Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa đổi chỗ, cây xanh thay lá, tường được sơn mới, con đường cũng vừa trải xong thảm nhựa. Dục Uyển đã chứng kiến sự thay đổi từng chút một ở đây. Tại sao cô biết, vì mỗi ngày cô đều đến đây.
Nghĩa trang – Tỉnh Hán Thành.
“Đồ xấu xa! Tại sao có thể nói”anh đồng ý”rồi lại chết ngay sau đó? Không phải anh nên chịu trách nhiệm trước lời cầu hôn của một cô gái”
“Anh phải nói gì đó… rồi mới đi chứ, tại sao có bỏ đi đột ngột như vậy?”
“Ngay cả áo cưới còn chưa mặc, em phải chủ trì tang lể cho anh… kẻ xấu xa…”
Giữa một nơi thần thánh thiêng liêng cần nhất sự yên lặng như ở đây, nhưng sáng nào họ cũng phải chịu sự tra tấn này, người phụ nữ đó có biết tôn trọng người đã chết không.
“Không phải mọi người thường nói, kẻ xấu luôn sống rất thọ? Tại sao anh lại chết sớm như vậy?”
Là bởi vì cô đó…
Dục Uyển rùng mình, cả bầu trời phía sau lưng cô như nổi bão, gió ào ạt thổi tới, cảm giác sở gai ốc chưa từng có. Nhưng khi cô xoay người lại thì phía sau chẳng có ai, Dục Uyển lại tiếp lau dọn và cằn nhằn…
“Cô ta lại đến nữa sao?” Hồn ma số 402 lơ lửng trên không, vừa ngáp vừa thở dài.
“Phiền chết đi được… nói nhiều như vậy làm gì? Tôi quay về ngủ tiếp đây” hồn ma 306, vụt một cái đã biến mất.
Mấy ông cô bà chú nằm ở đây hơn mười mấy năm, hay những cậu thiếu niên mới dọn đến đây được vài ngày, mà cũng không thể nào chịu nổi người phụ nữ này, thì họ đã hiểu tại sao chồng của cô ta lại ra đi sớm như vậy.
“Anh bạn! Nói vợ cậu đừng có sáng nào cũng đến đây la hét… cậu không cần ngủ, nhưng hãy để những hồn ma khác ngủ, tôi đã già rồi… không thể sáng nào cũng dậy sớm như vậy được.” Hồn ma ông cụ 0069 từ tốn, chập rãi leo lên mộ rồi nằm xuống.
“Tối nay cậu về báo mộng cho cô ấy biết, nói đừng có đến đây nữa… coi như giúp đỡ anh em, được không?”
“Tôi xin lỗi… thật sự xin lỗi… đã phá giấc ngủ của mọi người.”
Tội nhất có lẽ là nam phụ vạn người yêu như Dịch Nam, lúc sống chưa từng làm gì sai đến lúc chết cũng không làm sai chuyện gì, vậy mà đến ngày cuối cùng chuẩn bị đi đầu thai lại liên tục nhận được khiếu nại từ hàng xóm.
“Alo! Xin hỏi có phải là cô Hoắc không?”
“Phải! Là tôi… xin hỏi cô là ai?”
“Tôi là giáo viên của lớp 1A, chuyện là…”
Những ông cô bà chú đang nằm yên sâu tận ba thước đất, lập tức bật người dậy. Chiều nay họ nhất định cũng chẳng thể nào ngủ yên, có nên báo mộng cho con cháu, giúp họ dọn nhà hay không đây. Suy đoán của họ đúng không sai, điện thoại còn chưa nghe xong Dục Uyển đã tức giận bỏ đi.
“Dịch Nam! Giờ em có chuyện phải đi… tối nữa em sẽ đến tìm anh, anh ăn sáng đi…”
Giờ mà còn ăn sáng cái gì nữa, nhang cũng đã tàn từ lâu. Cô có biết là mình đã ngồi ở đây bao nhiêu tiếng rồi không…
“Báo mộng cho vợ cậu, nói tối nay không được đến.”
“Phải đó! Chiều nay nhất định cô ả lại kéo theo ba tiểu yêu nghiệt đó đến… nơi này cấm trẻ con, cũng nói cho vợ cậu biết luôn.”
“Bọn họ mà đến đây, cả cái nghĩa trang này sẽ không ai được yên.”
Cái này người ta gọi là chết rồi mà không được yên thân đây… Đúng là số nam phụ, luôn luôn chịu thiệt.
“Tôi xin lỗi… xin lỗi…”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv1.com/duc-uyen/
Trước đây cô rất từng thắc mắc, không biết cha của ba đứa tiểu gia hỏa này là ai…
A/ Hoắc Khiêm.
B/ Hoắc Luật.
C/ Hoắc Phi.
Nhưng cô không ngờ đáp án lại là D/ cả ba phương án trên. Có lẽ đây là giải độc đắc lớn nhất trong đời mà cô từng trúng. Với khả năng phi thường này của mình, tới giờ Dục Uyển vẫn không tin đó là sự thật.
Nhưng cô không muốn tin cũng không được, khi bằng chứng sống hiện hữu ngay trước mặt cô và độ xác thực ngày càng cao, khi nhìn chúng lớn lên từng ngày.
