– Tụi tao lấy tư cách là bạn của Hoàng Mai đấy, được không?
– Thêm hai đứa nhiều chuyện này nữa à!
– Nếu mấy người không đi thì tui sẽ báo cho thầy hiệu trưởng đó!
– Tụi bây được lắm! Chưa xong đâu Phong! Mày không thể bảo vệ Hoàng Mai mãi được đâu!
Nó nhếch môi cười đểu cán với tôi rồi lừng thừng bước đi cùng hai thằng đàn em của mình ra khỏi cổng trường. Đến khi bóng dáng tụi nó khuất khỏi ngã quẹo trước cổng, Hoàng Mai mới thở phào, bẽn lẽn cảm ơn chúng tôi:
– Cảm ơn nhé!
– Không cần cảm ơn tụi này đâu! Người bạn cần cảm ơn nè!
Vừa nói, Ngọc Phương vừa đẩy tôi ra trước mặt Hoàng Mai khiến tôi sượng đến cứng người.
– Cảm ơn bạn nha Phong!
Em khẽ cười duyên lộ rõ chiếc răng khễnh nhưng câu nói của em đã làm tôi như chết đứng tại chỗ đấy. Phải rồi, tôi chia tay em rồi kia mà…
Cứ thế Hoàng Mai gật đầu chào tạm biệt rồi quay gót ra về trong sự bất lực tột cùng của tôi. Biết nói gì đây chứ? “Thượng lộ bình an” sao?
Không, điều đó là không thể. Tôi với Hoàng Mai đã chấm dứt rồi, có nếu kéo em cũng chẳng được lợi ích gì.
Bây giờ mong muốn duy nhất của tôi chính là được thấy Hoàng Mai mọi ngày đều đi học an toàn không có sự quấy rồi của thằng Vũ kia. Tuy nhiên muốn làm được việc này chỉ có một cách duy nhất:
– Anh Phong! Làm gì mà đứng trầm ngâm ghê vậy!
– Anh đang suy nghĩ cách!
– Cách gì…
– Hạ gục thằng Vũ…
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv1.com/doi-hoc-sinh-quyen-2/
Nhìn thấy cảnh Hoàng Mai bị thằng Vũ trêu chọc thế này, tôi chẳng thể nào ngồi yên được. Chỉ cần bọn tôi nơi lỏng một chút thôi là tụi nó lại mò đến giở trò quấy rối.
Nếu việc này còn kéo dài người thiệt thòi nhất chính là Hoàng Mai chứ không ai hết. Em là trung tâm của mọi việc, là mục tiêu mà tụi thằng Vũ nhắm tới.
Vì vậy muốn Hoàng Mai được bình yên sống một cuộc sống như bao cô nữ sinh khác thì cách duy nhất là hạ gục thằng Vũ. Làm cho nó một vố lớn để nó không còn phách lối, ngang tàn, trêu chọc người khác nữa.
Kế hoạch thì tôi đã nắm trong tay, nhưng có thực hiện thành công không thì tôi không dám chắc. Vì theo kế hoạch tôi sẽ vào tận lớp của thằng Vũ khiêu khích nó làm cho nó nổi máu đánh nhau với tôi, trong lúc đó sẽ có một người quay lại toàn bộ quánh trình đánh nhau đấy. Nếu thành công tôi sẽ thó được đằng cán của nó, khiến nó không thể tự tung tự tác nữa.
Mà nếu nó bị dính bẫy, cũng đồng nghĩa với việc tôi bị luyên lụy theo. Nhưng không sao cả, chỉ cần vô hiệu hóa được nó là đủ để tôi chấp nhận hi sinh rồi.
Vẻ như cảm nhận được mức độ nguy hiểm của kế hoạch bé Phương đã kịch liệt ngăn cản kể từ lúc mới nghe:
– Không được đâu! Làm thế anh sẽ bị lây theo đó!
– Không sao, nó nhà giàu rất sợ mấy vụ lùm xùm này, chỉ cần khôn khéo một tí là sẽ túm cổ được nó ngay!
– Nhưng…
– Khỏi cần lo cho cái thằng đấy! Nó muốn thì để nó làm!
Thằng Toàn thở phì khoanh hai tay trước ngực buông giọng thách thức.
– Nhưng nếu anh Phong khiêu khích tên Vũ thì ai quay lại clip đây!
– Chuyện này… – Tôi lúng túng.
Quả thật tôi chưa tính đến việc ai sẽ quay clip và sẽ mượn máy quay của ai. Bởi đơn thuần tôi cứ nghĩ khiêu khích được thằng Vũ đánh nhau là đã thành công rồi, nhưng giờ đây khi được Ngọc phương hỏi đến tôi mới vỡ lẽ ra rằng kế hoạch của mình còn quá nhiều thiếu sót, nhất là về nhân lực.
Xét cho cùng người nghĩ ra kế hoạch là tôi, người thực hiện kế hoạch cũng chỉ có mình tôi. Đơn thân độc mã không ai giúp đỡ làm sao kế hoạch có thể thành công cho được chứ. Phải khó khăn lắm tôi mới nghĩ được cách đó ngoài nó ra tôi chẳng còn cách nào khác để chặn đứng thằng Vũ cả. Chẳng lẽ hết cách thật sao chứ?
Thấy vẻ thất thĩu như thằng mất hồn của tôi, Ngọc Phương khẽ giật tay thằng Toàn nhẹ giọng:
– Toàn, giúp anh Phong một tay đi!
– Ơ, sao tự nhiên bảo Toàn phải giúp nó chứ?
– Cứ giúp đi, một lần thôi!
– Cho dù như thế thì để xem nó đồng ý không đã! Nó không chịu thì Toàn cũng chẳng giúp được!
Thằng Toàn nhếch môi, xỉa móc vào tôi lúc này đang đứng như trời trồng vì cảm thấy xấu hổ khi thấy Ngọc Phương năn nỉ cho mình.
Nghe thằng Toàn nói, Ngọc Phương liền chuyển mục tiêu sang tôi:
– Anh Phong, Toàn chịu giúp anh rồi kia! Đồng ý đi!
– Anh…
– Chẳng phải anh muốn giúp Hoàng Mai sao, cơ hội đó!
Ngọc Phương vẫn kiên trì thuyết phục tôi chấp nhận sự giúp đỡ của thằng Toàn.
Thiết nghĩ bây giờ tôi chẳng còn cách nào để hạ gục thằng Vũ ngoài cách trên nữa cả. Kéo dài thì sự việc lại thêm rắc rối với Hoàng Mai.
Dù sao thằng Toàn cũng từng là bạn thân của tôi, chắc chắn nó sẽ chẳng làm hại tôi đâu. Nhưng bây giờ nếu dễ dàng chấp nhận sự giúp đỡ của nó thì tôi còn thể diện nào nữa chứ. Tôi và nó đang chiến tranh lạnh mà. Vả lại lúc trước tôi đã nói sẽ không cần ai giúp đỡ giờ đây lại phải nhờ nó giúp như thế tôi còn mặt mũi nào chứ.
Tuy nhiên, nếu tôi từ chối sự giúp đỡ thì Hoàng Mai sẽ bị thằng Vũ quấy rồi dài dài. Chi bằng chịu mất mặt một thời gian mà thằng Vũ không còn quấy rối được ai nữa, thế cũng xứng đáng để chấp nhận.
Nghĩ vậy tôi gượng gạo quay mặt về phía nó:
– Tao… chấp nhận…
– Nói giề… – Toàn phởn vễnh lỗ tai đểu cán.
– Tao chấp nhận!
– Chấp nhận giề…
Đồ rằng tôi mà không đang chịu sự giúp đỡ của nó thì chắc cái đầu của nó đã sưng vài cục rồi chứ ít. Nhìn mặt cứ muốn cốc cho mấy cái bỏ ghét. Nhưng giờ chẳng biết làm gì khác ngoài để nó trêu đểu cho đã đời thôi.
– Tao chấn nhận sự giúp đỡ của mày, làm ơn!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2018 03:38 (GMT+7) |