những đường răng cưa khó hiểu!
Trần Quý nheo mày vẻ hoài niệm:
– Mẹ con nói, ngọc này có một đôi, nhưng thất lạc từ lâu. Khi đó đưa cho ta coi như của hồi môn. Vốn muốn giữ làm kỷ vật, nay ta tặng nó lại cho con!
Chẳng biết lời Trần Phú đáng tin mấy phần, nhưng Phong cũng không kìm được mà hơi thở nặng nề. Cái gì liên quan đến mẹ cũng làm hắn dễ dàng xúc động!
– Thôi được rồi, bình tĩnh nghe ta giảng cho con về thế cục hiện nay. Có lẽ hơi sớm nhưng cũng là cần thiết!
– Vâng!
– Con đã từng nghe về…
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://truyensextv1.com/dao-tao-dam-nu/
Khép lại cửa thư phòng, Trần Phong xoay người rời đi. Có điều, thay vì một mình khi đến, thì lại là hai người cùng đi. Bởi một người mà Phong không ngờ tới, khép nép bước theo sau với vẻ khiêm tốn: Đại úy hình sự Huỳnh Tiến Dũng! Hay một tên gọi khác thân mật hơn: Chồng chưa cưới của Trung úy Trình Ngưng!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đào tạo dâm nữ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 115 |
Ngày cập nhật | 09/04/2024 05:39 (GMT+7) |