Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Diễm » Phần 95

Diễm

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 95

Lên phòng nằm ngủ đến tối, thay vì chờ chị Diễm đem cơm lên như mọi lần, mình lót tót đi xuống. Lâu rồi không được hưởng bữa cơm gia đình, nhớ quá!

– Con khỏi chưa mà đi xuống vậy T? – Mẹ thảng thốt nhìn mình. Vẻ mặt ba mình cũng kinh dị không kém.
– Đỡ rồi mẹ ơi, có điều chưa chạy nhảy được thôi! – Mình kéo ghế ngồi, nhanh nhảu đáp.
– Đang tính lấy cơm lên cho T nè, đi được hồi nào mà giờ mới thông báo vậy? – Chị Diễm loay hoay lấy chén, xoay lại hỏi.
– Mới phát hiện hồi trưa thôi, he he… – Mình nói dóc, thật ra đi tới đi lui cũng được vài hôm rồi, nhưng muốn được ăn cơm riêng tư với chị thêm một chút, nên chưa để lộ ra.

Em Uyên ngồi đối diện, nhìn mình cười tủm tỉm, không nói gì.

Đặt chồng chén lên bàn, chị lấy ghế ngồi cạnh mình, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách hơi xa, chắc sợ ba mẹ mình nghi ngờ.

– Vết thương sao rồi T? Chừng nào thì lành hẳn? – Ba hỏi.
– Dạ, con nghĩ chắc phải 2 tuần nữa. – Mình rụt rè đáp.
– Ráng nghỉ dưỡng cho tốt, còn sớm đi học trở lại, nghỉ lâu quá rồi.
– Dạ, con biết mà!

– Con lớn rồi, ba mẹ không muốn nói nhiều nữa. Giờ chỉ cần chú tâm học lo cho tương lai, mọi chuyện còn lại ba mẹ đang tính cách giải quyết, không để xảy ra rắc rối nữa. – Ba nghiêm mặt.
– Là sao ba? Chuyện thằng Quang hả? – Mình thấp thỏm. Nếu quả thật ba mẹ có hướng giải quyết, mình và chị được sống yên ổn thì còn gì bằng.
– Ba nói cho con đỡ lo nghĩ thôi! Ba mẹ vẫn còn đang tính cách, khi nào được sẽ nói rõ con biết. Thôi, ăn cơm đi! – Mẹ mình xua tay.

– T ăn cá đi cho tốt! – Em Uyên dẻ miếng cá nấu canh chua bỏ vào chén mình.

Xưa nay mình không ăn được cá. Chị Diễm thấy mình ngần ngừ, bèn gắp thịt bò cho vào chén mình, nói nhỏ chỉ đủ mình nghe:

– T không ăn được cá mà, ăn bò beefsteak đi, ngon lắm!!
– Hai người ăn cơm đi, em tự ăn được mà! – Mình hơi khó xử.

Rồi trước sự chứng kiến của chị và em Uyên, mình gắp miếng bò của chị cho vào miệng nhai ngon lành. Công nhận ngon thật, thịt mềm và không dai chút nào, lại vừa chín tới, chỉ cắn nhẹ một cái nước thịt đã tươm ra thấm đều khoang miệng, thật kích thích vị giác.

– Ngon ghê! – Mình tấm tắc.
– T ăn thêm đi, chị làm nhiều lắm! – Nghe mình khen, chị cười tươi như hoa.

Đang định gắp thêm miếng thịt nữa, bất chợt mình ngó lên thấy mặt em Uyên xịu xuống, buồn so.

“Nỗi khổ của tao nè Thanh sida ơi, mày sao hiểu được…”

Nhìn miếng cá trong chén, lòng mình than thở không thôi. Ớn quá, chẳng muốn ăn chút nào. Nhưng thấy ẻm quê quê mình lại động lòng trắc ẩn, nhắm mắt nhắm mũi gắp cá bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi trệu trạo nuốt.

– Cá ngon không? – Vẻ mặt em Uyên thay đổi, tươi rói ngay.
– Ờ, cũng ngon! – Mình gật đầu lia lịa như tế sao.
– T ăn thêm đi… – Ẻm hí hửng tính gắp thêm cá cho mình nữa.
– Thôi, Uyên ăn đi. Chút T ăn sau… – Hồn vía lên mây, mình lật đật xua tay.

Ngồi ăn một lúc mình mới biết, thì ra nồi canh chua là em Uyên nấu, còn bò beefsteak thì chị Diễm làm. Thảo nào…

Nhưng mình không nghĩ chị ghen, có lẽ biết mình không ăn được cá nên chị mới làm thế thôi, chẳng ý gì đâu.

Suốt buổi mình toàn ăn thịt, biết sao được, ghét cá bẩm sinh rồi. Chỉ đến chén cuối, chan canh ăn, mình mới đụng đũa vào mấy con cá, gắp một vài miếng gọi là… cho em Uyên đỡ buồn tủi.

– Mai bà ngoại ghé nhà chơi… – Tàn bữa ăn, mẹ mình thông báo.

Không khí chợt im ắng lạ thường. Tin bà ngoại lên thăm, chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Mình vẫn còn chưa quên được chuyện lần trước bà ghé, đòi cho chị Diễm ra ngoài ở. Em Uyên thì bị bà giũa cho một trận cái tội đầu nhuộm xanh đỏ, quần áo ngắn cũn cỡn.

Ẻm nhìn mình, mặt vẫn bình thường không dám tỏ thái độ gì, nhưng sâu trong ánh mắt, mình thấy được tia lo lắng ngán ngẩm. Mình cũng khác gì ẻm đâu. Chỉ có chị Diễm vẫn tươi cười như thường, cũng bởi chuyện đó mình và cả nhà đâu có ai kể chị nghe, sợ chị tủi thân.

– Lâu rồi con không được gặp bà, bà ghé ở lâu không dì? – Chị quan tâm hỏi.
– Chắc ở lại một đêm, dì cũng không rõ. Bà tùy hứng lắm, có khi lên chút lại đòi về như hồi trước nữa không chừng. – Mẹ cười nói lấp lửng.
– Ủa, sao vậy dì?
– Bà mệt đó mà, có gì đâu! – Mình chen ngang.

Mẹ cũng hiểu ý, không nói gì thêm.

Ăn xong, mình lên phòng tắm rửa, lấy cái áo thun trắng em Uyên mua cho mặc vào, khá vừa vặn. Dù sao cũng là tấm lòng của ẻm, hơn nữa bỏ phí trời phạt. Mình không nghĩ chị Diễm khó chịu vì điều này, chị chẳng ích kỷ thế đâu.

Bước ra ban công đã thấy chị đứng tựa lan can tự khi nào.

– Chị ra lâu chưa? – Mình lại gần hỏi.
– Vừa ra à. T mặc áo mới nhìn đẹp trai ghê!! – Chị nháy mắt.
– Đẹp trai lâu rồi, khen thừa! – Mình nghênh mặt.
– Hi hi… nịnh có câu lên luôn hén! Thôi, rút lại lời khen. – Chị cười khúc khích.
– Muộn rồi! Có rút lại thì nó cũng ghi sâu trong đầu em rồi, gì chứ ai khen em nhớ dai lắm he he…
– Vậy chê thì sao? Có nhớ dai không nè?
– Chê hả? Không quan tâm. Người ta GATO với mình đó mà, để ý làm chi cho mệt.

– GATO là sao T? – Chị ngơ ngẩn.
– Là ghen ăn tức ở đó. Chậm tiêu! – Mình điểm nhẹ ngón tay lên trán chị.
– Hứ, nào giờ có nghe đâu mà biết! – Chị vùng vằng, cú lên tay mình mấy cái nhẹ hều.

Đã lâu rồi không được ra đây hóng gió. Mọi thứ vẫn như trước, chẳng có gì thay đổi. Bầu trời chi chít treo đầy sao lấp lánh, gió vẫn thổi lồng lộng, từng làn gió nhẹ mơn man đùa giỡn vờn lên tóc chị, những sợi tóc đen óng ả tung bay như muốn cuốn mình vào những giấc mơ lãng mạn.

Mình đưa tay cầm một lọn tóc, kê mũi vào hít thật sâu, mùi thơm dìu dịu theo khứu giác xông lên tận óc.

– Thơm không? Chị mới gội đó! – Chị bẽn lẽn.
– Chị lúc nào mà chẳng thơm! – Mình ngây ngất nói như mộng du.
– Chỉ nịnh là giỏi! – Đầu chị khẽ nghiêng, cặp mắt nai nguýt mình. Khi nhìn ngang chị còn xinh hơn góc chính diện.
– Em còn giỏi nhiều thứ nữa, chị biết rõ hơn ai khác mà!

Mình cười gian, dần dần lết sát vào chị, cánh tay choàng nhẹ qua eo kéo chị hơi ngả ra sau, miệng lướt nhẹ lên gương mặt khả ái rồi dừng lại ở làn môi mềm mại thật lâu…

Hôn chị say đắm, nhưng mắt mình thỉnh thoảng vẫn ngó về phía cửa, sợ em Uyên bất chợt đi ra. Ẻm thấy cũng không việc gì, mình chỉ lo chị ngại thôi, tính chị rất hay xấu hổ.

Mình hôn chị thật lâu, cho đến khi mỏi tay mỏi miệng mới chịu dừng lại trong luyến tiếc. Lòng tham con người đúng là vô hạn, nếu có sức khỏe không biết mệt, chắc mình hôn chị cả ngày.

– T này… suốt ngày chỉ biết làm bậy… – Mặt chị ửng hồng, miệng trách móc nhưng đôi mắt lại ướt rượt ngập tràn niềm hạnh phúc.
– Trai không hư, gái không thương… – Mình hấp háy mắt.
– Gái hư mới thương trai hư, chị không có vậy… – Chị ngúng nguẩy.
– A, làm phản hả? Em trai hư nè, chị không phải gái hư nghĩa là không thương em chứ gì? – Mình vờ trợn mắt.
– Xí, không phải vậy… ý là…

– Nói chuyện gì mà vui vẻ xôm tụ quá vậy ta! – Em Uyên đột nhiên đi ra làm chị giật mình nín bặt, len lén nhìn mình thè lưỡi.

Chị Diễm đang đứng bên trái mình, em Uyên lại bước sang đứng bên phải, ép mình vào giữa. Trái Diễm, phải Uyên, cả hai mà song kiếm hợp bích chắc mình khó giữ được trọn vẹn tấm thân qua đêm nay. Mà không xong, bác sĩ dặn chưa lành lặn không được cử động mạnh.

– Tự nhiên im re hết vậy, có gì mờ ám hả? – Em Uyên hết nhìn mình lại ngó chị.
– Người gì xuất hiện cứ như ma, làm giật mình chưa té lầu là may, nói gì nữa mà nói. – Mình làu bàu.
– Chứ không phải có tính nhúc nhích hả? – Ẻm liếc xéo mình.

– Bữa nay mới thấy nhen, áo ai mua mà vừa vặn đẹp quá vậy! – Chợt phát hiện ra cái áo mình đang mặc, ẻm kéo áo săm soi, miệng xuýt xoa liên hồi.
– Bé Uyên nhen, mua cho T mà không mua cho chị cái nào, phân biệt đối xử quá đi! – Chị Diễm cười nói.
– Hi, tại shop toàn bán đồ nam không à, em cũng đâu có mua cái nào đâu. Để vài bữa rảnh, chị em mình đi shopping hén!

– Chị đùa thôi, tốn tiền lắm!
– Chuyện nhỏ mà, tiền xài cũng hết, chết có mang theo được đâu mà chị lo! – Em Uyên nói xong, lại chạy sang đứng cạnh chị Diễm. Hai người nhỏ to bàn tán gì đó, không cho mình nghe.

Tai mình căng lên như tai trâu mà chẳng hóng được gì. Bực quá e hèm một cái rõ to:

– Xong chưa? Có chuyện cần nói nè!
– Gì vậy T? – Chị hỏi.
– Ngày mai chị đi làm cũng như mọi khi, chiều mới về phải không?
– Ừm, sao dạ?
– Vậy sáng mai Uyên đưa chị đi làm, rồi chiều ghé rước chị, hai người đi shopping luôn đi. – Mình nói.

– Ủa, không phải mai bà ngoại T ghé chơi hả? Chị định về sớm chào hỏi, còn nấu gì đó đãi bà nữa.
– Em nói chị cứ nghe theo đi! Bà ngoại lúc này già cả, tính khí thất thường lắm! Lần trước ghé đây, mắng Uyên một chập rồi. Không tin chị hỏi Uyên đi!
– Thật vậy hả bé Uyên? – Nghe mình nói ghê quá, chị quay qua hỏi em Uyên.
– Ừ, bà khó lắm! Em gặp một lần mà ngán quá trời! – Hiểu ý mình, em Uyên làm điệu bộ sợ sệt.

– Nhưng mà… làm vậy coi sao được, vô phép lắm! – Chị lo âu.
– Có gì mà không được, chị cứ làm vậy đi, còn lại để em lo, không ai nói gì đâu! Nếu được thì đi tới khuya luôn, chờ bà ngủ rồi hãy về, có gì em điện thoại báo cho. – Mình quả quyết.
– Vậy còn buổi sáng thì sao? – Chị rụt cổ.
– Sáng dậy sớm, tranh thủ đi làm sớm, đừng để gặp mặt bà là được. Ráng đi, bà ở một ngày về rồi! – Mình cố gắng trấn an.

– Người già thường thức sớm lắm đó! Với lại đi sớm chị biết đi đâu, hix… giờ đó chị Ánh chưa ra tiệm mà…
– 5h thức đi đi, chị với Uyên chạy lòng vòng ăn sáng, uống càfé, hoặc ra công viên tản bộ cũng được. Ráng 1 hôm là khỏe rồi! – Mình tích cực hiến kế.
– Chắc phải làm vậy, còn mỗi cách này. Chỉ hi vọng bà T ở một ngày thôi, rủi hứng lên ở thêm vài ngày, Uyên với chị Diễm bữa nào cũng đi tới khuya, sáng thức sớm, chắc chết quá!! – Em Uyên vuốt nhẹ mái tóc ngắn cũn, rầu rĩ nói.
– Hai người còn đỡ, T suốt ngày phải ở nhà đối phó với bà nè… – Mình trề môi.

– T cứ viện cớ vết thương chưa lành, ở trong phòng suốt, có sao đâu! – Em Uyên cười.
– Sao được. Chuyện này đâu dám để bà biết, có mà chửi tắt bếp luôn! Chắc cũng phải giả bộ đi lên đi xuống nói chuyện với bà, hix… rầu quá! Lúc nào không ghé, lựa ngay lúc rối tinh rối mù này lại ghé, bà chơi quả này ác thiệt! – Mặt mình nhăn như khỉ ăn ớt.
– Hi hi, nghe T than làm chị rầu theo luôn rồi nè! Bỏ qua hết đi, đừng suy nghĩ nữa, tới đâu tính tới đó cho xong, hén! – Chị kéo tay mình lắc lắc.
– Ok, không nói chuyện buồn nữa! – Hành động đáng yêu cứ như trẻ con của chị khiến mình cười xòa, tạm vứt phiền muộn sang một bên.

– Đêm nay trăng sáng ghê hén, phải rằm không bé Uyên? – Chị hỏi em Uyên.
– Chưa, mai mới rằm. – Em Uyên ngước mặt nhìn lên trời thật lâu.

Cứ thế, hai cô gái say mê ngắm trăng sao, mình lại lặng lẽ ngắm họ. Cho đến sau này, mình vẫn chưa tìm ra được khoảnh khắc nào đẹp hơn lúc này. Dưới ánh sáng mờ ảo của vầng trăng tròn, chị và em Uyên đẹp một cách kỳ lạ. Nét đẹp có chút gì đó huyền ảo mơ hồ đến huyễn hoặc, như thực lại như hư vô khiến mình ngây ngất…

Chỉ tiếc mình không có thiên khiếu về hội họa, nếu không đã vác giấy cọ ra ngồi miệt mài rồi. Hãy mường tượng xem, một đêm trăng thật sáng, bầu trời đầy tinh tú lấp lánh huyền ảo. Trên lầu cao, gió thổi lao xao, hai cô gái xinh xắn đứng thưởng thức tuyệt tác của thiên nhiên đến xuất thần, mái tóc dài thi thoảng bay nhè nhẹ, cạnh đó là một thằng ngốc thẫn thờ ngơ ngẩn chiêm ngưỡng nhan sắc họ. Nếu gom những chi tiết này vào một bức tranh, cũng nên thơ ra phết đấy nhỉ…

Cảm giác bình yên nhẹ nhàng xâm chiếm tâm hồn mình, thanh thản vô cùng, cứ mong giây phút này kéo dài ra… dài ra…

Cuộc sống này, con người làm mọi thứ, cố gắng tất cả vì điều gì? Không phải vì những giây phút như thế này sao? Có thể đúng, mà cũng có thể sai… Không gì tuyệt đối cả. Mình chỉ cần những thứ này, giản đơn thế thôi… Nhưng với người khác, có thể họ sẽ cần những điều gì đó cao hơn, xa hơn…

Riêng hai cô gái đang đứng trước mặt mình đây, họ cần gì nhỉ? Liệu có giống mình không?!?

Mình tin là có. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt say mê pha lẫn sự dịu dàng của chị và em Uyên, mình cũng hiểu được phần nào.

Thật đáng tiếc, nhằm ngay lúc xuất thần nhập hóa, chuẩn bị hóa thành thi sĩ, tâm hồn thơ văn sắp tuôn tràn lai láng như sóng thần, tự dưng mình lại muốn hắt xì. Cố gắng kềm mà không được…

– Hắt… xì…. – Mình làm một phát rõ to, sướng tê người.
– Người gì mà vô duyên chưa từng thấy… – Bị mình phá vỡ tâm trạng, em Uyên giật thót người, quay qua trừng mắt.
– Chị cũng hết hồn, hi hi… T lạnh hả? Vô ngủ sớm đi, đứng đây chút bệnh nữa đó! – Chị Diễm cười hinh hích, khoe hàm răng trắng bóc thật đều.
– Đâu có, không biết sao tự nhiên hắt xì. Mà vậy cũng hay, đang tính kêu hai người, làm gì mà ngắm trăng say sưa đắm đuối vậy? Làm được mấy bài thơ rồi? – Mình xoa xoa mũi.

– Ngắm trăng là phải làm thơ hả? Ai đặt ra cái luật đó vậy? – Em Uyên bướng bỉnh nói.
– Ngắm trăng chỉ có hai loại người thôi. Một là nhà thơ, hoặc người tập tành làm thơ…
– Hai là gì T? – Chị tò mò.
– Hai là người sói. Chị với Uyên ngắm trăng lâu quá, kỹ quá, em sợ hai người biến thành sói thì khốn. – Mình cười đểu.
– T này… thấy chị hiền gạt chị hoài… – Chị phụng phịu.

Em Uyên không thèm phản ứng, chỉ liếc mình sắc như dao cạo, làm mình thót người mấy lần vì nhột nhạt. Nếu ánh mắt có thể giết người, dám ẻm giết mình mấy trăm lần rồi cũng chưa biết chừng.

– Vô ngủ thôi chị, không nói chuyện với loại người này nữa! – Liếc háy đã đời, ẻm kéo tay chị vô nhà trước sự ngơ ngác của mình.

Chị Diễm đành bước theo, nhưng cũng kịp quay lại làm mặt xấu với mình.

– Ngủ ngon nhen! – Mình nói với theo.
– T cũng vậy hén! – Trước khi khuất sau cánh cửa, chị mi gió mình một cái thật dài và kín đáo, kèm theo nụ cười mỉm chi đáng yêu vẫn thường len lỏi vào giấc mộng của mình mỗi đêm…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Thông tin truyện
Tên truyện Diễm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 03/04/2017 08:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lão dê già và những em sugarbaby dâm đãng
Em thư ký riêng xinh đẹp và cô nhân viên dâm đãng Sau 2 tháng đi biển cùng Linh Chi Lan, lão Hoàng quay trở lại công ty. Trong thời gian lão đi vắng, em thư ký Vân Dung đảm nhiệm hết nhiệm vụ trên công ty của lão. VÂn Dung đi vào báo cáo tình hình trên công ty 2 tháng qua cho lão. Nói chung là cũng không có...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Đụ thư ký Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện móc lồn
Cô Thư ký dâm dục
Hôm nay là thứ Bảy, từ chiều hôm qua ông Dương đã nháy mắt và thì thầm với hẹn là sáng hôm nay đến công ty với ông để “ấy”. Cũng như mọi khi, Thanh Phương đến thật sớm trước tất cả mọi người, cô gửi xe ở một hiệu sách gần đó rồi đi bộ đến công ty và mở khóa vào trong...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chuyện tình nơi công sở Đụ cave Đụ công khai Đụ tập thể Đụ thư ký Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Trao đổi vợ chồng Truyện 18+ Truyện bú cặc Truyện người lớn Truyện sex cô giáo Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hay Truyện sex hiếp dâm Truyện sex học sinh Truyện sex mạnh Truyện sex nặng Truyện sex ngoại tình Váy công sở Vợ chồng
Con đò
Sóc ngồi ghế sau, chỉ đường cho Sa tới công trường xây dựng. Nhi ngồi trên chiếc taxi từ xa Thấy xe Sa rẽ vào công trường thì nhắn tin cho Sóc. Anh vào bàn giao chắc chắn cho bà Hồng rồi lấy tiền về, đừng tham gia nghe. Em đợi ở đây. Ok. Sóc trả lời. Xe dừng, Sóc dẫn Sa đi vào sâu trong dãy nhà...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ lỗ đít Đụ tập thể Phá trinh lỗ đít Sextoy Thác loạn tập thể Thọc tay vô đít Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện người lớn Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân