Sau khi vui chơi chán chường, bọn nhỏ đã ngoan ngoãn tập họp lại tại điểm xuất phát. Bin rất tự tin giao đủ người cho Dục Uyển. Cô bắt đầu công tác kiểm tra quân số.
“Bốn hàng ngang tập hợp…” Lần này khá hơn lần trước, bọn nhóc nhanh chóng vào ngay hàng thẳng lối, sau khi nghe khẩu hiệu của Bin.
“Bắt đầu điểm danh…”
“Một, hai, ba, bốn, năm… mười, mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm, mười sáu…” Hàng loạt những con số xuất hiện, theo từng giọng nói ngọng nghịu đáng yêu của bọn trẻ.
Dục uyển rất hài lòng vì bọn trẻ rất ngay hàng thẳng lối, hàng nào là ra hàng nấy. Cô đi lướt qua từng hàng một, và rồi…
Hình như có một cái gì đó sai sai, giữa số mười và số mười hai, hình như còn một số nữa thì phải. Một dự cảm chẳng mấy tốt đẹp gì, đã khiến cả khuôn mặt đang vui của Dục Uyển hiện ra sự khẩn trương.
“Ba mươi sáu, ba mươi bảy, ba mươi tám…”
“Dừng lại…” Bọn nhóc đang điểm danh tới số ba mươi tám, hàng thứ ba. Thì Dục Uyển bảo chúng dừng lại, cô xoay người lại, quay trở lại hàng thứ nhất.
“Em nào là số mười một, bước ra cho chị xem…”
Những cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu, đang quay trái, quay phải. Tìm xem số mười một đang ở đâu, một lúc sau thì em số mười lên tiếng.
“Chị Uyển! Số mười một mất tích rồi…”
Dục Uyển chỉ muốn ngất ngay tại chỗ…
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv1.com/duc-uyen/
5 phút sau…
“Bo ơi! Em đâu rồi… Bo ơi…”
“Hu… u… Bo ơi, em đừng làm anh hại sợ mà… Bo ơi”
Để không phải tìm được đứa này lại mất đứa kia, Dục Uyển đem chúng bỏ hết lên xe, rồi cô, Hoắc Luật và Bin chạy khắp nơi để tìm Bo. Bin vừa chạy đi tìm em gái, vừa khóc, vừa tự trách. Nếu nó không ham chơi thì đã không lạc mất em gái.
“Anh ơi! Anh có thấy một bé gái cao cỡ này, thắt hai bím tóc…”
“Không nhìn thấy”
“Chị ơi! Chị có nhìn thấy một bé gái chừng 6 – 7 tuổi, cao cỡ này, mặc váy…”
“Tôi không nhìn thấy”
Dục Uyển cũng bắt đầu hoảng loạn vì không thể nào tìm được bé Bo, cô cũng tự trách cho sự bất cẩn của mình, nước mắt cũng vỡ òa.
“Hu… u… Tất cả là tại tôi, tại tôi không trông coi con bé Bo cẩn thận, nên mới để nó bị lạc”
“Mày đừng hoảng lên… con bé sẽ không có gì, chúng ta sẽ tìm được nó…” Hoắc Luật bên cạnh trấn an Dục Uyển.
“Hu… u… Nếu con bé bị kẻ xấu bắt đi thì sao… nó sẽ gặp nguy hiểm đúng không” Dục Uyển lại tiếp tục tự trách mình.
“Không có chuyện đó, Bo thông minh lanh lợi như vậy sẽ không có chuyện gì…”
“Thật không, con bé sẽ không có chuyện gì”
“Tin tao… con bé sẽ không có chuyện gì” Hắn ôm lấy Dục Uyển, vỗ nhẹ vào vai, giúp cô trấn tỉnh lại.
Trong lúc tất cả mọi người đang tá hỏa đì tìm Bo, thì con bé lại đang ngồi trên ngọn núi giả, làm một công việc rất là thú vị, chính là dụ dỗ khỉ ăn chuối.
“Khỉ con! Lại đây… Bo cho mày ăn chuối”
“Lại đây đi! Chuối này ngon lắm đó…”
Soái hầu nhìn Bo một cách dè chừng. Nó đang trầm tư suy nghĩ, là từ khi nào trong bầy đàn của nó có một con khỉ cái xấu xí như vậy. Chỉ có một quả chuối mà muốn dụ dỗ anh sao, đúng là nằm mơ.
