Phi Yến lần đầu tiên xuất hiện với khuôn mặt mộc, không trang điểm lòe loạt, không đánh phấn dày cộm, cũng không khoác lên người những bộ cánh hở hang lộ hàng, không đội tóc giả sành điệu đủ màu như ở đế vương.
Cô trong trắng tinh khiết như giọt sương mai, mặc trên người bộ đầm trắng chấm bi, đơn giản kín đáo. Khuôn mặt phấn hồng, đôi mắt trong veo, và làn da bún ra sữa với mái tóc đen mướt ngang vai. Đây chính là sự khác biệt vô cùng lớn, hai con người hoàn toàn khác nhau. Không phải một bà chủ Dương phong trần từng trải ở Đế Vương, mà thiếu nữ tuổi mười tám đáng yêu ngây thơ Dương Phi Yến.
“Phi Yến! Là cậu thật sao” Cả Dục Uyển và Lý Nhã đều không nhận ra khuôn mặt mộc này của Phi Yến.
“Mình… mình… lạ lắm sao…”
Đây là lần đầu tiên Phi Yến xuất hiện ở bên ngoài với diện mạo thật, ít xon phấn. Hàng đêm ở đế vương, cô luôn che giấu mình dưới lớp son phấn dày, như vậy cô không sợ sẽ bị người ta nhìn thấy cảm xúc thật của mình, mới có cảm giác an toàn.
Nhưng với Dục Uyển và Lý Nhã, họ là những người bạn duy nhất của cô, nên Phi Yến muốn dùng khuôn mặt thật của mình để đối diện với bọn họ.
“Không phải lạ… mà là quá đẹp đi…” Dục Uyển lên tiếng.
“Phải đó! Lúc mình và Uyển vừa nhìn thấy cậu, còn không nhận ra… cậu rất khác lúc ở Đế vương… thật rất xinh đẹp”
Thấy mọi người vội vã đi vào trong, suất chiếu phim sắp bắt đầu, nên bọn người của Dục Uyển cũng gấp rút kéo nhau vào. Nhung lúc này lại có một người đàn ông, đứng tuổi lịch lãm đi ra từ rạp chiếu phim tông vào người của Phi Yến.
Không biết, liệu đây có phải là trâu già thích gậm cỏ non không, mà nắm chặt lấy tay của Phi Yến không buông với đôi mắt dào dạt cảm xúc, không thốt nên lời.
“Xin lỗi… ông có thể buông tay tôi ra được không” Phi Yến lên tiếng đánh thức người trong mộng.
“Xin lỗi! Tôi thật quá thất lể…” Người đàn ông vội vã kéo tay ra.
“Không có gì…” Phi Yến lắc đầu nhìn ông rồi xoay người đi vào rạp chiếu phim.
Nhưng người đàn ông kia vẫn đứng lặng nhìn theo bóng lưng của Phi Yến. Tại sao lại có thể giống đến như vậy. Họ như hai giọt nước, khiến cho Trình Tổng không khỏi phân vân.
“Trình tổng! Xe đang ở bên ngoài… chúng ta đi thôi”
“Ừ…”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv1.com/duc-uyen/
10h – tại Hoắc gia.
Sau khi đưa hai người bạn Lý Nhã và Phi Yến về tận nhà, Dục Uyển cũng quay về Hoắc gia. Lúc cô vừa bước lên cầu thang thì lại nghe thấy tiếng rên rỉ đó.
“Áh… ah…”
Hàng đêm, âm thanh chói tai này từ trong phòng của Mạn Ni vẫn cứ phát ra, vì hai căn phòng nằm cạnh nhau, nên mỗi lần về phòng mình cô đều phải đi ngang qua phòng Mạn Ni. Và buộc lòng phải nghe thấy nó.
Cô biết là Hoắc Luật đang ở bên trong, cũng hiểu rõ hắn và chị Mạn Ni đang làm gì trong đó. Đó là nguyên nhân khiến cô cảm thấy khó chịu, dù đã nói sẽ không nghĩ đến hắn nữa, chỗ này lại không chịu nghe theo sự điều khiển của cô, nó vẫn rất đau. Có lẽ đã đến lúc cô phải rời khỏi đây.
“Áh… ah…”
Tiếng rên rỉ lại phát ra, Dục Uyển cố gắng vờ như không nghe thấy mà đi thẳng về phòng mình, đóng cửa lại và thu dọn hành lý…
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv1.com/duc-uyen/
Sáng ngày hôm sau.
“Tiểu Uyển! Con ở bên ngoài một mình, mẹ thật không yên tâm chút nào… ở nhà không phải tốt hơn sao”
“Mẹ! Không phải mấy hôm trước mẹ đã đồng ý rồi sao… con đã lớn cũng phải tập sống tự lập, không thể cứ sống dựa vào mẹ mãi”
Thật ra ngay từ đầu cô đã muốn rời khỏi đây, nhưng ngại vì mình không có tiền, lúc đó tài khoản ngân hàng của cô bị Lữ Trị đóng băng nên không thể đi, còn bây giờ chuyện tiền bạc với Dục Uyển đã không cần phải nghĩ đến, thì còn ở đây làm gì nữa.
Tinh thần cầu tiến này của Dục Uyển, khiến cho Hoắc Nghị rất hài lòng. Trước đây ông vì Tiêu Tường nên bỏ qua tất cả lỗi xấu của Dục Uyển, cứ mắt nhắm mắt mở, xem như không biết gì. Nhưng gần đây ông thấy con bé đã trưởng thành rất nhiều, suy nghĩ chính chắn, nên cũng tăng thêm một phần tình cảm với cô.
“Tường! Con bé biết suy nghĩ như vậy thì em phải mừng mới đúng, nó chỉ dọn ra ngoài sống có phải xuất ngoại mấy năm đâu, em không phải lo”
“Phải! Cha nói rất đúng… cuối tuần con sẽ về thăm mẹ, sau khi thu xếp xong chỗ ở mới, con sẽ mời mọi người đến, lúc đó mẹ muốn ở cạnh con bao lâu cũng được, được không mẹ…” Dục Uyển nũng nịu lắc lư lấy tay của mẹ Tiêu còn tìm lời dỗ ngọt.
“Được hay không thì con cũng muốn đi, mẹ có cản được sao… nhưng ra ngoài sống, mọi thứ phải cẩn thận, phải tự biết lo cho mình… còn nữa, con phải gọi điện thường xuyên về cho mẹ”
“Dạ! Tuân lệnh mẫu thân đại nhân”
Dục Uyển xách va li lên đi thẳng ra ngoài, nhưng đúng là duyên nợ tiền kiếp, cắt mãi không đứt. Tại sao lúc này cô lại gặp Hoắc Luật và Mạn Ni đang chạy bộ buổi sáng về. Cô đã lựa lúc hắn không có mới rời khỏi, vậy cũng không tránh được.
“Chị vào trong trước, em có chuyện muốn nước với Dục Uyển” Hoắc Luật vừa lấy khăn lau tóc tóc, vừa nhìn Mạn Ni.
“Ừ! Chị sẽ nói Hoắc quản gia chuẩn bị điểm tâm sáng cho em” Mạn Ni mỉm cười với Hoắc Luật rồi đi thẳng vào trong.
Lúc Hoắc Luật xoay người lại thì hắn thấy Dục Uyển đã kéo va li gần tới cổng, nên lập tức đuổi theo giữ lại. Cả tuần nay, cô luôn tìm cách tránh mặt hắn. Dù sao họ cũng có một thời gian vui vẻ không dễ chối bỏ. Hoắc Luật cũng không muốn mối quan hệ giữa họ trở nên tệ hại, không thể làm tình nhân thì giữa họ còn tình thân.
“Dục Uyển! Anh có chuyện muốn nói với em” Hắn nắm lấy va li của Dục Uyển, không cho cô kéo đi tiếp.
“Tôi quen anh sao… hình như không thì phải, thì có gì để nói” Dục Uyển nhìn hắn.
“Dục Uyển! Em thật sự muốn xem anh là kẻ xa lạ sao, dù không thể làm tình nhân, chúng ta vẫn có thể làm anh em…”
Làm anh em, đồ đàn ông xấu xa. “Anh em” luôn là lý do biện minh của bọn đàn ông. Lúc từ chối người ta cũng viện cớ là “anh em”, lúc chia tay xong lại cũng lấy cụm từ đó làm cái cớ để níu kéo mối quan hệ, bọn họ thật tham lam.
Dù còn giận Hoắc Luật nhưng Dục Uyển lại thấy biết ơn hắn vì đã dạy cho cô một bài học. Thứ không thuộc về mình thì mãi mãi cũng sẽ không thuộc về mình. Ngay từ đầu, trong lòng Hoắc Luật đã có chị Mạn Ni, không phải là cô không biết. Nhưng vì sự ngọt ngào hắn mang đã làm cô mu muội quên hết tất cả.
“Mối quan hệ của chúng ta có thể bắt đầu lại… như một người anh trai và em gái” Hoắc Luật thật sự rất hy vọng sẽ nhìn thấy cái gật đầu của Dục Uyển.
Nhưng Dục Uyển lại không nói gì, cô lạnh lùng hất tay Hoắc Luật ra mà đi thẳng đến taxi, để lại hắn với cái va li đứng đó. Đáp án này Hoắc Luật đã lường trước, Dục Uyển sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Lúc Hoắc Luật định buông xuôi mọi thứ thì Dục Uyển đang đi bất ngờ xoay người lại, cô cười tươi với hắn.
“Ê… sao còn đứng đó, không đem hành lý của em ra xe, việc nhỏ nhặt vậy cũng không làm được… em có nên nhận một người anh trai vô dụng như anh không”
Luật muốn ở cạnh người mình yêu, đó không phải là lỗi của anh ấy, Luật cũng không hề có lỗi khi không yêu cô. Nếu là cô, cô cũng lựa chọn người mình yêu và muốn ở cạnh người đó. Cho nên đây chính là cách tốt nhất cho mối quan hệ giữa cô và Luật. Dù sẽ khó khăn cho cô nhưng mọi người sẽ không phải khó xử.
Hoắc Luật chỉ biết ngẩn mặt lên trời mà cười, hắn cầm va li lên chạy nhanh đến chỗ của Dục Uyển. Vì sợ cô sẽ đổi ý.
“Con ranh này! Em cũng quá gian xảo, dám chơi anh…” Hoắc Luật đặt tay lên lên tóc của Dục Uyển vò thành một cái ổ quạ, cô nhăn mặt nhìn hắn, mái tóc mượt mà cô chải hơn năm phút, giờ lại bị rối trong tay hắn.
“Buông tay ra, anh làm hư hết tóc của em…” Dục Uyển hất tay của Hoắc Luật ra, chỉnh lại mái tóc đẹp của mình.
“Anh khiến em đau lòng như vậy, đương nhiên em phải trả thù…” Cô nghênh mặt lên nhìn hắn.
“Uyển! Em chịu tha thứ cho anh rồi phải không”
“Anh nghĩ em là đứa con gái nhỏ mọn như vậy sao, mất đi người bạn trai 7 điểm, thì bù lại em lại có được một người anh trai điểm 10, không phải quá lợi rồi sao… tình yêu có thể rời xa ta, nhưng tình thân thì mãi mãi trường tồn” Dục Uyển dõng dạt tuyên bố.
“Em thật sự nghĩ như vậy”
“Tại sao không… có một người anh trai vừa đẹp trai, vừa lợi hại như anh… em còn lo gì bị người ta ức hiếp”
Cuối cùng hắn đã nhìn thấy được nụ cười của Dục Uyển, nhưng mà…
“Khoan đã! Khi nãy em nói anh chỉ đạt điểm 7… trong mắt em, anh chỉ thuộc loại khá thôi sao”
“Chứ anh nghĩ mình tuyệt vời lắm sao… anh trai à, thật ra anh còn rất nhiều khuyết điểm, để khi nào rảnh rỗi, anh em chúng ta cùng nhau liệt kê ra giấy… từng khuyết điểm một của anh, em nghĩ loại khá cũng đã đề cao anh”
“Em vừa nói gì… nói lại một lần nữa xem”
Hoắc Luật áp đảo từng bước, Dục Uyển chỉ biết hi… hi… ha… ha kéo dài thời gian nghĩ cách chuồn, rồi bất ngờ giơ tay chỉ phía trước.
“Chị Mạn Ni…”
Lúc Hoắc Luật vừa quay đầu lại nhìn phía sau, thì Dục Uyển đã mở cửa taxi ra mà nhảy vọt lên. Còn hối thúc bác tài.
“Bác tài! Cho xe chạy mau…”
“Rầm… m…”
Cánh cửa xe đóng sập lại thì Hoắc Luật mới quay đầu nhìn lại, nhưng Dục Uyển đã được an toàn trong xe, không còn sợ sự uy hiểm của Hoắc Luật nữa. Bởi vì xe đã chạy rồi.
“Hoắc Dục Uyển! Em giỏi lắm… lập tức xuống xe cho anh” Hoắc Luật chạy đuổi theo phía sau xe, mặc dù đuổi không kịp, nhưng hắn lại nhìn thấy rõ Dục Uyển đang mở cửa xe ra trêu tức hắn.
“Không giỏi thì làm sao làm em gái của anh… lêu… lêu… lêu…”
“Dục Uyển! Em mau bước xuống xe cho anh”
Mặc dù đuổi theo suốt một đoạn đường khá dài, mồ hôi trên người Hoắc Luật đổ ra rất nhiều, còn nhiều hơn lúc hắn chạy bộ buổi sáng. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy mệt mỏi mà là sung sức, lại có thêm một cảm giác ngọt ngào không rõ nguyên nhân.
Lúc hắn vừa quay lưng đi thì chiếc xe taxi kia cũng dừng lại.
“Cô gái! Có sao không”
Bác tài xoay người lại nhìn Dục Uyển, khi nãy còn cười rất lớn tiếng nhưng người thanh niên kia vừa đi đã khóc nức nở, thật khó mà hiểu.
“Con không sao, bác cho xe chạy đi” Dục Uyển lau nước mắt, mỉm cười với bác tài.
Người đàn ông này đã không còn là Luật của mày nữa, mà là anh trai của mày. Dục Uyển, mày phải nhớ kĩ, và mày nhất định phải làm được điều đó. Trong lúc này, cả Hoắc Luật và Dục Uyển nghĩ rằng chuyện tình cảm giữa họ đã kết thúc, nhưng họ đều không biết đó lại là một khởi đầu mới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |