Dù mệt nhưng tôi vẫn cố lết tới nó vỗ vai:
– Thôi kệ đi, có gì đâu mà buồn!
– Buồn gì mày! Tao đang bực hai thằng kia thôi!
– Thằng Tiến với Hiếu à? Để ngày mai kiếm nó bàn chuyện sau, giờ về đã tính gì tính!
Tôi với thằng Toàn đứng dậy tập trung cả đội ra về. Cảnh tượng lúc này như mới vừa trải qua cuộc chiến, mỗi thằng ngồi một góc nhìn thê thảm vô cùng.
Tuy nhiên chỉ cần một đứa con gái. Chính xác hơn là Ngọc Mi. Khi con bé vừa bước vào sân, cả bọn đã sáng mắt lên. Lúc đầu tôi cũng không nhớ con bé sang đây để làm gì, chỉ khi nó nhìn tôi dò hỏi:
– Các anh đá xong chưa, sang giúp lớp em một tay nhé!
Cả bọn lúc này đều hướng mắt về tôi. Lúc này tôi mới nhớ ra rằng Ngọc Mi đã nhờ tôi đến giúp đội nữ của con bé luyện tập và tôi vẫn chưa nói chuyện đó với bọn thằng Toàn.
Như hiểu được toàn bộ sự việc, con bé Mi khẽ thở hắc một hơi rồi chẹp miệng:
– Các anh có rảnh không sang luyện tập giúp đội nữ bọn em nhé?
Chẳng cần phải suy nghĩ Phú nổ đã bật dậy tíu tít cả lên:
– Rảnh chớ, không thành vấn đề!
Tuy nhiên Toàn phởn đã cho nó tắt ngụm ngay:
– Ê, tao đội trưởng hay mày đội trưởng thế?
– Uầy, có sao đâu mạy, giúp người ta tý thôi mà!
– Phải đó Toàn, qua phụ em nó tý!
Tôi cũng nói giúp vào để lấy công chuộc tội với bé Mi. Tôi thúc tay nó như cách mà một đứa con nít nài người lớn để được đi đâu đó.
Cuối cùng thì cả bọn cũng chịu qua giúp đội nữ. Nhưng kể cả như thế con bé vẫn chẳng khoan hòng cho tôi được tẹo nào. Người ta thương nói tội chết được miễn tội sống khó tha và đây là lúc tôi phải chịu tội sống.
Khi cả bọn đã kéo lũ lượt qua đấy, con bé mới đi kè kè bên tôi nhéo nhẹ vào hông:
– Anh hay nhỉ, em dặn như thế nào?
– Hề hề, thì quên tý mà, chẳng phải anh đã nói giúp em rồi sao?
– Thiệt tình anh đó, thôi sang đấy đi mọi người chờ!
Con bé kéo tay tôi một cách hồn nhiên giữa nhưng cặp mắt kinh ngạc lẫn ganh tị. Tôi không biết con bé vô tình hay cố ý nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngáo toẹt của bọn đó, trong lòng tôi cũng có chút khoan khoái kiểu như ta có được một thứ gì đó mà bọn khác không có. Cảm giác hãnh diện vô cùng.
Nói về lý thuyết đá banh tôi không rành cho lắm, bởi lẽ tôi chỉ biết vẽ vời ở mức độ vừa phải nên chỉ ngồi ngoài đường biên nhìn bọn thằng Toàn hì hục chỉ cách dẫn banh cho bọn con gái. Xông xáo hơn cả là Phú nổ. Chắc có lẽ bọn con gái vẫn chưa nhìn sang phần sân bọn tôi thi đấu nên không biết thằng này chỉ được cái miệng ba hoa. Nhờ thế nó tha hồ chém gió mấy kiến thức trong game cho đội nữ:
– Các em nghe nè, khi đáp banh thì chân phải thả lỏng tý, nương theo hướng banh tới mà đáp biết chưa?
– Hi, anh hay quá ta!
– Ê Phú! Đỡ nè ku!
Phú nổ chưa kịp lên mặt, thằng Toàn đã chuyền một đường banh thẳng tắp tới nó. Tất nhiên đường banh rất mạnh, nếu không phải có kĩ thuật nhất định sẽ không thể đỡ được đường bóng ấy. Cho nên khi trái bóng đến gần, Phú nổ quýnh quáng chìa chân ra đỡ. Trái bóng đập vào chân nó, bật vào người một nhỏ gần đấy làm nhỏ ngã uỵt xuống đất ôm bụng mặt nhăn muốn khóc.
Ngay lập tức cả bọn đều bu lại xem xét nhỏ ấy, thằng Phú cũng xúm lại đỡ con bé ấy lên, mặt nó tái lại không còn một giọt máu. Toàn phởn cười đểu trêu nó:
– Gì thế Phú, danh thủ quốc tế mà đỡ banh kì vậy mày?
– Cái đó mày sút chứ chuyền khỉ gì, chơi tao hả mạy?
– Rồi rồi, xin lỗi danh thủ quốc tế nha!
Phú nổ không nói gì, nó phì mũi rồi ra luôn đường biên ngồi không thiết chỉ mấy nhỏ đó nữa. Có lẽ nó đã ớn bị thằng Toàn trêu đùa như thế.
Ngay cả ngoài sân, Ngọc Mi cũng quay sang tôi nói nửa đùa nửa thật:
– Lớp của anh vui nhỉ?
– Hề hề, thì con trai mà!
– Hầy, thiệt tình!
Xong phần dẫn bóng và tiếp bóng bọn tôi tiếp tục bày cho đội nữ kĩ năng dứt điểm.
Lúc này tôi mới được dịp thị uy khả năng sút bóng của mình. Tôi đặt trái bóng ở giữa sân rồi dẫn bóng với tốc độ vừa hướng về khung thành. Đến khoảng cách vừa ý, tôi co giò sút quả bóng bay thẳng vào góc cao khung thành khiến cho Khanh khờ dù đã nhoài người quẹt tay trúng bóng vẫn không thể cản phá được.
Ngay lập tức cả bọn con gái đều trầm trồ làm mũi tôi phồng hẳn lên mà tôi tưởng tượng cả trâu cũng chui lọt.
Đó là kiểu sút thẳng cẳng. Đến lượt Toàn phởn nó cũng dẫn bóng làm mẫu giống tôi nhưng trái với cú sút uy lực của tôi lúc nãy, nó dẫn bóng đến gần khung thành hơn rồi nghiêng người cứa lòng một quả cong vút vào góc dưới khung thành làm Khanh khờ đứng chôn chân luôn không kịp phản ứng gì.
Đó là hai kiểu dứt điểm mà bọn tôi bày cho đội nữ, nhưng xem ra mấy nường đấy chỉ thích sút kĩ thuật như Toàn phởn. Vừa làm mẫu xong, cả bọn đã bu về phía Toàn phởn nhờ nó hướng dẫn làm tôi cứ đứng sững đấy nếu không có Ngọc Mi kéo vào biên.
Cũng phải, sút theo kiểu của tôi cần lực chân và sức mạnh rất nhiều. Còn kiểu của thằng Toàn chẳng cần lực nhiều chỉ cần độ dẻo của chân đã có thể làm nên một được bóng hình trái chuối. Đó là lí do vì sao nhiều nhỏ con gái muốn học đến thế.
Đến xế chiều bọn tôi cũng hướng dẫn xong cả đội nữ về kĩ thuật đá bóng. Cả nhóm tạm chia tay nhau ra về và có vẻ như Phú nỏ đã kết một nhỏ trong đội nữ của Ngọc Mi, suốt cả đường ra bãi xe thằng đấy chỉ toàn tíu tít với con nhỏ cũng như đa số nhưng thằng trong đội tôi, ai nấy đều tìm cho mình một nhỏ để tán chuyện.
Trời bây giờ vẫn còn sớm chỉ mới hơn 3 giờ. Tôi đứng nhìn ánh nắng vẫn còn le lói từ những toàn nhà cao tầng. Những tia nắng hãy còn vàng óng chiếu vào người tôi nghe nóng hổi.
Ngọc Mi vẫn còn ngồi ghi chép vào cuốn sổ của mình như lần trước. Nhìn con bé cứ miệt mài cây viết trên tay, tôi lại thấy chạnh lòng. Đúng là lớp trưởng lớp người ta có khác. Quan tâm đến từng hoạt động của lớp ngay cả khi đó không phải là chuyên môn của mình. Chẳng bù lại với tụi thằng Tiến muốn bỏ đi lúc nào là bỏ chẳng bao giờ có trách nhiệm với lớp.
– Anh đói chưa?
Con bé gấp cuốn sách lại, nhìn tôi với đôi mắt nai tròn xoe quen thuộc.
– Chưa đói lắm – Tôi lắng nghe bụng mình – Chưa tới giờ cơm mà!
– Giờ làm gì nhỉ, em vẫn chưa muốn về nhà!
Ngọc Mi hướng mặt lên để những tia nắng bò lăn tăn trên đôi mắt xinh xắn. Dường như con bé cũng biết chói, nó lấy tay che đi ánh sáng chiếu vào mắt nhưng vẫn hướng về tôi nơi ánh nắng chiếu chói nhất.
Tôi đứng sít lại con bé, dùng tấm lưng của mình che đi những tia nắng chiếu vào mặt con bé làm gương mặt nó giản ra, không còn nheo lại như lúc nãy:
– Anh cũng chẳng biết đi đâu. Đợi đến tối chợ đêm mới bắt đầu mở cửa.
– Không được đâu, em phải về trước 6h chiều mà. – Con bé lắc đầu, mái tốc bồng bềnh của nó cũng phấp phới theo.
Tôi lại chẹp miệng vuốt cằm, chỉ còn thiếu gãi đầu bứt tóc nữa là y chang ông cụ non.
Buổi chiều rất ít chỗ chơi, Sài Gòn chỉ bắt đầu vui khi trời vào đêm khi mà những nét đặc trưng của nó bắt đầu được phơi bày ra trên những vỉa hè, những con hẻm và cả những con đường tấp nập. Còn bây giờ, mọi thứ vẫn tấp nập nhưng là tiếng xe qua lại tấp nập đầy khói bụi. Có can đảm nhất cũng chẳng dám xuất hành vào giờ này.
Thay vào đó tôi lại nghĩ đến một nơi khác lí thú hơn, đó là nhà trọ của nhỏ Nhung. Tôi quay sang Ngọc Mi:
– Hay là anh chở em sang nhà chị Nhung chơi nhé?
– Là cái chị sang nhà anh lần trước phải không?
– Ừ phải rồi, chị ấy có vẻ thích em lắm đó. Nhắn em sang chơi mấy lần!
Ngay lập tức con bé đứng dậy kéo tôi đi miệng cười tươi:
– Vậy thì đi thôi, kẻo trễ!
Đúng thật là nhỏ Nhung có kêu con bé sang nhà trọ nhỏ chơi mấy lần, mà tôi cũng muốn qua phòng trọ nhỏ này xem thế nào nhưng sợ thân con trai đến chỗ trọ con gái lại kì. Nay có Ngọc Mi thì dẫn con bé sang cho nhỏ Nhung được mãn nguyện, tôi cũng được mở mang tầm mắt. Một công đôi chuyện.
Nhưng dẫu có thế nào tôi vẫn thắc mắc vì sao mà gia đình nhỏ lại để nhỏ lên thành phố học thay vì học dưới đấy. Trên đây nhỏ chẳng có bà con nào, người quen cũng không nốt. Đây lại là một nơi đầy cạm bẫy. Quả thật là chẳng có một lí do nào để nhỏ lên đây sống cả. Tuy nhiên đây là chuyện gia đình của nhỏ, tôi cũng không thể xen vào nhiều lắm, chỉ dừng ở mức thắc mắc là đủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/10/2018 03:38 (GMT+7) |