Nó một “soái hầu” đẹp trai nhất trong bầy, đâu phải dạng dễ dãi. Cho nên lúc Bo đưa chuối cho soái hầu ăn, nó làm cao, không thèm ngón ngàng đến.
“Ăn đi mà… Bo đã lột sẵn cho mày rồi nè, rất là thơm đó”
Nhìn thấy Bo cứ van nài mãi, quả chuối cũng rất là đẹp mắt. Thôi kệ, Soái hầu miễn cưỡng nhận chuối vậy. Anh chỉ nhận quà thôi đấy, chứ em thì anh không nhận đâu. Soái hầu nhảy đến giật lấy quả chuối của Bo, sau khi nó ăn xong đã quất ngựa truy phong.
“Hu… u…”
Tiếng khóc của Bo nhanh chóng đã đánh động hết tất cả mọi người, những người xung quanh xa gần liền kéo đến xem.
Soái hầu quay đầu lại nhìn Bé Bo, bọn giống cái đúng là rắc rối, biết vậy thì nó đã không ăn chuối của con cái này rồi. Dù không thích nhưng soái hầu phong độ, vẫn phải quay đầu lại, thật phiền phức.
“Hu… u… Anh hai ơi… chị Uyển… Bo sợ… hu… u…”
Tại sao nó quay lại rồi mà con cái này còn khóc dữ hơn khi nãy nữa, thật không hiểu nổi. Đó là lý tại sao nó quyết định sống độc thân, giống đực mãi mãi không hiểu nổi giống cái đang nghĩ gì.
Bé Bo thì khóc ầm lên, nó khóc không liên quan đến soái hầu mà là nó không biết làm sao để trèo xuống, bây giờ nhìn xuống đất thấy cao ơi là cao, là nó sợ hãi khóc thét.
“Bo! Em có sao không”
Dục Uyển hoảng hốt hét lên, khi vừa tìm được con bé. Không biết làm sao mà nó lại trèo lên cao được tới tận đó.
“Hu… u… Chị Uyển, em sợ quá… hu… u…” Nhìn thấy cô Bo mừng rỡ, vừa đứng dậy, nhích một bước đã trượt chân, suýt té xuống núi.
“Hu… u…”
Tim Dục Uyển như rớt ra ngoài…
“Bo đừng sợ, em cứ ngồi yên đó… Chị Uyển sẽ đưa em xuống”
Hòn núi giả này không quá cao, chỉ có 7m thôi, nếu trượt chân mà té xuống chắc sẽ không đến nổi chết, Dục Uyển lấy hết dũng khí mà trèo lên. Thật sự cô rất sợ độ cao.
Nhưng sau bao nhiêu lần trượt lên trượt xuống, Dục Uyển đã trèo lên tới đỉnh núi. Cô ôm chặt Bo đang khóc, rồi dỗ dành nó. Sau khi nó đã nín khóc, Dục Uyển mới cõng nó trên lưng, mà trèo xuống.
Mấy ngày nay mưa nhiều, nên vách núi trở nên trơn trượt, leo xuống được giữa chặng đường thì cô trượt tay mà tuột xuống vách. Tay của cô cạ vào vách núi, bị trầy xước không ít, rách hết cả da.
“Á…” Tiếng hét này là phản ứng mạnh của những người ở dưới đang quan sát, chứ thật ra Dục Uyển đã kịp bám lại vách núi sau tức khắc, nên không sao.
“Nguy hiểm quá…”
“Tại sao lại trèo lên trên đó chứ”
Hoắc Luật theo đám đông mà tìm tới, nhìn thấy Dục Uyển suýt nữa rơi từ trên vách xuống, tim hắn muốn nhảy thót ra ngoài. Cái cảm giác sợ hãi này, không phải lúc nào hắn cũng có. Tim hắn cuối cùng đã trở lại bình thường khi thấy Dục Uyển đã an toàn chạm đất.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv1.com/duc-uyen/
Bạch gia.
Bạch Ngạn Tổ đang yên ổn nằm ngủ trên giường, thì rèm cửa phòng hắn bị người ta kéo ra. Nắng chói chang từ bên ngoài hất vào cửa sổ, rọi thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, độ nóng rát đó đủ khiến cho kẻ đang ngủ say phải tỉnh dậy.
Bạch Ngạn Tổ đưa tay lên che đi ánh nắng chói mắt, là tên khốn kiếp nào dám kéo rèm cửa của hắn lên, trong khi hắn vẫn còn đang còn ngủ. Bạch Ngạn Tổ cố gắng mở to hai mắt, vượt qua chướng ngại về ánh sáng, hắn đã biết thằng khốn đó là ai.
Bạch Ngạn Tổ lại lăn đùng xuống giường, kéo chăn đắp qua khỏi đầu, ngủ tiếp…
“Tổ! Dậy đi, tao có chuyện muốn nhờ mày” Hoắc Phi chạy lên giường, giật lấy cái chăn của Bạch Ngạn Tổ.
“Dậy mau đi, đừng có ngủ nữa… mau dậy đi” Kéo không dậy, Hoắc Phi không ngại mà dùng chân đá tới tấp lên người của Bạch Ngạn Tổ.
Bạch Ngạn Tổ muốn ngủ cũng không được yên, chắc chắn kiếp trước hắn mất nợ cái thằng ôn thần này rồi, nên kiếp này, mới đeo theo đòi nợ hắn.
“Thằng ôn thần! Mày muốn tao làm cái gì hả” Bạch Ngạn Tổ lớn tiếng hét vào mặt của Hoắc Phi.
“Mày nói với em Nhã, giúp tao rủ Dục Uyển tham gia lể hội hóa trang ở đảo Không Tên…”
“Sao mày không tự đi nói với Dục Uyển, mà phải nhờ Lý Nhã…” Bạch Ngạn Tổ lên tiếng.
“Không được, sáng nay tao vừa mới chọc giận nó… nếu nó biết là tao, nhất định sẽ không đi”
“Được rồi tao sẽ nói với Nhã, mà mày định giở trò gì nữa đây…” Bạch Ngạn Tổ ngờ vực nhìn Hoắc Phi.
“Tao muốn tỏ tình với Dục Uyển” Ngắn gọn xúc tích, không che đậy gì cả.
“Không phải lần trước mày đã tỏ tình rồi sao”
“Có thì có rồi… mà hình như Dục Uyển không hiểu thì phải, lần này tao nghiêm túc muốn thổ lộ với cô ấy… trong một bầu không khí ấm áp lãng mạn, với nến và hoa lung linh”
Bạch Ngạn Tổ hoàn toàn bất ngờ, không thể tin những lời vừa rồi được thốt ra từ miệng của Hoắc Phi, không biết ai lợi hại như vậy, có thể đầu độc, nhồi nhét những cái tư tưởng lớn lao đó vào đầu Hoắc Phi.
“OMG! Mày kiếm đâu ra những thứ sởn gai óc như vậy…”
“Trong sách… bọn họ đều nói như vậy, bọn con gái luôn thích những thứ bất ngờ và lãng mạn, chẳng lẽ sách nói sai sao…”
Còn dùng đến cả sách tâm lý nữa cơ, Bạch Ngạn Tổ bất ngờ tập hai, Hoắc Phi đúng là đã thay đổi.
“Tao thấy mà quá rắc rối, trực tiếp đến gặp cô ấy, bày chi lắm trò… đợi mày chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô ấy bị người ta cướp đi rồi”
“Chắc sẽ không xảy ra…”
Bạch Ngạn Tổ thật sự không có gì để mà nói, tại sao huynh đệ tốt của hắn lại bộ dạng ngốc tử, còn có thể nói ra những lời thiếu tự tin như vừa rồi.
“Tao chỉ đùa thôi, xấu như Dục Uyển… chỉ có thằng ngu như mày mới chú ý, yên tâm đi… cả trăm năm nữa, cũng không có ai giành Dục Uyển với mày…”
“Cũng đúng…” Hoắc Phi phì cười.
“Khoan đã! Vừa rồi mày nói ai ngu hả… thằng khốn này, chắc mày chán sống” Hoắc Phi lập tức nhào lên giường, quật cổ Bạch Ngạn Tổ xuống sàn.
“Thằng này! Mày đánh thật sao… mày chết với tao”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |