Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Dưới ánh trăng soi » Phần 14

Dưới ánh trăng soi - Tác giả Hoài Cổ

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 14

Tôi hẹn gặp chị vào một buổi chiều cuối Thu, khi mà mùa đông đã chớm, những cơn gió đầu mùa đã lạnh hơn rất nhiều, mọi người ra đường đã mặc thêm áo khoác, áo len. Vẫn trên gác cao của quán cà phê cũ, với những bản nhạc Phú Quang mang đầy hoài cổ. Tôi đến thật sớm, ngồi ở đó thật lâu đợi chị, lần này gặp chị ở quán này, chẳng biết có phải là lần cuối cùng không???

Chị đến, trong bộ áo khoác dạ đầy kiêu sa, bên trong chị mặc cái áo len mỏng hở cổ, vẫn là cái khe ngực trắng quyến rũ ấy, làm cho tôi xao xuyến.

– Em đợi chị đã lâu chưa?

– Cũng một lúc thôi chị ạ

– Ừ… Lạnh ghê em nhỉ

– Vâng, gió lạnh đầu mùa mà chị…

Nơi tôi và chị ngồi sát với cửa sổ nhìn xuống đường, gió lùa vào thật lạnh, thèm quá một cái nắm tay, để hơi ấm xua đi cái lạnh giá đầu đông, mà sao xa vời quá…

– Chị có nghe Vân Anh nói chuyện rồi

– Vâng

– Em định không làm nữa à?

– Vâng, em cũng như chị thôi, thấy nơi ấy không còn hợp với mình nữa

– Vậy sao?

– Em chỉ thấy tiếc quãng thời gian… Được làm cùng với chị… Thật vui…

– Em đã có dự định gì chưa?

– Rồi chị ạ, em đã xin vào làm ở Bộ NNPTNN, xây dựng các dự án xóa đói giảm nghèo

– Được chưa em?

– Được rồi chị ạ, đầu tháng sau em bắt đầu đi làm

Ánh mắt chị ánh lên một niềm vui, còn trong tôi là nỗi buồn. Đầu tháng sau, tôi bắt đầu đi làm rồi, bắt đầu một công việc mới, một cuộc sống mới… Nhưng ở tận Tuyên Quang…

– Chị chúc mừng em nhé, chúc em thành công trong công việc mới

– Vâng, em cảm ơn chị…

Tôi và cả chị nữa, lại chìm vào trong những suy nghĩ của riêng mình, có lẽ cả hai đang ngồi hồi tưởng lại những ngày tháng đã qua, và cả cái đêm huyền ảo ấy nữa…

– Quân à?

– Dạ…

– Chị cảm ơn Quân nhé…

– Vì cái gì ạ?

– Vì tất cả… Những gì em đã làm cho chị..

– Không, em có làm được gì đâu

– Em đã giúp chị rất nhiều, trong cả công việc và… Em đã ở bên chị lúc chị cần một bờ vai. Em suy nghĩ những gì, tình cảm của em thế nào, chị biết… Nhưng chị phải xin lỗi, đã có lúc chị cũng lầm tưởng đấy là tình yêu, nhưng không phải… Chị xin lỗi..

– Em… – Tôi ngập ngừng chẳng thể nói lên lời, sao khó quá.

– Em là một chàng trai tốt, và em còn trẻ, em xứng đáng gặp được một cô gái phù hợp với em…

Tôi lặng im, chỉ nghe chị nói thôi mà chẳng nói gì, tâm trạng của tôi đang ngổn ngang…

– Khi nào rảnh qua cửa hàng chị nhé…

Lúc ấy chị nói nhưng tôi không nhập tâm, tôi đang mải theo đuổi nhưng dòng suy nghĩ miên man, chị ngay bên cạnh nhưng tôi thấy xa vời quá, hình như tôi đã yêu chị rồi, có thể chỉ là những rung động của tình yêu đầu, nhưng tôi cũng đã yêu.

Chị về, bỏ tôi ở lại một mình với nỗi cô đơn đang bủa vây, bốn bề như vắng lặng. Bây giờ thì chính thức đã mất, chẳng còn một chút gì hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ rời xa thành phố này…

“Thu rất thật thu là khi chớm đông sang

Em rất thật em là lúc em hoang mang lựa chọn

Anh rất thật anh là lúc anh biết ra đi nhẹ gọn

Để bớt cho đời một chút gió lao xao

Và tránh cho em bớt một lời chào”

Một mình lang thang trong đêm Hà Nội, tôi cứ đi dọc qua các con phố vắng, để mặc cho hơi lạnh tạt vào mặt, để cảm nhận một cách thật nhất mùa Đông nơi đây. Rồi mai sẽ ra sao? Tôi chẳng biết, chia xa chắc chắn là rất nhớ, vì đã có bao nhiêu kỷ niệm…



Ta còn chờ ai, nhạt phai sắc nắng

Heo mây tan nhòa, bao giấc mơ xưa

Giờ em mong manh như khói,

Giờ ta nắng đã chiều rồi

Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi

Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều

Trao cho ta ấm nụ hôn dại, và vòng tay khao khát mong manh

Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa

Sương giăng trắng niềm mong chờ

Chợt chiều đông lạnh giá đến bơ vơ…

Tôi đến nơi làm việc mới vào một ngày mùa đông lạnh, sương mù vẫn giăng mờ bao phủ cảnh vật xung quanh. Nói là nơi làm việc cho nó oai, chứ thực ra đấy là một công trường xây dựng, công ty tôi trực thuộc bộ NNPTNN lên xây dựng theo chương trình 135 Xóa đói giảm nghèo các tỉnh miền núi. Tôi mới vào công ty, được các sếp cử luôn lên làm quản lý kỹ thuật công trình thi công một trường tiểu học thuộc địa bàn tỉnh Tuyên Quang. Ngày ấy người ta gọi là cho đi thử thách…

Từ trước, tôi chỉ nghe có câu “Chè Thái Gái Tuyên”, rằng Tuyên Quang nổi tiếng lắm gái xinh chứ đã đến bao giờ đâu, ngay cả lớp đại học của tôi hơn 50 mống cũng không có thấy một chú Tuyên Quang nào.

Hôm trước khi lên công trình mới, ngồi uống rượu ốc với mấy thằng bạn ở cổng trường Thương mại, đoạn gần nghĩa trang Mai Dịch, hỏi chị chủ quán:

– Chị ơi ốc đâu mà ngon phết nhỉ, rất béo..

– À, ốc bắt ở con mương dọc theo nghĩa trang đây này, nhiều ốc to và béo lắm…

Mấy thằng tí nữa thì li vơ phun mẹ nó ra bàn…

Đêm ấy ống rượu ốc nghĩa trang Mai Dịch công nhận say, cơ mà được anh em động viên an ủi cũng thấy ấm lòng:

– Thằng Quân gà chính ra thế lại ngon, lên Tuyên Quang toàn gái xinh nổi tiếng, kiểu đéo gì chả sơ múi được vài em

– Nhưng công trường tao ở vùng núi, thấy bảo hẻo lánh lắm

– Thế lại càng ngon, biết đâu lại có em dân tộc… Hé hé, mấy em dân tộc đéo phải nói phét chứ toàn rau sạch

Đéo mẹ, chẳng biết là rau sạch hay là rau rừng, chớ ăn nhầm phải lá ngón thì có ngày chết toi…

Buổi sáng lên công ty, nghe mấy anh ở phòng Kế Hoạch phổ biến bàn giao công việc. Cuối buổi anh trưởng phòng chốt lại:

– Ok, giờ em về thu xếp chuẩn bị đồ đạc, chiều chủ động ra bắt xe lên công trình nhé

– Đi một mình hả anh?

Anh trưởng phòng có vẻ rất ngạc nhiên:

– Không đi một mình thế định đi mấy mình?

– Em tưởng…

– Tưởng cái gì mà tưởng, yên tâm đi lên đấy mọi thứ cứ gọi anh Phồn “nghệ sĩ”, anh ấy là chủ nhiệm công trình trên đấy… Mấy anh em ở trên đó cố gắng công tác, tiền lương hàng tháng công ty sẽ chuyển vào thẻ ây tê em cho… Thế nhé…

Tôi ra Mỹ Đình bắt xe lên thẳng Tuyên Quang, địa chỉ và số điện thoại đã ghi trong giấy. Khi đến một nơi thấy lơ xe nói là phố huyện thì tôi xuống, ngồi ở một quán trà đá ngay ngã 3 đường, tôi hỏi cô chủ quán:

– Cô ơi cho cháu hỏi cái địa chỉ ghi trong giấy này nó có xa đây không?

Cô bảo chỗ đó cách thị trấn 15km, đó là xã miền núi, heo hút và hẻo lánh. Đi lại khó khăn lắm

– Cháu hỏi đường vào đấy làm gì?

– Cháu xây trường học…

Lấy số điện thoại mà mấy anh ở công ty đưa, tôi gọi cho một anh tên là Phồn, gọi mấy cuộc mà vẫn thấy ò í e, sốt hết cả ruột… Đến cuộc thứ chín mới bắt được sóng

– A lô, anh Phồn à?

– Ừ, Phồn đây, ai đấy, nói nhanh lên – Giọng anh nói nhanh hơn ăn cắp

– Em là Quân, kỹ thuật mới

– Ừ, nói đi… Nhanh không mất mẹ sóng…

– Em đang ở ngã ba thị trấn..

– Ừ…

Tắt phụt, đéo thấy tí tăm hơi nào nữa, gọi mấy cuộc lại ò í e, mới bước đầu đã thế này thú thật tôi thấy nản vãi đái. Lại ngồi thêm 2 tuần trà nữa cồn hết cả ruột, ăn thêm 3 cái kẹo thì trời bắt đầu nhá nhem… Khi mà sắp tuyệt vọng thì tôi giật nảy mình vì có chuông điện thoại, cảm giác khi ấy giống như Rô bin sơn trên đảo hoang nhìn thấy tàu Titanic chạy qua

– Alo…

– Chú đang ở đâu đấy, anh Phồn đây

– Em đang ở ngã ba, quán nước đây này…

– Ok…

Chưa kịp tắt máy thì có con WIN nổ bành bạch phun khói đỗ xịch ngay bên cạnh, cưỡi trên nó là một anh cao to, nhìn mặt rất nghệ sĩ vì có mãi tóc dài nhưng hơi bết vì có lẽ 3 ngày chưa gội. A hất hàm bảo tôi:

– Quân hả?

– Vâng, anh là anh Phồn phải không?

– Chuẩn… Lên xe

Tôi ngồi sau xe, anh phóng băng băng trên con đường đất toàn ổ gà ổ trâu, đường này mà bác nào bị táo bón lâu ngày không ỉa được đi xong về nhà có khi ỉa dễ như bị tiêu chảy… Xóc long cả óc. Lại thêm cái mùi rất ư là quyến rũ chỉ muốn ói mỗi khi tóc anh bay quất vào mặt tôi.

– Chờ anh có lâu không?

– Có hơn tiếng thôi mà anh

– Ờ, thông cảm, trong đó sóng điện thoại yếu lắm, mới cả đường xóc anh không dám đi nhanh

– Vầng

Cả quãng đường tôi với anh chẳng nói chuyện được gì nhiều, vì tôi còn phải tập trung bám thật chặt, không thì bắn con mẹ nó xuống đường ngay…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Thông tin truyện
Tên truyện Dưới ánh trăng soi
Tác giả Hoài Cổ
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo, Truyện sex có thật
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/12/2017 22:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Hoài Cổ

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân