Đối mặt với sự truy đuổi Dục Uyển vừa chạy vừa hét thất thanh, kêu gọi trợ giúp từ những người xung quanh nhưng không ai bận tâm. Họ chỉ ngẩng đầu lên cười một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi tiếp tục việc đang làm.
“Bọn trẻ bây giờ… thật… hiếu động.”
Một bà lão ngồi đan áo len dưới gốc cây, nhìn thấy Khiêm Uyển đang thục mạng chạy phía trước, và ba anh em họ Từ bám đuổi sát nút phía sau, nhưng cũng chỉ lắc đầu mỉm cười.
“Đúng vậy! Còn trẻ… còn sức thì cứ chơi… già rồi… già rồi thì…” Nói chưa xong câu thì ông lão đã ngủ gục trên vai bà lão, đúng là thói quen của người già.
Dục Uyển không thể hiểu nổi, tại sao bọn họ có thể vô tâm máu lạnh như vậy.
Nhưng trước khi trách tội người khác thì Uyển à, cô hãy nhìn lại người đàn ông bên cạnh mình trước, xem hắn đã làm gì để mọi người hiểu nhầm. Thật không biết phải nói sao với Hoắc Khiêm nữa. Chỉ có thể đau lòng khóc thay cho Dục Uyển.
“Cứu mạng… cứu mạng đi!”
“Ha… a… ha… Cứu mạng… cứu mạng đi…”
Đây chính là vấn đề lớn. Hoắc Khiêm bắt chước theo Dục Uyển, cũng ra sức kêu “cứu mạng” nhưng cách thể hiện lại rất khác biệt. Trong khi Dục Uyển sợ đến xanh mặt mày thì Khiêm ngốc lại cười hồn nhiên rạng rỡ, gặp ai cũng vẫy tay chào. Nhìn bộ dạng phấn khích quá mức, chơi vui đến đổ mồ hôi của Hoắc Khiêm bây giờ. Bọn họ chỉ tiếc không thể tham gia cùng, làm sao biết họ gặp nguy hiểm mà cứu.
“Khiêm ngốc! Vui không?” Một bà dì đang bưng rổ cá đi tới.
“Vui lắm… vui lắm… cứu mạng… cứu mạng đi… ha… ha…”
Bị Dục Uyển lôi đi, Hoắc Khiêm vẫn không vẫn ngoảnh đầu lại cười toe toét với người phía sau.
Rượt đuổi nãy giờ, ba anh họ Từ rất muốn rút súng ra bắn một phát cho Hoắc Khiêm lẫn Dục Uyển đứng yên. Nhưng quy tắc thứ ba của Đảo chết là không được phép gây mất trật tự, nên nổ súng là điều không thể. Cho nên bọn họ phải kiên trì đuổi theo, góp phần tạo nên hiểu lầm tai hại cho mọi người.
Và phải thuộc nằm lòng quy tắc đầu tiên đặt chân lên Đảo Chết là không được giết người. Có thể đánh nhau đến bể đầu đổ máu, nhưng tuyệt nhiên phải giữ cho đối phương còn thở, đó cũng là quy tắc thứ hai cần nhớ.
Cho nên khi nhìn thấy người quen đi tới, ba anh em họ Từ bắt đầu giảm dần tốc độ, làm bộ như không có chuyện gì, ngắm mây nhìn biển.
“Xin chào!”
“Xin chào!”
Một anh chàng to khỏe, lưng trần lực lưỡng với những hình xăm đáng sợ. Hắn đang vác trên vai lưới đầy cá đi lướt qua người họ. Trước khi đến Đảo Chết làm nghề gì thì không ai biết, nhưng hiện tại là một tay ngư dân lão luyện trong thôn.
Anh hai ngư dân vừa đi qua, ba anh em họ Từ liền tăng tốc đuổi theo Dục Uyển và Hoắc Khiêm. Đoạn thoại nhàm chán lại bắt đấu.
“Đứng lại mau!”
“Cứu mạng đi…”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv1.com/duc-uyen/
Cách đó không xa, trên con đường đầy nắng gió và bụi cát. Cả chục thanh niên đang phơi lưng dưới nắng gắt.
“Một… hai… i… i… ba… a… a…”
“Mẹ kiếp! Đẩy mau, còn đếm cái m* gì nữa.” Hợi miệng rộng ngồi trong xe, ló đầu ra khỏi cửa kính hét toán lên.
Chạy chưa được bao xa, thì xe tải của anh Hợi đã gặp một sự cố đáng tiếc như bao chiếc xe xui xẻo khác vận hành trên đường, bị sa lầy vào vùng đầy cát trắng.
“Zá… a!”
Bọn đàn em đang hợp sức đẩy xe tải ra khỏi vùng cát lún. Mồ hôi đổ ướt áo, gân xanh gân đỏ hiện rõ trên mặt, nhưng bánh xe vẫn không đổi chỗ, nằm yên từ tối cho tới sáng.
“Một đám vô tích sự… tránh ra.”
“Rầm…”
Bất mãn trước sự vô tích sự của đám đàn em, anh Hợi tức giận đẩy cửa xe bước xuống. Bọn họ cầu còn mà không được, toàn bộ đều tránh ra khi gã vừa đi tới.
“Đại ca! Mời anh.”
Vô cùng khách khí, bọn đàn em hai tay cung kính “dâng” lại vị trí rộng nhất cho anh Hợi. Còn bọn họ lại ngã phịch xuống đất, vừa lau mồ hôi vừa tán gẫu. Có người còn trèo lên xe ném mấy miếng cá khô xuống cho đồng bọn.
“Mày ăn không?”
“Tao không ăn.”
Cầm miếng cá trên tay hắn đang định nhảy xuống xe, thì nhìn thấy hai người đang liều mạng chạy tới. Một nam một nữ, xa quá nên nhìn không rõ diện mạo. Nhưng hắn lại dễ dàng nhận ra ba gã đàn ông đang đuổi theo phía sau.
“Đại ca! Anh em họ Từ ở phía trước.”
“Rầm… m…”
Đúng là oan gia ngõ hẹp, tại nơi hẻo lánh này mà vẫn chạm mặt ba thằng khốn đó. Hợi miệng rộng tức giận đá mạnh vào đuôi xe, rồi bước ra ngoài. Nhưng mặt mũi ba anh em họ Từ vẫn chưa nhìn rõ, đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Khiêm ngốc dần phóng đại phía trước. Tất cả đàn em của Hợi miệng rộng đều bấn loạn, bật dậy.
“Đại ca! Là… là… thằng điên đó.”
Như người đang lạc vào ngõ tối, tìm được ánh sáng ở cuối đường. Dục Uyển vô cùng phấn khởi vì nghĩ mình sẽ được cứu, nên chạy càng nhanh và hét càng to hơn.
“Cứu mạng… cứu…”
Nhưng khi nhận ra đám người phía trước là anh Hợi miệng rộng, kẻ đã bị Hoắc Khiêm nhà cô đánh cho tơi tả thì Dục Uyển lại đứng yên không chạy nữa.
Trước mặt là chó sói, sau lưng là cọp dữ, cô đã không còn đường lui.
“Là ông chú sao?”
“Đại ca! Là thằng điên đó thật rồi…”
Trong khi Dục Uyển đang tim đập nhanh, tay đổ mồ hôi. Anh Hợi đang run giò, mồ hôi ướt trán. Thì Khiêm ngốc lại bình tĩnh hơn hai người họ, hắn bước nhanh tới chỗ của Hợi miệng rộng, Dục Uyển không kịp giữ lại.
“Khiêm…”
Nhìn Hoắc Khiêm từng bước tiến gần, Hợi miệng rộng đã chuẩn bị xong tinh thần ứng chiến. Mặt mũi của một thằng làm đại ca, biết rõ đánh không nổi cũng không thể lùi bước trước kẻ địch. Dù sao gã vẫn còn mười mấy anh em luôn sát cánh bên mình, không nên sợ.
Nhưng tội cho anh Hợi, khi nhìn sang trái, rồi quay ngược sang phải, chỉ còn lại một mình gã. Bọn đàn em không nói tiếng nào, đã giật lùi lại phía sau.
“Bọn mày…”
“Đại ca! Bọn em xin lỗi.”
Không còn đàn em bên cạnh, ý chí bị lung lay. Hợi miệng rộng đang suy nghĩ có nên tiếp tục ứng chiến hay không, thì nhìn thấy Khiêm ngốc cho cả hai tay vào túi quần, lấy thứ gì đó ra. Tim gã cứ đung đưa không ngừng, theo từng động tác trục trặc của Hoắc Khiêm, vì quá hồi hộp không biết thứ nguy hiểm đó là gì.
Nhưng ngoài mông đợi…
“Bạn tốt! Trả anh nè.”
Hoắc Khiêm mỉm cười móc hết tất cả chìa khóa trong túi trả lại cho Hợi miệng rộng.
Dục Uyển đã dạy hắn, nếu mình xin và người ta cho thì người đó chính là bạn. Hắn xin Hợi miệng rộng chỉ có một, nhưng gã lại cho hắn chục cái chìa khóa mang về, nên trong suy nghĩ của Khiêm ngốc thì Hợi miệng rộng đã chính thức trở thành bạn tốt của hắn.
Tim gã tưởng đã ngừng đập, khi nhìn Hoắc Khiêm móc thứ gọi là nguy hiểm mà gã đang nghĩ đến, nhưng không ngờ lại là chìa khóa.
“Mẹ kiếp! Thằng điên… mày dọa chết ông.” Hợi miệng rộng giận dữ không kìm được cảm xúc.
Bọn đàn em ngẩn ngơ nhìn Hợi miệng rộng.
“Đại ca! Anh trở thành bạn tốt của nó từ khi nào?”
“Tao cũng rất muốn biết.”
Lúc anh em họ Từ chạy đến, thì đã nhìn thấy Hoắc Khiêm và Hợi miệng rộng về chung một đội. Không, mà là đứng chung một chỗ. Nhưng trong suy nghĩ của họ thì hai cái đó cũng chẳng khác về mặt ý nghĩa.
“Heo miệng rộng! Giao thằng đó cho tao.” Đại Từ lên tiếng.
Vừa nghe đã nóng cả mặt mày, bọn đàn em cũng không nhịn được cười vì cách xưng hô của Đại Từ. Tất cả phải bụm miệng không cho âm thanh lọt ra khỏi kẻ răng.
“Bạn tốt là heo… heo… ha… a… ha…” Đương nhiên không thể thiếu tiếng cười ngây ngô của Khiêm ngốc, hắn như bắt được vàng, vừa mừng vừa nhảy nhóc lung tung.
“Mẹ m**! Ông mày tên Hợi chứ không phải là Heo” Mất hết phong độ hết lần này đến lần khác, Hợi miệng rộng đã không giữ được bình tĩnh.
Đại Từ bước lên trước, tiến sát đến chỗ anh Hợi.
“Tao không mặt kệ mày là Heo hay Hợi, giao thằng đó cho tao.”
Khốn kiếp, nói chuyện với ông bằng cái giọng điệu đó mà bắt ông giao người. Bọn mày muốn bắt người thì ông lại càng muốn bảo vệ tụi nó. Hợi miệng rộng ra dáng anh đại, kéo cả Hoắc Khiêm và Dục Uyển ra phía sau lưng, vểnh mặt lên trời.
“Giờ tao không thích giao người cho mày thì sao?”
“Mày…”
Trước sự thách thức của Hợi miệng rộng, hai anh em khác của Đại Từ liền bước lên trước. Đám đàn em của Hợi miệng rộng cũng dàn trải ra. Hai bên kình nhau dữ dội, lửa giận phóng tới. Trận chiến sẽ nổ ra bất cứ lúc nào.
Nhân cơ hội không ai chú ý, Dục Uyển đã nắm tay Hoắc Khiêm đi trong âm thầm lặng lẽ.
“Đứng lại!”
Kế hoạch thất bại, có người đã bị phát hiện. Dục Uyển xoay người lại vẫy tay chào với Hợi miệng rộng và ba anh em họ Từ.
“Các người cứ tiếp tục… bọn tôi sẽ đứng yên ở đây, không đi đâu hết.”
Mắt của đám người này nhất định mọc ở sau lưng. Giờ rơi vào tay ai cũng đều thảm như nhau, nên hy vọng duy nhất của Dục Uyển là Hợi miệng rộng và ba anh em họ Từ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, sức tàn lực kiệt, từ bò lết đến tàn phế. Có như vậy thì cô mới có thể yên ổn.
Mà mối quan hệ của bọn họ là gì, vừa như kẻ thù nhưng lại cho người ta cảm giác họ là người một nhà. Để giải đáp thắc mắc này của Dục Uyển chỉ có thể lật lại gia phả nhà bọn họ ra mà đối chiếu.
Thật ra, anh em họ Từ là con nuôi của cha Hợi miệng rộng. Mà cha của Hợi là ai, chính là người nắm trùm của Đảo chết, mọi người thích gọi là Đảo chủ. Nghe ra có vẻ như anh Hợi nhà ta rất oách, chẳng khác nào thái tử gia của đảo này, hô mưa gọi gió muốn gì được nấy.
Nhưng không phải vậy, sinh ra tới tướng mạo xấu xí, tài năng thì thiếu nhưng tai tiếng thì nhiều, làm việc gì cũng hỏng nên không được sủng ái. Ngược lại, ba anh em họ Từ là cánh tay đắc lực của ông già, không chỉ đảm bảo an ninh trên Đảo, còn trông coi vườn cây anh túc. Mâu thuẫn giữa họ ngày càng gay gắt, khi Đảo chủ ngày càng già yếu, mọi người đang suy đoán ai sẽ là người kế thừa Đảo Chết.
Một tháng trước đã có một cuộc đọ sức tay đôi giữa anh Hợi và ba anh em họ Từ, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong Đảo, hai bên đã vỗ ngực lớn tiếng. Nếu ai thua thì phải tự động rút lui không kế thừa Đảo chết.
Người thua là ai chắc mọi người đã đoán ra…
Lúc đó Hợi miệng rộng đã hô to hét lớn, không cần đến Đảo Chết, gã vẫn có thể xây dựng một sự nghiệp riêng của mình, nên kéo theo mười mấy đàn em ra ngoài tự lập.
Đấu mắt nãy giờ chắc cũng đủ mệt, đã đến lúc cả hai bên cùng xắn tay áo, lao vào nhau và đánh một trận thật hoành tráng như bao tay giang hồ khác. Nhưng không, mọi thứ phải hoản lại, bởi vì một cuộc điện gọi bất ngờ. Nhìn dáng vẻ kính nhường lép vế của Đại Từ khi nói chuyện với người đó thì họ cũng đã đoán ra đó là ai.
“Cha nuôi nói gì?” Nhị Từ lên tiếng.
“Bảo chúng ta quay về… cả mày nữa, Hợi miệng rộng.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |