Hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ lưu chuyển trong đầu Tuệ Lâm…
Dương đại ca thực sự xem trọng mình như vậy? Trong lòng anh ấy thật sự để ý mình? Anh ấy đối với mình cũng có loại tình cảm này sao…
Nghĩ tới những thứ này, lúm đồng tiền nhỏ của Tuệ Lâm đều đỏ tới mức có thể dùng để đun nước.
Ngọc Tuyết Ngưng lúc này đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:
– Tiểu tử thối kia đã có vợ, còn cùng cô như vậy, rõ ràng không phải thứ gì tốt, cô còn nhớ tới hắn, quả thực là ngu xuẩn tới cực điểm.
– Không, không phải như thế.
Tuệ Lâm biện bạch:
– Dương đại ca đối với mọi người đều rất tốt, không phải chỉ với mình tôi…
– Lời của cô nghĩa là, tiểu tử kia ngoài cô ra còn nhúng chàm với những người phụ nữ khác? Nói như vậy, vợ con hắn chẳng phải rất đáng hương.
Lông mày Ngọc Tuyết Ngưng nhíu chặt.
Tuệ Lâm muốn phủ nhận, nhưng lại nghĩ hình như đó là sự thật, đành nói:
– Cô nói rất khó nghe, cái gì mà nhúng chàm không nhúng chàm, tôi với Dương đại ca là trong sạch. Hơn nữa đó là lựa chọn của chị tôi, quan hệ gì tới người khác?
– Hừ, bây giờ trong sạch, không có nghĩa là sau này cũng trong sạch. Có lẽ trong lòng hắn chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội để ăn tiểu nha đầu cô.
Ngọc Tuyết Ngưng cười quyến rũ, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra một chút vẻ giảo hoạt.
– Bổn cung thấy cô vẫn là thân xử nữ, nguyên âm dồi dào, nếu như tu luyện tốt, tương lai có có tiềm lực đặt chân vào Tiên môn, không nên bị mê hoặc bởi tên đàn ông thối.
Tuệ Lâm cắn môi mỏng, mặt lạnh không nói, tựa hồ như bất bình đối với lời nói xấu của Ngọc Tuyết Ngưng với Dương Thần.
Ngọc Tuyết Ngưng khanh khách cười:
– Bổn cung niệm tình cô tâm địa thiện lương, tính tình hiền lành, nhìn mà thấy vui mừng mới nói nhiều với cô như vậy. Những ngày này cũng không bạc đãi cô, nếu cô không tin lời nói của Bổn cung, tự mình tới hỏi Dương Thần là được, xem hắn có phải là tiểu tử thối ra vẻ đạo mạo không…
– Cái gì… có ý gì…
Tuệ Lâm khó hiểu.
Ngọc Tuyết Ngưng cười thần bí, tay áo phất một cái, Tuệ Lâm liền không tự chủ được mà lọt vào người cô.
Đỡ lấy eo nhỏ của Tuệ Lâm, Tuệ Lâm căn bản không thể phản kháng, người bị Ngọc Tuyết Ngưng mang theo bay nhanh rời khỏi gian phòng.
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensextv1.com/duong-than-quyen-14-full/
Vạn Yêu giới, mảnh đất ven biển, thế núi hiểm trở.
Hàng loạt núi lửa hoạt động trong sơn cốc này, hàng năm phun ra dung nham sáng quắc, thể khí màu vàng tràn ngập, có thể nói là sơn cùng hiểm cốc.
Ở chỗ sâu trong nơi này, chính là Yêu tộc mạnh nhất Vạn Yêu giới, cũng là Yêu tộc duy nhất, Long tộc, chiếm lấy Long cốc.
Bạt ngàn núi đồi, tùy ý có thể thấy được, là hài cốt người chết của Long tộc, khung xương long cốt khổng lồ kéo dài mấy trăm dặm Long cốc, một mảnh sương mù bao trùm.
Vị trí đỉnh núi cao nhất, lũy thế đá màu đen hình thành nên Long Vương điện, là cung điện khổng lồ không sức gì tưởng tượng nổi, có thể làm cho hình thể khổng lồ của Long tộc dưới hình thái chân thân tự do ra vào.
Lúc này, một con rồng màu xanh bay từ góc chân trời xa tới, Thần Long vẫy đuôi như cầu vồng màu xanh, trong chớp mắt liền chui vào điện Long Vương.
Vừa vào đại điện, ánh sáng xanh quanh thân Thanh Long lóe ra, hóa thành một người đàn ông tướng mạo tuấn tú cao hơn 2m, người mặc trường bào màu lục, nói năng thận trọng, vuốt cằm đứng đối diện với đại điện.
– Long Vương bệ hạ, đã tìm được Băng Long sử rồi, chỉ là bị thương, hành động hơi chậm lại, có thể theo sau tới.
Từng tầng long cốt xây thành cầu thang cho đến trên đài cao, một gã đàn ông trung niên tóc đen thân mặc trường bào màu đen thiếp vàng đang ngồi trên một chiếc ghế long lân dài màu vàng.
Người đàn ông này mày rậm mắt hổ, râu quai nón, màu da hơi đen, hơi thở mơ hồ u ám, chính là người cầm quyền Long cốc hơn nghìn năm nay, Long Vương, Cầu Vô Cương!
– Phong Long sử, ngươi ra ngoài tìm cũng không ít ngày, Băng Long sử gặp rắc rối gì?
Cầu Vô Cương mặt không thay đổi trầm giọng hỏi.
– Bệ hạ, Băng Long sử lần này vì tìm tài liệu cho bệ hạ gặp phải bị ba mươi sáu thiên yêu và nhị yêu Khải Phong thủ hạ của Cửu Vĩ Thiên Hồ ngăn chặn, đã trải qua một trận ác chiến!
Phong Long sử nói.
Cầu Vô Cương dữ tợn cười một tiếng:
– Hồ ly kia nhất định là phát giác được cái gì, cố ý phái người để mắt. Chỉ là cô ta có thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không bảo hộ được toàn bộ lãnh địa, Băng Long sử có hoàn thành được nhiệm vụ không?
Phong Long sử vừa muốn nói gì, quay lại nhìn.
– Bệ hạ, Băng Long sử đến rồi.
Khi nói chuyện, một con cự long màu lam bay từ cửa đại điện vào mang theo mỗi chuỗi dài băng tinh, một thoáng lóa mắt.
Rồng xanh sau khi hóa thành hình người, chính là một người đàn ông trung niên mặc áo lam, tóc trên đầu nhiều màu xám trắng, khuôn mặt gầy ốm, tướng mạo bình thường.
– Bệ hạ, thuộc hạ tới chậm, may mắn không làm nhục mệnh.
Băng Long sử đem hộp gỗ màu hồng trên tay trình lên, chiếc hộp bay cao về phía Cầu Vô Cương.
Cầu Vô Cương sau khi nhận lấy chiếc hộp thì đem mở ra. Bên trong là hai bình ngọc phỉ thúy trong suốt.
Mặc dù hai chiếc bình bị cấm chế phong tỏa, nhưng cũng khó có thể hoàn toàn che dấu chất lỏng đỏ sẫm nồng đậm bên trong luôn phát ra mùi huyết tinh!
Cầu Vô Cương hai mắt sáng quắc toát ra linh quang, chợt đứng lên, ngửa mặt lên trời cười to. Mơ hồ như có rồng gầm quanh quẩn trong cung điện!
– Ha ha! Hay cho Băng Long ngươi, Bổn vương chỉ bảo ngươi lấy một Thiên yêu, một bản mạng máu huyết Thiên ma trở về, ngươi lại lấy cho Bổn vương máu của bảy Thiên yêu, sáu Thiên ma!
– Mau nói cho Bổn vương biết, ngươi là như nào làm được? Phong Long Sử còn nói ngươi bị thương, vậy chẳng lẽ thương thế của những Thiên yêu, Thiên ma kia còn nặng hơn ngươi?
Con ngươi Cầu Vô Cương như điện quang lóe ra, sáng quắc nhìn chằm chằm Băng Long.
Phong Long sử ở bên cạnh cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Băng Long, gã chỉ biết Băng Long hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không nghĩ, gã lại vượt mức chém giết mười ba tên Thiên yêu, Thiên ma?
Băng Long sử chắp tay nói:
– Bệ hạ, kỳ thật đây cũng là nhờ hồng phúc của bệ hạ, thuộc hạ lần này vốn gặp nguy hiểm vô cùng, ở núi Xích Long Tuyết và rừng rậm Yêu Dạ trong Yêu Giới, sau khi lọt vào mai phục thì lâm vào khổ chiến.
– Vốn tưởng rằng lần này phải mất công mà lui về, không ngờ, vừa vặn có một gã tu sĩ loài người mới tới giúp thuộc hạ đánh lui hai Thiên yêu kia.
– Tu sĩ nhân loại mới tới?
Cầu Vô Cương hí mắt, trầm ngâm nói:
– Bổn vương cũng nghe chút phong thanh, có tu sĩ mới tới, xuất hiện ở thành Bạch Vân trong Ngọc Hồ cung, chẳng lẽ là bọn họ.
Băng Long sử gật đầu nói:
– Thuộc hạ đoán là như thế, thậm chí còn uyên thâm hơn thuộc hạ, thấy thuộc hạ bị vây công liền ra tay giúp đỡ. Thuộc hạ cũng thừa cơ chém con rắn và Khải Phong kia, lấy hai huyết tinh.
– Loài người kia là muốn tìm ra cách ra khỏi Vạn Yêu giới, thuộc hạ liền tuyên bố muốn dẫn đi cùng một đoạn. Dọc theo con đường này, thuộc hạ cố ý chọn mấy nơi đóng của Thiên yêu, mượn tay tu sĩ loài người để diệt trừ mấy Thiên yêu chặn đường!
– Mãi cho dến mảnh đất bên cạnh rừng rậm Yêu Dạ, thuộc hạ và tu sĩ kia mới chia ra, chỉ cho hắn đường tới thành Bạch Vân. Sau đó, thuộc hạ chạy tới Lâm Uyên cốc, muốn lấy thêm một ít huyết tinh Thiên ma cho bệ hạ. Tiếc rằng thực lực của thuộc hạ không đủ, sau khi đánh bại sáu Thiên ma, rốt cuộc chân nguyên không đủ, bị đuổi giết và bị thương.
– May mà Phong Long tới kịp, bằng không thuộc hạ cũng khó có thể an toàn trở về.
Cầu Vô Cương có hơi nghi ngờ, nhìn về Phong Long hỏi dò.
Phong Long gật đầu nói:
– Bệ hạ, đúng là thuộc hạ ở chỗ giao giới của Lâm Uyên cốc phát hiện Băng Long sử. Ma Đế Tử Tiêu kia mấy năm gần đây tránh ở rừng Tử Trúc không màng thế sự, đám Thiên ma không ít mới vừa thăng tiến, thực lực không bằng lúc trước, Băng Long giết liên tục sáu gã cũng không có gì là lạ.
– Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hộp huyết tinh Thiên ma Thiên yêu trên tay Bổn vương đều là do Băng Long sử lấy mạng dành tới, Bổn vương sao có thể có nửa phần ngờ vực.
Cầu Vô Cương cười sang sảng nói:
– Phong Long sử, ngươi giúp Băng Long sử đi tu dưỡng, trước đại hội Thông Thiên, không cần phải ra ngoài xử lý bất cứ chuyện gì nữa.
– Bệ hạ, nhưng huyết tinh yêu ma đã đủ chưa?
Băng Long sử dò hỏi.
Cầu Vô Cương cười không đáp.
– Không cần hỏi nhiều, Băng Long sử, đại sự mà thành, ngươi là công thần lớn nhất, đi xuống đi.
Băng Long sử do dự, chắp tay nói:
– Còn muốn hỏi Bệ hạ, nửa tháng nữa là đại hội Thông Thiên, Long cốc ta phái người nào tới?
– Ngươi vì sao lại quan tâm chuyện này như vậy?
Cầu Vô Cương hí mắt.
Băng Long sử khẩn thiết nói:
– Thuộc hạ chưa bao giờ tham gia đại hội Thông Thiên, lần này nguyện tới! Thi đấu vì Long cốc!
Ánh mắt Cầu Vô Cương tập trung trên người Băng Long thật lâu, sau đó quỷ dị cười nói:
– Bổn vương sẽ xem xét, Băng Long sử trước hết lui ra đi.
Băng Long sử có chút không cam lòng nhưng vẫn gật đầu, cùng Phong Long sử biến hóa nhanh chóng, lại lần nữa hóa thành cự long hơn trăm thước bay ra khỏi đại điện.
Cầu Vô Cương nhìn hai con rồng xanh bay đi, lại nhìn một chút bình ngọc huyết tinh trên tay, trong ánh mắt là vẻ khó đoán.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/11/2020 03:29 (GMT+7) |