– Ngươi cười cái gì.
Hỗn Độn không vui mà nhíu mày nói.
– Tôi chỉ là đang cười… Ngươi cũng đã nhiều tuổi như vậy rồi, sao vẫn còn thích chơi cái trò tự mình an ủi mình này.
Dương Thần lắc đầu, có chút cảm khái.
– Nói bậy! Bản tôn làm sao có thể tự mình an ủi mình chứ, đây vốn là sự thực!
Dương Thần hỏi ngược lại:
– Nếu ngươi thực sự lợi hại như lời ngươi nói, vì sao hơn mười vạn năm qua, lại bị phong ấn trong cái đỉnh này mà không thể thoát ra được. Còn nữa, ngươi nếu thật lợi hại như vậy, trước thực lực tuyệt đối thì bất cứ mưu kế gì đều không thể thực hiện được, mà giờ ngươi đã bị phong ấn, cũng đã chứng minh là thực lực của ngươi còn chưa đủ cường đại.
Hỗn Độn mặt lộ vẻ giận dữ.
– Ngươi cũng biết, nếu không phải bản tôn giúp ngươi, ngươi sớm đã bị người khổng lồ kia chém thành trăm mảnh rồi!
Dương Thần không cho là đúng, ngẩng đầu lên nói:
– Ngươi đừng quên, ngươi bất quá chỉ là kiện pháp bảo trong thú hồn mà thôi, tôi mới là chủ nhân của ngươi, ngươi cũng do ta quản lý, cũng chính là bổn phận của ngươi!
– Một người trẻ tuổi như ngươi mà… Dám… Dám…
Hỗn Độn tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
Dương Thần phiền chán khoát khoát tay.
– Ai nha, ngươi sao lại biến thành hình dạng như vậy để nói chuyện với tôi, tôi đẹp trai anh tuấn như thế mà khuôn mặt lại bị ngươi chà đạp, giờ lại có biểu tình gì đây…
Hỗn Độn đánh ra một quyền vào hư không, chỉ vào Dương Thần ngay cả nửa câu đều không nói nên lời.
Dương Thần cười tà nói:
– Ta tuy rằng không biết hiện tại mình đang ở đâu, nhưng khẳng định là chưa có tỉnh lại, ngươi lại không khôi phục thần thức cho ta, chắc chắn là có chuyện gì muốn cùng ta phân trần, nếu nói theo lý lẽ thì ngươi phải cầu xin ta mới đúng, như thế nào khuôn mặt lại giận giữ thế kia làm ta sợ, như thế ta không thể thực hiện được rồi. Ta ngay từ nhỏ đối sợ hãi cũng đã chết lặng rồi, cái chữ “sợ” này, căn bản không biết viết như thế nào.
Hỗn Độn áp chế lửa giận, hừ nhẹ nói:
– Ngươi nói không sai, nhưng bản tôn cũng không phải cầu xin ngươi cái gì, mà là cho ngươi một cơ hội.
– Cơ hội?
– Cho ngươi cơ hội tung hoành ngang dọc khắp gầm trời, đạp phá hư không, chân chính vô địch khắp thiên hạ!
Dương Thần cười nhạo. – Chính ngươi cũng chưa từng chân chính vô địch thiên hạ, làm thế nào để cho ta đạt được đây?
– Ngươi có thể! Bởi vì ngươi sở hữu môn công pháp kia, chính là khai thông trời đất của Vô Thượng pháp điển! Tuy rằng không biết ai là nhân vật tài tình sáng chế ra nó, nhưng môn công pháp này, thực sự có thể so với pháp môn đứng đầu của thời kỳ thượng cổ!
– Nếu không phải nhìn ra ngươi có môn công pháp hộ thân này, bản tôn cần gì phải trợ giúp ngươi? Nhưng trái đất bây giờ linh khí quá loãng, kém rất xa so với thời kỳ thượng cổ, ngươi nếu muốn đạt đến tu vi chịu được Thượng Thanh thần lôi kiếp, e rằng khó không khác gì lên trời, nếu muốn vượt qua được nữa thì khó khăn càng thêm khó khăn!
– Nhưng nếu ngươi nguyện đem thân thể của ngươi giao cho bản tôn, chỉ cần hồn phách bất tử bất diệt của bản tôn trong thú hồn không chết, lúc đó thôn phệ vạn vật to lớn đều có thể, chắc chắn có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng vọt tu vi! Đến lúc đó, đột phá Thượng Thanh thần lôi kiếp, thậm chí Ngọc Thanh thần lôi kiếp, chính thức luyện hư hợp, người với trời dung hòa làm một, lại còn có gì khó sao?
Dương Thần híp híp mắt.
– Theo như lời ngươi nói, trong khoảng thời gian ngắn tăng vọt tu vi, hẳn là phải đi thôn phệ những nhân loại cường đại mới được, đúng không?
Hỗn Độn không cần nghĩ ngợi nói gì nói ngay:
– Cá lớn nuốt cá bé, đó chính là quy luật của trời đất!
– Cút con mẹ ngươi đi!
Dương Thần thanh âm tăng cao nói:
– Tôi Dương Thần tuy rằng không phải thứ tốt lành gì, nhưng cũng sẽ không phải người không biết phân rõ trắng đen, để tăng tu vi của chính mình mà phải đi ăn thịt người! Trách không được tên súc sinh như ngươi lại bị phong ấn, đáng đời!
– Ngươi dám chửi ta!?
Hỗn Độn rống lên giận giữ.
– Chửi ngươi thì làm sao!? Ngươi nếu thật có bản lĩnh, thì trực tiếp đánh tay đôi với tôi đi, lão tử cho dù cả đời không tỉnh lại, cũng sẽ không giao thân xác cho ngươi! Ngươi chẳng qua chỉ là một tên đầy tớ của ta, còn dám si tâm vọng tưởng chiếm cơ thể của chủ nhân, quả thực là trò hề mà!
Hỗn Độn giận dữ quá hóa cười.
– Hừ, tốt! Tốt! Ngươi đã nói như vậy, bản tôn cũng sẽ không nóng lòng trong lúc nhất thời nữa. Với tu vi của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ cạn sạch, ngươi nếu có can đảm đời này đừng có nhờ vào lực lượng của bản tôn! Bằng không, chờ đến lúc bản tôn khôi phục lại tu vi của mình, ngươi sẽ không còn có cơ hội để chọn lại lần nữa đâu…
– Hắc hắc, còn dám làm ta sợ, ta còn chưa cảm tạ ngươi vì đã báo cho biết, hóa ra lợi dụng ngươi lại có thể đi đối phó được Cửu Thiên thần lôi kiếp, đến lúc đó tu vi của ta cũng tùy thời tăng trưởng mạnh lên, đến lúc đó ai ăn ai cũng không biết được.
Dương Thần ngạo nghễ nói.
Hỗn Độn cười quỷ dị, cũng không nói lời nào nữa, thời gian trôi qua thân ảnh liền tiêu tán trong hư không…
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 13 tại nguồn: http://truyensextv1.com/duong-than-quyen-13-full/
Nửa đêm tại London, nước Anh.
Tại bên trong căn phòng nghiên cứu chuyên dụng của Jane, Dương Thần đã nằm đó ba ngày ba đêm.
Trước đó tại xứ Wales, Jane đã tiến hành kiểm tra qua một lượt, nhưng không phát hiện được đầu mối nào, không thể làm gì khác hơn là để cho Thái Ngưng cùng Sắc Vi đi theo tới căn phòng nghiên cứu ở London, nơi đó có nhiều thiết bị để tiến hành kiểm tra đo lường.
Chờ đến lúc phát hiện ra trong não Dương Thần đã mắc bệnh không tiện nói ra, cũng đã có dấu hiệu bị nặng thêm, hơn nữa về sau sẽ đặc biệt phức tạp. Jane xưa nay cũng đã luyện được lòng tin cho chính mình, nhưng khi đối mặt với căn bệnh này vẫn không khác gì một thách thức cực độ.
Chứng bệnh kỳ lạ này giống như là linh hồn của người chết vậy, bám vào bên trong đại não Dương Thần, không có cách nào để mà suy nghĩ.
Sắc Vi cùng Thái Ngưng bởi vì trong người đã có tu vi, mấy ngày nay không ngủ không nghỉ cũng không có vẻ mệt mỏi gì, nhưng Jane lại có vẻ tinh thần và thể lực tiều tụy trông thấy, suy cho cùng không ngừng mà suy nghĩ, còn phải dứt bỏ phiền nhiễu của tình cảm cá nhân, quả thực rất hao tâm tổn trí.
Một thân khoác áo trắng blue, Jane đang quan sát những con số không ngừng nhảy lên trên đường cong điện đồ, nâng cằm lên, mặt mày ủ rũ.
Một bên nằm trên giường bệnh, Dương Thần nằm yên lặng ở nơi đó, giống như vài ngày qua vẫn chưa tỉnh lại, hô hấp đều đều.
Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vào vai Jane, Jane quay đầu lại, chỉ thấy Sắc Vi đang khẽ mỉm cười nhìn về phía chính.
– Nghỉ ngơi một chút đi, cô xem hai vành mắt cô đều thâm lại rồi kìa, thân thể ông xã cũng không đến mức nguy hiểm lắm, hẳn là không có việc gì đâu.
Sắc Vi an ủi nói.
Jane than nhẹ lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:
– Tôi ngủ không được, căn bệnh này của anh ấy mỗi một lần phát tác, đều nghiêm trọng hơn so với lúc trước, tình huống lần này trước đây tôi cũng chưa từng gặp qua, tôi thực sự không thể nào mà yên tâm được.
Sắc Vi nhớ lại cái lần Dương Thần chỉ vì mình, mà ở trong bữa tiệc làm ra sự tình đại khai sát giới, sau đó Dương Thần mới ngất đi, những ký ức này hiện lên trong đầu vẫn còn rất mới mẻ, mỗi lần nghĩ đến đều là hãi hùng khiếp vía, cho dù biết đó là do suy nghĩ yêu thương nồng đậm của anh ấy với mình, nhưng nghĩ lại vẫn cực kỳ sợ hãi.
– Bệnh này của ông xã, bị từ khi nào vậy?
Sắc Vi không khỏi hỏi.
– Ít nhất mười năm rồi, anh ấy khi còn bé đã vào trong ZERO và trở thành vật thí nghiệm đời đầu tiên, may mà dựa vào tu luyện môn công pháp của Hoa Hạ nên mới còn sống, chẳng qua vẫn chưa thể trị khỏi hoàn toàn.
Jane sầu não nói:
– Tôi lúc đầu học y chính là để có thể chữa khỏi căn bệnh này cho anh ấy, nhưng không nghĩ tới… Tôi vẫn không thể làm được gì.
Sắc Vi mấp máy đôi môi đỏ mọng, rốt cục nhịn không được hỏi:
– Vậy… Theo ý của cô, ông xã anh ấy khi nào mới tỉnh lại? Sau này có còn nguy hiểm hay không?
Jane bất lực lắc đầu.
– Tôi thực sự không thể giải thích rõ cho cô được, căn bản khoa học không có biện pháp nào để giải thích chuyện này. Nhưng tôi biết, nếu như không có biện pháp để trị tận gốc, sau này cứ mỗi một lần tái phát, sẽ rất khó để khôi phục, đến sau cùng… có khả năng sống không bằng chết.
Hai người phụ nữ nói đến đây, trong nháy mắt phảng phất đều hít thở không thông.
Im lặng trong một lúc lâu, Thái Ngưng từ ngoài cửa đi vào, thanh âm nhẹ nhàng nói:
– Đừng bi quan như thế chứ, dù cho chúng ta có như vậy cũng không thể thay đổi được gì, chúng ta phải tin tưởng anh ấy, không phải sao.
Sắc Vi cùng Jane yên lặng gật gật đầu, thực sự cũng chỉ còn cách này.
– Ai ôi… Ngủ nhiều thoải mái thật…
Đột nhiên, có tiếng người vang lên phảng phất như mấy năm không được nghe vậy, thanh âm của sự kinh hỉ từ trên giường bệnh truyền xuống.
Ba người phụ nữ đều giật mình nhìn lại, chỉ thấy Dương Thần đang chậm rì rì tự mình ngồi dậy, hốc mắt không khỏi đều đỏ lên.
– Hắc hắc.
Dương Thần duỗi cái lưng mỏi, cười cười tự giễu.
– Hình như tỉnh lại hơi chậm thì phải, vẫn cứ là Ngưng nhi tương đối hiểu chuyện, nên mới tin tưởng ở anh, anh sao có thể cam lòng khi không được nhìn thấy các em đây.
– Anh còn nói!
Sắc Vi tiến lên phải khó khăn lắm để kiềm chế cảm xúc mà đặt đôi bàn tay trắng như phấn lên vai Dương Thần.
– Anh có thể tỉnh lại sớm hơn một chút được không! Mấy ngày nay anh có biết chúng em lo lắng như thế nào không?
Dương Thần dùng đầu vùi vào bộ ngực của Sắc Vi, mềm mại và cũng rất thoải mái.
– Anh biết sai rồi, lần sau sẽ tỉnh lại sớm hơn một chút.
– Anh vẫn còn có lần sau!?
– A… không, không có lần sau.
Dương Thần ngây ngô cười, trong ngực lại là một trận thổn thức.
Tuy rằng trong lúc cùng Hỗn Độn giằng co, thực lực bản thân đã rất mạnh, nhưng để có thể khống chế được Hỗn Độn ở thế giới thật, đúng là một điều khó khăn. Dù sao chính mình sau này cũng không biết phải chiến đấu với đối thủ mạnh như thế nào.
Nếu như thực sự không có cách nào mà còn phải sử dụng Hỗn Độn đỉnh, vậy Hỗn Độn khẳng định sẽ tiếp tục khôi phục thực lực, bản thân chỉ vì đối địch với kẻ thù, mà lại giúp nó khôi phục sao…
Nhưng việc này Dương Thần cũng không dự định nói cho người phụ nữ của mình biết, để tránh cho các nàng nơm nớp lo sợ, bản thân dù bị đánh chết cũng sẽ không dùng Hỗn Độn đỉnh một lần nữa.
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ của Dương Thần là trông mong có thể có cơ hội tìm được một kiện pháp bảo để thay thế Hỗn Độn đỉnh hay không, mà còn phải là pháp bảo an toàn, nhưng vấn đề ở đây là pháp bảo cấp thấp thì lại không chịu được Thiên hỏa, Thiên thủy, mà tiên khí cao cấp thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/10/2020 03:29 (GMT+7) |