Những hạt mưa nhẹ cứ rả rích rơi đều làm con phố chìm vào cảm giác mờ mờ sương, người ta nói mưa luôn mang đến cho ta một cảm giác một chút buồn, một chút thơ mộng, nhưng sao hiện tại lòng tôi lại chẳng thấy thơ mộng, lại chẳng thấy lãng mạn, nó hòa chìm vào một nỗi buồn man mác…
Nhẽ nhấm nháp ly cà phê nóng, cảm nhận vị ngọt đắng của cà phê nó thật hợp với khung cảnh bây giờ…
– Này sao nay mày dậy sớm vậy uống cà phê cơ à bày đặt gớm nhỉ – tiếng nói của thằng Biên vang lên phía sau, tôi vẫn im lặng đến khi nó ngồi xuống bên cạnh tôi mới lên tiếng…
– Mày dậy lâu chưa…
– Cũng vừa mới dậy, định rủ mày đi ăn sáng cơ mà trời mưa lên tao pha 2 cốc sữa, sáng uống sữa đi cà phê không tốt đâu – thằng Biên đẩy cốc sữa về phía tôi, tôi nhìn nó gật đầu…
– Mày có thích mưa không…
– Mưa sao cũng bình thường, lúc thích lúc không, thế còn mày – thằng Biên nhìn về phía trước mỉm cười nói…
– Mưa nó sẽ đẹp với những người có tâm hồn nghệ sĩ, còn ngược lại với người đang đang đau buồn – tôi cười nhẹ trả lời…
– Thôi văn vở, mà sắp 8h rồi đấy mày không đi gặp mẹ à mà còn ngồi đó – thằng Biên nhìn tôi nói…
– Ừm giờ tao thay đồ rồi chạy qua đó, à chìa khóa xe điện đâu – tôi đứng lên hỏi nó…
– Tao vẫn cắm ở dưới xe đó, tao sạc đầy điện rồi đấy – thằng Biên trả lời, tôi gật đầu rồi đi vào trong phòng thay quần áo…
– Quần áo mày tao cho vào giặt rồi lấy tạm bộ của tao trong tủ mà mặc – thằng Biên quay đầu lại nói, tôi mở tủ tìm lấy bộ quần áo mặc vào rồi xuống dưới nhà…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://truyensextv1.com/di-lan/
Tại nhà tôi lúc này dì vẫn nằm trên giường gương mặt xị xuống, mồm còn lẩm bẩm cái gì đó chắc chỉ có dì nghe thấy, lúc này ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa…
“Cộc… cộc…”…
– Anh vào nhé – tiếng bố tôi vang lên kèm theo tiếng mở cửa, trên tay bố bê bát cháo nóng đi lại gần nhìn dì mỉm cười…
– Em ăn chút cháo đi rồi uống thuốc nào, tối qua em đã không ăn gì rồi – bố tôi đặt bát cháo xuống mặt bàn trang điểm cầm tay dì nói…
– Em không đói – dì trả lời rồi quay mặt vào phía trong làm bố tôi thở dài…
– Em cứ như này làm sao khỏi bệnh được, anh cho em đi viện nhé – bố tôi nhíu mày nói, dì vẫn nằm im lắc đầu…
Lúc này dưới nhà có tiếng mở cổng bố đi ra nhìn thì thấy tôi thì khẽ thở dài…
– Em ăn đi, Hoàng nó về rồi kìa – bố tôi nói xong bước ra ngoài, dì nghe vậy cũng ngồi lên bước xuống giường…
Tôi bước vào trong nhà đang định bước lên tầng thì có tiếng chân bước xuống ngẩng đầu lên là bố với dì đang bước xuống nhìn tôi…
– Con chào bố chào dì – tôi gật đầu chào rồi định bước lên phòng thì bố tôi lên tiếng…
– Con quay lại ra phòng khách bố có chuyện muốn nói – bố tôi đi lại gần tôi vẻ mặt nghiêm túc, phía sau dì cũng nhìn tôi ánh mắt có chút phức tạp…
Tôi nhìn dì lướt qua rồi quay ra phòng khách, ngồi xuống đối diện nhìn bố chờ đợi, dì cũng ngồi bên cạnh bố nhìn tôi, sau khi uống xong một ngụm nước bố nhìn tôi ánh mắt có chút buồn phiền…
– Đêm qua con ở đâu…
– Đêm qua con ở bên nhà thằng Biên bạn của con – tôi trả lời, bố khẽ gật đầu…
– Vậy sao con không gọi điện về nhà báo cho bố hoặc dì, con lớn rồi lên có quyền tự do quyết định phải không – bố nhìn tôi nghiêm giọng nói…
– Con xin lỗi con sẽ rút kinh nghiệm…
– Haizz thôi được rồi lần sau đi đâu báo cho bố với dì một tiếng, con lớn bố không cấm đoán nhưng nó phải có mức độ vừa phải, con nhớ chưa – bố tôi thở dài nhìn tôi nói nhẹ…
– Vâng… – tôi gật đầu…
– Ừ thế đã hết tiền tiêu vặt chưa để bố chuyển vào thẻ cho – bố hỏi…
– Con vẫn còn nhưng bố cứ chuyển cho con nhiều một chút – tôi nhìn bố nói…
– Con cần tiền mua gì hay sao – cả bố và dì nhìn tôi…
– Con muốn đưa cho mẹ một ít, con biết mẹ đã bị công an tạm thời giữ tài sản để điều tra sẽ không có tiền, mà sắp tới mẹ cũng sẽ về quê lên con muốn giúp mẹ – tôi nhìn bố nhẹ giọng nói…
– Hoàng tại sao con vẫn như vậy HẢ… CON…
Dì tức giận đứng lên nhìn tôi quát lên, tôi vẫn nhìn bố mà không để ý đến dì…
– Lan em bình tĩnh lại đi – bố tôi kéo dì ngồi xuống rồi quay ra nhìn tôi…
– Con lên trên phòng của bố, Lan em ngồi nghỉ đi anh với con lên phòng chút – bố tôi đứng lên nhìn dì mỉm cười, dì khẽ quay mặt đi mặc kệ bố con tôi…
Tôi đi theo bố lên phòng bước vào trong đưa tay khóa cửa, bố mở tủ rồi mở két sắt lấy ra một cục tiền 500k đút vào túi rồi đưa cho tôi, xong sực nhớ ra điều gì đó bố liền mở ngăn kéo sâu trong tủ lấy một cái hộp gì đó rất nhỏ đưa cho tôi kèm với một nụ cười có chút buồn nhẹ…
– Bố đây là cái gì ạ… – tôi nhìn hộp nhỏ màu đỏ trong tay mà hiếu kỳ nhìn bố, bố tôi mỉm cười đi lại phía cửa sổ khẽ nhìn ra bầu trời đang mưa ngoài kia như hồi tưởng lại chuỗi ngày quá khứ…
– Năm đó bố chỉ là thằng sinh viên mới ra trường, còn Xuân mẹ của con là cô gái xinh đẹp nhất trong lớp lại có gia thế khá giả lên được rất nhiều bạn nam theo đuổi, bố ngày đó cũng vậy mê mẩn bởi nụ cười nhí nhảnh có phần ngây thơ ấy, rồi bố nghĩ sẽ chẳng bao giờ mình có cơ hội để đến được với cô ấy đâu nhưng ông trời luôn khiến con người ta phải bất ngờ… – nói đến đây bố quay qua tôi mỉm cười thật vui rồi lại nhìn về phía trước…
– Ngày đó là ngày liên hoan cuối cùng tạm biệt đời sinh viên, có người buồn có người vui nhưng tất cả đều có mặt chỉ trừ có bố, vì bố phải về chịu tang ông bà ở quê, cái ngày định mệnh ấy chẳng bao giờ thôi hiện hữu trong bố, ngày đó bố tự trách mình rất nhiều, ôm cái sự ân hận đó suốt một năm trời bố mới lại lên thành phố để kiếm việc làm, với tấm bằng tốt của mình bố tự tin có thể xin được một vị trí tốt thế nhưng số phận lần nữa trêu đùa bố, suốt 5 tháng xin việc bố hoàn toàn thất bại… – khẽ thở dài một cái bố tiếp tục nói…
– Rồi một ngày bố gặp lại mẹ con ở một quán cà phê, mẹ con lúc đó đang làm việc cho tập đoàn NE một tập đoàn rất lớn và mẹ con đã giúp bố vào trong tập đoàn để làm từ đó bố đã có một sự nghiệp thật tốt, bố càng thích mẹ con hơn, nhưng vẫn chưa dám nói, đến khi vào tập đoàn được 2 năm bố lần đầu tiên được thăng chức bố đã mời cả phòng đi ăn và trong đó có mẹ con, thật tình cờ khi tối hôm ấy trời cũng đổ cơn mưa rất nhẹ như bây giờ, khi đã say bố đã có can đảm để nói lời yêu với mẹ con, và mẹ con đã đồng ý… ngày mưa hôm ấy với bố thật đặc biệt khi bố nhận được từ mẹ con một món quà hứa hẹn đó chính là thứ trong hộp đó… Trời mưa năm đó mẹ con đã tặng bố, thì giờ bố muốn trả lại mưa đã mang đến cho bố hạnh phúc của quá khứ thì giờ hay để mưa trôi đi tất cả, bố rất vui khi con đứng ra giúp mẹ, bố không phản đối vì đối với bố mẹ con từng là ân nhân đã giúp bố có được như ngày hôm nay và cũng chính tay mẹ con đã lấy lại tất cả, coi như bố không còn nợ mẹ con thứ gì nữa… hãy gửi lời chúc hạnh phúc của bố đến mẹ nhé, à còn nữa Dì Lan là người rất lương thiện có lẽ vì những chuyện năm xưa mẹ đối xử với bố cho lên dì mới tức giận, con đừng trách dì nhé…
Bố nói xong mỉm cười một nụ cười thật tươi có lẽ những năm tháng qua bố đã phải sống với những suy nghĩ, giày vò giữa niềm vui và nỗi buồn của quá khứ, bây giờ có lẽ bố đã có thể nhẹ lòng được rồi…
– Con biết bố sẽ không trách mẹ, vì bố là người sống rất tình cảm, con không trách dì đâu bố ạ, cuộc sống sẽ có lúc này lúc kia mẹ giờ đã hối hận và khổ rồi, con không muốn nhìn thấy mẹ phải vào tù vì đó là người đã cho con được tồn tại trên cuộc đời này bố ạ – tôi mỉm cười thật tươi nhìn bố, bố đi lại vỗ vai tôi gật đầu, trong mắt bố ánh lên sắc đỏ nhưng môi là một nụ cười rạng rỡ…
– Thôi con đi đây bố – tôi chào bố rồi bước ra ngoài đóng cửa phòng lại rồi đi xuống dưới nhà…
Dưới nhà dì vẫn đang ngồi ở ghế vẻ mặt xị xuống bàn tay đang vò nặn tờ giấy mồm lẩm bẩm gì đó, tôi nhìn hành động của dì mà mỉm cười nhẹ khẽ đi lại gần phía dì đặt túi tiền xuống, rồi vòng tay ôm lấy dì vào lòng…
Dì khẽ giật mình quay lại nhìn thấy tôi dì liền bĩu môi quay đi rồi gạt tay tôi ra, tôi bật cười vì hành động của dì…
– Con không giận dì thì thôi, giờ dì quay sang giận ngược lại con à – tôi nói khẽ vào tai của dì…
– Hừ bố con các người giấu tui đi, coi như tôi không tồn tại đi – dì dỡ tay tôi ra rồi vùng vằng nói…
– Có giấu dì cái gì đâu, thôi đừng giận nữa không mau già lắm đó – tôi đưa tay nhéo nhẹ má dì, dì lại đưa tay gạt ra, càng gạt tôi càng véo…
– Dì xin lỗi tại dì hôm đó… – dì nhìn tôi chưa kịp nói hết câu đã bị chặn lại bởi một nụ hôn phớt qua, tôi nhìn dì mỉm cười lắc đầu…
– Con không nhớ gì đâu, thôi con đi đây không muộn mất – tôi bẹo má dì cái nữa rồi cầm túi tiền bước ra khỏi nhà…
Trên đường đến chỗ mẹ trong tôi đọng biết bao cảm xúc, vui buồn lẫn lộn, cái cảm xúc này là gì đây…
Đứng dưới cổng bấm chuông sau vài phút mẹ cầm ô chạy ra mở cổng thấy tôi mẹ mỉm cười rất tươi…
– Con vào nhanh không mưa – giọng nói nhẹ nhàng của mẹ suốt những năm tháng qua vẫn chẳng hề thay đổi…
Bước vào trong nhà nhìn ở góc phòng khách 2 chiếc vali lớn đã để gọn gàng ở đó, có lẽ mẹ cũng sắp rời đi rồi…
– Mẹ ạ đây là tiền mà bố đưa cho con, hy vọng mấy ngày sắp tới mẹ sẽ ổn định được cuộc sống – tôi đẩy túi tiền về phía mẹ, nhìn túi tiền ánh mắt ánh đỏ của mẹ hiện lên sự phức tạp có lẽ mẹ đã hối hận thật rồi…
– Mẹ xin lỗi bố con con nhiều lắm, ngày xưa mẹ thật không ra gì khi bị tiền và quyền lực che mắt mẹ… – hai dòng nước mắt nóng hổi lại trực chảy ra, tôi liền lắc đầu cắt lời của mẹ…
– Quá khứ thì mãi là quá khứ, mình phải quên nó để bước tiếp trên cong đường hiện tại và tương lai, ai mà chẳng có quyền chọn lựa hạnh phúc riêng cho mình, nói như vậy không có nghĩa mẹ làm đúng, qua rồi mẹ quên nó đi nếu thật sự hối hận và trân trọng những gì mình có hiện tại, thì hạnh phúc sẽ đến với mẹ ở tương lai mẹ ạ… – tôi mỉm cười nhìn mẹ, mẹ gật gật đầu khẽ đưa tay lên lau những dòng nước mắt đang trực chảy…
Bíp… Bíp… Bíp…
Lúc này ngoài cổng vang lên tiếng còi xe ô tô, mẹ giật mình đứng lên nhìn ra cổng rồi quay lại nhìn tôi…
– Xe đến rồi mẹ phải đi đây, mẹ sẽ về quê ngoại dưới đó nếu có thời gian con hãy về thăm mẹ nhé…
– Vâng mẹ ra xe trước đi, để con xách vali ra xe cho – tôi gật đầu đứng lên hai tay kéo hai chiếc vali ra cổng…
Một chú tài xế trạc tuổi bước xuống với cái ô nhỏ, mở cốp xe sau phụ tôi đưa 2 cái vali to lên xe, xong xuôi mẹ quay sang nhìn tôi rất sâu…
– Con mẹ lớn rồi, lớn rồi – lúc này thì mẹ òa khóc những giọt nước mắt nóng hổi như muốn hòa tan những giọt mưa lạnh ngắt đang rơi kia, tôi mỉm cười ánh mắt cũng khẽ đỏ lên chợt tôi đưa tay vào túi quần lấy ra cái hộp gỗ nhỏ mà bố đưa, đưa lại cho mẹ, mẹ nhìn cái hộp đó khẽ khựng người lại rồi đưa tay đón lấy khẽ mở hộp ra, ánh mắt mẹ nhìn chằm chằm vào đó trong mặt hiện lên nhiều sắc thái từ hạnh phúc rồi đến hối hận…
– Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi em không hoàn thành được lời hứa đó… – mẹ khẽ lẩm bẩm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay…
– Bố muốn con chuyển lời đến mẹ “mẹ phải sống thật vui vẻ, những thứ đã qua hãy coi như bố trả lại cho mẹ, đừng tự dằn vặt mình nữa, hạnh phúc mẹ nhé”…
Mẹ đóng chiếc hộp lại rồi cất vào túi xách tay nhìn tôi dường như mẹ còn muốn điều gì đó, tôi hiểu mẹ muốn gì đi lại gần khẽ tựa vào lòng mẹ, mẹ chỉ chờ có vậy dang tay ôm gọn lấy tôi vào lòng…
Lúc này những hạt mưa, những cơn gió lạnh giường như cũng ấm lên, đã bao năm tôi mới được trở lại vòng tay ấm áp này, người ta nói không sai “không đâu bình yên bằng vòng tay của mẹ” lúc này mọi lỗi lầm, mọi trách móc cứ vậy mà tan biến hết, đến khi tiếng còi xe vang lên mẹ mới buông tôi ra mắt mẹ đã nhòa đi bởi những dòng lệ ấm, cố gắng nở một nụ cười nhìn tôi, mẹ quay đi bước lên xe…
Nhìn mẹ lên xe cái hình ảnh 6 năm về trước như tái hiện lại thật rõ ràng, cái cảm xúc ấy thật hụt hẫng, tôi muốn đưa tay níu mẹ lại nhưng không thể bàn tay nắm chặt, đôi chân thật nặng nề như được hàn chặt lại với mặt đường…
Tiếng nổ máy xe vang lên, bánh xe từ từ di chuyển mang theo mọi sự vui vẻ, ân hận, đau buồn đi xa dần khuất dưới màn mưa lạnh lẽo…
Ở thật xa phía sau có một người lặng lẽ nhìn theo chiếc xe đến khi chiếc xe xa dần người đàn ông khẽ nở một nụ cười giải thoát…
‘Một Chiều Mưa Nhẹ Gặp Lại Em…
Cảnh Phố Lặng Yên Bỗng Lên Đèn…
Trái Tim Lặng Im Bỗng Lạc Nhịp…
Gương Mặt Em Đẹp Tựa Trời Minh…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://truyensextv1.com/di-lan/
Ngày Mưa Ấy Với Tôi Thật Ấm Áp…
Em Và Tôi Trao Nhau Mảnh Chân Tình…
Như Bao Đôi Trẻ Trao Hứa Hẹn…
Sẽ Mãi Bên Nhau, Lúc Bạc Đầu…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://truyensextv1.com/di-lan/
Trải Qua Tháng Ngày Nhiều Bể Dâu…
Cảnh Còn Người Mất Sầu Đâu Hỡi Người…
Nhìn Người Thoáng Nở Nụ Cười…
Ngày Mưa Năm Ấy… Bây Giờ Khác Nhau’
Người đàn ông lặng lẽ nổ máy xe quay đi, đúng như câu thơ cuối ông nói, ngày mưa năm ấy và bây giờ thật khác, một cảnh sum họp, một cảnh chia ly…
Cơn mưa vẫn cứ lặng lẽ rơi, một cơn mưa nhiều cảm xúc…
Tí… tách… tí… tách… tí… tách…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dì Lan |
Tác giả | Kally Kun |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ dì, Đụ máy bay, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 30 |
Ngày cập nhật | 13/01/2023 12:39 (GMT+7) |