Mà cũng quá bất công với cô, tại sao cô vất vả sinh chúng ra, lại không có đứa nào giống cô hết. Cả ba bản sao lại sao y bản chính, không chỉ về ngoại hình mà ngay cả tính cách cũng rập khuôn y hệt.
Nhìn cậu nhóc đẹp như tạc tương đang ngồi đọc sách trên ghế, từ đôi mắt, sóng mũi đến cái kiểu cười nhếch môi tự tin với hàm răng trắng đều và tư thế ngồi vắt chân, có điểm nào không giống Hoắc Khiêm.
“Chào hiểu trưởng… tôi là mẹ của Hoắc Kiêu.”
“Cô Hoắc! Cô ngồi xuống đi…”
Đã quá quen thuộc với khung cảnh này, trong một năm nay Dục Uyển không biết mình đã ngồi vào cái ghế này bao nhiêu lần, nhưng tâm trạng vẫn như ngày đầu tiên, vì mỗi lần tên nhóc đó điều cho cô một sự kinh ngạc mới.
“Xin lỗi cô Hoắc… chúng tôi buộc phải cho Hoắc Kiêu nghỉ học.”
Không hề thiếu sót một chữ nào so với điều cô đang nghĩ.
“Hiệu trưởng! Cầu xin cô… đừng đuổi học Hoắc Kiêu”
“Cô Hoắc! Cô hãy bình tĩnh lại.”
Con cô sắp bị đuổi học, bình tĩnh được sao. Trên đời này chắc không có bà mẹ nào giữ được tâm tình khí lặng trong trường hợp này.
“Hiệu trưởng! Đây là trường tiểu học tốt nhất… vừa có mức học phí thấp nhất cả nước, còn có xuất ăn trưa miễn phí, và cả trợ cấp cho gia đình khó khăn… tôi sẽ không thể tìm được cái trường tiểu học nào xuất sắc hơn ở đây.”
Lúc đầu bà đã không thể hiểu, một học sinh thông minh như trò Hoắc tại sao lại có những hành động khác người như vậy, nhưng sau khi gặp được Dục Uyển bà đã biết lý do.
Chỉnh lại gọng kính, hiệu trưởng ngồi vững lại trên ghế vì vừa rồi bà đã xuýt ngã sau khi nghe Dục Uyển ca ngợi về trường của mình.
“Cảm ơn cô Hoắc đã đánh giá cao trường của chúng tôi… nhưng chúng tôi vẫn không thể chấp nhận lại Hoắc Kiêu.”
“Tại sao?”
“Hoắc Kiêu không chỉ lừa tiền tiêu vặt của bạn học chơi chứng khoán… còn cho vai lãi cao trong trường, với một đứa trẻ 7 tuổi lại có sự phát triển như vậy… chúng tôi lo ngại ảnh hưởng xấu đến những bạn nhỏ khác.”
“Ha… a… Hiệu trưởng cô đang nói đùa đúng không? Chơi chứng khoán, cho vai lãi cao… hiệu trưởng, cô nhìn xem… thằng bé ngồi ngoan ngoãn đọc sách, đáng yêu như thiên thần vậy, sao có thể làm ra cái chuyện đó được chứ, chắc chắn là nhầm lẫn rồi…” Dục Uyển cười không khép được miệng, chuyện khó tin như vậy, sao cô có thể tin đây.
“Vậy cô có biết sách thằng bé đang đọc là sách gì không?” Hiệu trưởng rất nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn sang chỗ của Hoắc Kiêu đang ngồi, rồi nhìn sang Dục Uyển.
“Một đứa trẻ bảy tuổi thì có thể đọc sách gì chứ… thì là… CHIẾN LƯỢC ĐẦU TƯ BẤT ĐỘNG SẢN…”
Bìa sách đập thẳng vào mắt của Dục Uyển, khiến cho nụ cười gượng gạo chưa từng có. Cô không còn biết cười là thế nào, ngoại trừ im lặng và lắng nghe tuyệt đối.
“Cô Hoắc! Nhân tài hiếm có như Hoắc Kiêu… trường của chúng tôi không có khả năng giữ lại… tôi có biết một vài trường tiểu học cung cấp suất ăn trưa miễn phí, nhưng học phí có hơi đắc một chút, cũng không có trợ cấp… tôi sẽ giới thiệu cho cô…”
Hiệu trưởng vỗ đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai của Dục Uyển, trong khi cô vẫn đứng yên bất động. Trong đầu cô chỉ đang xoay quanh số tiền học phí sẽ phải trả hàng tháng sẽ tăng gấp đôi, đi đâu mà kiếm đây…
Từ tốn trượt xuống ghế, tiểu Kiêu đáng yêu đi thẳng đến chỗ của Dục Uyển, rồi đặt quyển sách lên trên bàn hiệu trưởng.
“Con chào hiệu trưởng, cô giúp con trả quyển sách này cho thầy Dương… mẹ, chúng ta về thôi”
Dục Uyển chưa kịp rời khỏi phòng hiệu trưởng, thì một cô giáo hối hả chạy vào…
“Hiệu trưởng! Ở bên ngoài đang xảy ra đánh nhau.”
“Lần này lại là nguyên nhân gì?”
Sẽ không có chuyện gì làm thay đổi tâm trạng chán nản tuyệt vọng của Dục Uyển, nếu mà…
“Là Hoắc Lôi của lớp 1A…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |