Xe tôi vừa dừng trước cổng đã thấy chị đứng đó.
Vừa luống cuống mở khóa, chị vừa nói:
– Sao chậm thế? Cứ nghe tiếng xe là chị chạy ra cổng đến mấy mươi lần. Giờ mới…
– Đường đông xe quá. Mà hôm nay có hội hè gì mà cả 2 chiều xuôi, ngược đều nhiều xe quá.
– Ơ! Thế cậu không nhớ mai là hội đền Hùng à?
Ừ nhỉ! Thảo nào từ Hà Nội lên đây có gần 150 cây số mà từ sáng tinh mơ tới giờ đã quá 6 tiếng chạy xe mới tới. Tôi cũng sốt ruột vì đêm qua, rất muộn chị mới nhắn tin cho tôi rằng:
“Cậu lên ngay nhé! Chị đợi đấy! Lâu quá rồi chị em chả nhìn thấy nhau”
Tôi đoán già đoán non “hay là cái Vân, con gái chị, có chuyện gì?”. Chả là nó đã dọa tự tử và không dưới một lần đã được cứu khỏi tay thần chết sau những lần uống thuốc ngủ quá liều. Rất may những lần đó chị đều về nhà kịp. Nếu không thì…
Cái Vân năm nay 16 tuổi, ở với bố và cô vợ sau của bố nó. Cô ta mới ngoài đôi mươi, cái tuổi cũng trẻ con ngang lứa với nó. Mâu thuẫn thường xảy ra hàng ngày. Cái Vân muốn bỏ về với mẹ nhưng bố nó không cho và dọa nếu về thì giết cả hai mẹ con. Sợ bố và thương mẹ, quẫn trí nên nó mới thay tính, đổi nết và nghĩ chuyện quyên sinh.
Tôi đánh xe vào sân rộng, dưới bóng cây mít già xum xuê lá và chi chít quả bám quanh thân.
Vừa cởi áo ngoài cho đỡ nóng, tôi hỏi:
– Có chuyện gì thế chị? Cái Vân…
– Không! Cháu cậu dạo này không nghĩ quẩn nữa. Tối qua nó ngủ đây, sáng dậy cứ trông cậu mà chưa thấy. Bố nó gọi, bắt phải về rồi. Gọi cậu lên chỉ để… đỡ nhớ. Đã mấy tháng…
Chị là chị ruột tôi. Nhà có hai chị em ríu rít từ nhỏ đến khi chị đi lấy chồng năm chị tròn 20 tuổi, bố tôi gả chồng cho chị lên đây là do bố chồng chị là chỗ bạn bè quen thân của bố tôi hồi còn là lính, chả biết hai ông, hai bà thân thiết có thề thốt gì với nhau không mà cả bố và mẹ tôi đều bắt chị phải lấy anh Nghiệp. Lấy chồng xa mãi tận miền rừng núi cuối tỉnh Phú Thọ, giáp Yên Bái, Tuyên Quang nên một năm chỉ đôi ba lần về thăm quê.
“Ai ngờ, thế là coi như mất con…” – Mẹ tôi thỉnh thoảng lại rơm rớm, sụt sùi nói vậy.
Anh rể tôi kém chị một tuổi. Lấy chồng năm trước thì năm sau chị sinh cái Vân. Cũng chẳng biết tại sao mà chị không sinh nở gì nữa.
Nhà con một nên cả bố mẹ chồng và chồng chị đều buồn chán và đổ lỗi cho chị vì “không biết đẻ đẩy gia đình đến trước nguy cơ tuyệt giống”. Thế là dè bỉu, chê trách, chửi bới bóng gió và đỉnh điểm là những trận đòn. Bố mẹ tôi thương con gái nên cũng đồng ý cho chị ly hôn và từ mặt bên thông gia từ đó.
Chị ly hôn khi con Vân 9 tuổi. Lúc đó chị 31. Chị đã nhiều lần cưỡng lại việc bố mẹ tôi bắt bán nhà về xuôi với bố mẹ. Chị tiếc đất, tiếc nhà một phần, còn chủ yếu là không muốn xa con gái. Ở đây thi thoảng nó còn trốn bố sang ngủ với mẹ. Chứ chị về xuôi thì…
Chị đưa tôi cái khăn mặt ướt, bảo:
– Cậu lau người đi cho mát đã. Lát tắm sau kẻo dễ bị cảm. Thôi! Cởi áo ra chị lau cho…
Tôi làm theo lời chị và thích thú cảm nhận lại những thói quen được chị chăm bẵm thì hồi xưa, khi còn nhỏ. Chị hơn tôi đến 12 tuổi vì bố tôi vắng nhà đúng 12 năm. Hòa bình năm trước thì năm sau (1976) tôi được sinh gia. Chị tên Hòa, còn tôi tên Bình.
Đang mải mê hồi tưởng theo từng vết lau khăn mát từ bàn tay chị trên lưng thì chị xoay người tôi lại:
– Đâu rồi? Cái mụn cơm dưới rốn của cậu còn không? Chị xem nào! Ngày xưa…
Tôi thích thú nhớ lại cái ngày xưa, hai chị em đều có mụn cơm ở phần bụng dưới y như nhau, khi nằm trên giường, trên võng hay chõng kê ngoài sân những đêm hè dưới ánh trăng, hai chị em lại mân mê mụn cơm của nhau rồi cười nắc nẻ.
Ôi! Cái ngày xưa chưa xa…
Tôi kéo trễ cạp quần đùi xuống, ngượng nghịu bởi cái mụn cơm giờ nằm giữa đám lông mu. Chị im lặng di di ngón tay, vuốt vuốt đám lông mu của tôi như muốn nhổ đi để cái mụn cơm lộ ra giống như ngày trước.
Bất ngờ, bàn tay kia của chị cầm tay tôi dúi vào bụng chị, đưa vào khe cạp quần lỏng chun của chị. Chị thều thào nói trong hơi thở như đã bị nén lại từ lâu:
– Cậu! Cái của chị đây! Cậu… như ngày xưa đi, cậu!
Có thể do chị kéo mạnh tay tôi, hoặc tay tôi đã quen đưa sâu xuống phía dưới mỗi khi chạm cạp quần lót của vợ nên bất giác bàn tay tôi úp chùm cả mu lồn đầy lông của chị. Tay chị cũng lướt xuống sâu hơn về dưới háng tôi. Chả biết tự bao giờ buồi tôi đang cương cứng. Chị vuốt ve cục sắt trong quần tôi còn tôi miết miết ngón tay dọc khe lồn đang ướt đẫm dâm thủy của chị. Ngón tay tôi, một, hai rồi cả ba ngón tay chụm lại ấn từ từ vào lỗ lồn của chị.
Cả hai không nói một lời.
Tự lúc nào và cũng chẳng biết tự ai mà hai chị em tôi trần truồng, xoắn xuýt và quằn quại địt nhau trên giường. Khi tinh trùng tôi phóng ào ào vào lồn chị. Chị như bừng tỉnh, xuýt xoa:
– Ôi! Sướng! Sướng quá…
Nín nhịn gần chục năm trời, bây giờ mới được.
Đôi mắt chị sáng rực lên nhìn vào mắt tôi.
– Cậu! Cậu đã thương chị thì…
– Em không chỉ thương mà còn rất yêu chị…
– Thật nhé!? Yêu thật hay bỡn…
Tôi bịt miệng chị bằng môi và lưỡi của mình. Chị hăm hở nhận và cuống quýt đáp lại.
Khi cả hai nằm ngửa cạnh nhau, tay chị vẫn vuốt ve cặc tôi đang lớn dần còn tay tôi mân mê cái ghe lồn đang nổi cứng giữa khe đào nguyên. Chị nói nhỏ như gió thoảng:
– Ước gì…
– Chị ước gì hả chị Hòa?
– Bình ơi! Ước gì chị có đứa con với em. Ước gì mình là vợ chồng. Ước gì…
– Thì mình đã vừa thành vợ chồng đấy thôi.
– Ừ! Nhưng… Em gọi mình là chồng từ hôm nay nhé…
– Hòa ơi! Anh yêu em, thương em từ lâu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đợi |
Tác giả | Vi Thăng Long |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ cháu gái, Đụ chị gái, Truyện loạn luân, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/10/2024 14:34 (GMT+7) |