– Năm mới chúc anh và gia đình mạnh khỏe, hạnh phúc, tấn tài tấn lộc, an khang thịnh vượng. Chúc anh Tèo một năm tràn đầy thành công trong sự nghiệp…
… và thường xuyên ghé qua thăm bé Ngọc.
Kèm theo đó là một ảnh GIF động hình trái tim phập phồng giữa những cành đào cành mai rộn ràng khoe sắc.
Tôi cũng rep lại hầu như ngay khi đọc được.
– Chúc em và gia đình mạnh khỏe, sang năm mới có nhiều điều mới mẻ, tích cực hơn năm cũ. Chúc các cháu chăm ngoan học giỏi. Chúc Ngọc Nhi ngày càng xinh đẹp tươi vui.
Tôi còn quen tay định chúc làm ăn phát đạt, sự nghiệp tiến tới, bla bla nữa mà chẳng hiểu làm phò mà sự nghiệp tiến tới nữa là như nào. Lên hàng cao cấp 1 củ/shot hay khách đông gấp đôi gấp ba bình thường… Lăn tăn mãi, thôi thì xóa đi vậy.
Trong số những tin nhắn chúc Tết mà phần nhiều là rất xã giao đó, cũng còn một tin nhắn đặc biệt nữa. Của em người yêu cũ. Chúc dài dài dài và cuối cùng tóm lại một câu là “Em vẫn còn tình cảm với anh”.
Mẹ nó chứ! Chả là hôm 29 tết, cũng là 14/2, tôi chả có ai mà tặng quà cả, thành ra thấy bứt rứt, nên cũng mua một hộp socola và bông hồng đặt ở đầu ngõ nhà nó (Em nó cùng quê, đang học ở Hà Nội luôn). Trong đó có một lá thư tay khá dài nói cảm ơn em vì những ngày tháng yêu nhau, chúc em có một ngày lễ và nghỉ Tết vui vẻ bên gia đình, chúc em sớm tìm được người yêu thương em và làm tốt hơn anh.
Đại khái thế.
Xong hôm đấy thì cũng chả thấy nó trả lời gì.
Tôi cũng không hy vọng.
Thôi là thôi.
Chỉ nghĩ rằng, nếu ngày này mà không có quà gì thì nó cũng tủi, dù gì cũng yêu nhau và có xoạc nhau nhiều nhiều lần rồi.
Mãi đến sau giao thừa mới thấy nó phản hồi.
Trong một phút suy nghĩ, tôi đã nghĩ hay là ngừng chuyện phò phạch lại để xây dựng lại với em Oanh.
Nhưng tôi thấy mình chẳng còn xứng đáng nữa…
Suốt mấy ngày Tết, tôi và Ngọc cũng chẳng nhắn thêm tin nào nữa.
Hằng ngày tôi vẫn vào zalo thấy em up ảnh nhiệt tình.
Ngôi nhà chưa hoàn thiện nhưng cũng gọn gàng hơn rất nhiều.
Gia đình đón Tết cũng có đào quất.
Mấy đứa trẻ thì hớn hở ra mặt.
Chắc là lần đầu tiên được ăn Tết to đến vậy.
Bà cụ mẹ Ngọc thì lom khom, cười móm mém, vui vẻ vì đứa con đi xuống phố làm ăn được quá.
Có tiền trả nợ xây nhà và mua rau thịt bánh kẹo quần áo mới cho bọn trẻ con.
Lúc này em bảo đã thôi làm phụ hồ rồi, chuyển sang bán hàng cho công ty mỹ phẩm.
Tại ông chú ruột làm chủ thầu xây dựng nên ẻm cũng chẳng nói dối là vẫn đi phụ hồ mãi được.
Đến ngày mùng 3, tôi đã thấy em đăng một cái ảnh tự sướng lên, với caption “Buồn vu vơ”. Tôi mới vào thả tim và bình luận, làm sao buồn thế, xuống HN anh làm cho vui liền nè.
Ẻm lập tức inbox hỏi thăm anh ăn Tết vui không, bao giờ lên HN thế.
Vèo phát. Hết Tết.
Sáng mùng 4, tôi đã có mặt ở Hà Nội rồi, để mùng 5 bắt đầu làm việc. Em cũng mùng 4 từ quê xuống. Lẽ ra hôm sau em mới xuống cơ, nhưng thấy tôi bảo mùng 4ở quê lên, và em thì tiện thể phải chở thằng em đến Nội Bài nữa (vì nó mất bằng lái) nên em cũng xuống luôn. Trưa hôm ấy em đã nhắn tin bảo em mới ở quê xuống này, buồn quá, còn chưa được đi làm vì đặt lịch nghỉ với thằng bánh tới tận mùng 6 cơ, nên nó tắt Số điện thoại nhận đi khách rồi, anh rảnh qua chơi với em đi.
Và chẳng ngần ngại, tôi qua lập tức.
Cái nhà nghỉ XXX quen thuộc cũng nghỉ tết chưa làm nên em hẹn tôi sang một chỗ khác, cũng cùng của thằng chủ là cán bộ công an Cầu Giấy đấy. Tôi đến lấy phòng, còn chưa kịp nhắn cho em số phòng em đã gõ cửa vào luôn. Em bảo em đợi anh sẵn rồi, ngó thấy anh đến là em theo lên luôn hihi.
Sau màn hỏi thăm tình hình Tết nhất thì chúng tôi cũng bắt đầu nhập cuộc. Em bảo nghỉ Tết mấy hôm mà bấn quá. Hôm nay quất một trận đã đời anh nhé. Khác với mọi khi, tôi bảo em cho anh đặt máy quay nhé. Em ok liền, không một chút nào phân vân, còn bảo về gửi cho em xem với. Tất nhiên chỉ lần đấy tôi nói công khai thôi, lần sau vẫn tiếp tục gắn camera quay lén. Vì về nhà xem lại, có những khúc cứ đang xoạc nhau lại ngoái ngoái ra nhìn điện thoại, không tự nhiên chút nào, xem không có phê.
Tôi cũng lâu ngày không xoạc, nên làm tình khí thế. Hết dập ở tư thế truyền thống lại vật em ngồi lên trên, rồi chơi chó, chơi tiên ông trồng củ cải, chơi trên ghế tantra… Tôi out trong tư thế doggy, sau một màn dập vào mông bạch bạch bạch. Mấy ngày nghỉ Tết, chắc em ăn nhiều bánh chưng, nên cảm giác mông đít hơi mỡ hơn chút. Nhưng vẫn trắng mềm, ôm và bóp rất thích.
Trở lại giường sau khi tắm, chúng tôi lại ôm nhau ngủ. Em có vẻ vẫn mệt sau chuyến đi dài cầm lái xe máy từ quê xuống. Rúc vào nách tôi ngủ ngon lành, tay thì ôm chặt, chân cũng quắp chặt luôn, tôi khó chịu lắm, chẳng trở mình được, trở mình lại sợ em tỉnh dậy.
Đến cuối chiều, lúc gần về rồi, tôi mới bảo em:
– Đầu năm mới anh đã mở hàng cho như này thì năm nay tha hồ khách nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe còn phục vụ được.
Em nó cười hi hi bảo cảm ơn anh. Nhiều khách thì em vui rồi, nhưng anh cũng phải thường xuyên qua với em cơ.
Lúc về, thấy tôi cầm ví em nó bảo thôi thôi anh ơi hôm nay em chưa làm việc đâu nhé nên anh không cần trả tiền đâu. Lần sau anh trả thì em lấy. Anh trả tiền thuê phòng là được rồi. Nhưng tôi cũng rất tinh tế, cũng đoán em không lấy tiền nên trước khi đi đã bỏ 5 lít vào phong bao lì xì, bảo anh có trả tiền em đâu, đây là anh mừng tuổi em mà. Mấy lần trước, cứ hẹn gặp nhau mà nhân một cái dịp gì đó, là em nó chẳng bao giờ lấy tiền, nên tôi cũng ngại. Em nó hí hửng đòi thêm bao nữa nhưng tôi bảo hết rồi. Em bảo sẽ giữ bao lì xì này mãi, không bao giờ bóc ra, để giữ may mắn, và để lời chúc của anh trở thành hiện thực.
Và thành hiện thực thật. Từ Tết, khách của em đông như quân Nguyên!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời checker |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/07/2020 12:29 (GMT+7) |