Cảm nhận được Tuệ Lâm thở gấp dồn dập thống khổ, kinh mạch hỗn loạn, Dương Thần biết, bị đả thương ở trình độ này, đối với tu vi của Tuệ Lâm mà nói, khó mà chống cự!
Đây là chính mình có tầm nhìn xa, sớm đã cho cô ăn một Long thủ đan, bằng không thương thế còn có thể nghiêm trọng hơn.
Chính mình không có khả năng vứt bỏ Tuệ Lâm một mình đi lên, nhưng chẳng lẽ phải bỏ cuộc? Vậy cũng không thể chấp nhận được.
Dương Thần cảm giác muốn nổ tung, căn bản không biết bây giờ phải làm sao mới tốt.
Đang lúc tự hỏi, Hỗn độn đỉnh đã muốn phá tan màn sáng tầng thứ hai tiến vào tầng thứ ba!
Trên màn sáng tầng ba, sau khi lần thứ hai ngưng kết ra một điểm sáng, một Tử Thanh Lôi so với lúc trước còn cường tráng hơn, tiếng sét hỗn loạn phá thanh, đánh về hướng phía Hỗn Độn đỉnh!
Dương Thần bản năng thúc dục cự thú Hỗn Độn mở ra miệng khổng lồ, ý đồ thôn tính Tử Thanh Thần Lôi kia!
Biện pháp này vô cùng mạo hiểm, nhưng chỉ có thể thử một lần!
– Gầmmmm.
Hỗn Độn rít gào, hư ảnh Tử Thanh Thần Lôi kia nghênh diện phía trước, chính trong khoảnh khắc ấy, đã nuốt lấy Tử Thanh Thần Lôi!
Hỗn Độn đỉnh này quả thực có thể ngăn cản Tử Thanh Thần Lôi, nhưng không phải trăm phần trăm có thể thôn tính toàn bộ, vẫn có chút lôi quang nhảy tới người Dương Thần cùng Tuệ Lâm.
Nhưng, Tử Thanh Thần Lôi với chút trình độ ấy, Dương Thần dựa vào tu vi của mình, có thể ngăn chặn rơi vào người Tuệ Lâm.
Dương Thần mừng rỡ trong lòng, vượt quá mong đợi, không ngờ Hỗn Độn đỉnh thật sự có thể thôn tính Tử Thanh Thần Lôi này, tuy không có tính tuyệt đối, nhưng như vậy cũng đã quá đủ!
Chỉ là, vui mừng còn chưa được bao lâu, Dương Thần liền nhận thấy một tia khác thường…
Hỗn Độn đỉnh này sau khi thôn tính một Tử Thanh Thần Lôi lại mạnh thêm vài phần, nguyên khí tăng cường một cách rõ ràng. Đặc biết là thú ảnh, càng phát ra rõ hơn…
Dương Thần trong lòng khẽ lộp bộp, thầm kêu không ổn!
Hỗn Độn này rõ ràng là mượn cơ hội này, dựa vào việc thôn tính Tử Thanh Thần Lôi để khôi phục nguyên khí của chính mình!
Tử Thanh Thần Lôi tuy rằng mạnh mẽ, dù sao không phải Cửu Thiên Thần Lôi, lấy nghịch thiên của Hỗn Độn, có thể thôn tính cũng chẳng có gì lạ.
Tuy rằng nói, mỗi một lần thôn tính cũng sẽ có một ít Tử Thanh Thần Lôi chuyển hóa thành tu vi của mình, nhưng dù sao mình hiện giờ cũng là chủ nhân của Hỗn Độn đỉnh, nhưng bị Hỗn Độn chiếm đi, đương nhiên là nhiều hơn!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khó bảo toàn sau khi nó lớn mạnh đến một mức độ nào đó sẽ phản phệ chính mình!
Nhưng hết lần này đến lần khác, nếu không dựa vào Hỗn Độn đỉnh để thôn tính, mình cùng Tuệ Lâm không thể tránh được Tử Thanh Thần Lôi ngày càng mãnh liệt!
Coi như mình liều mạng tranh với Hỗn Độn, Tuệ Lâm lại không thể chịu đựng, chính mình cũng không thể vì để Hỗn Độn không có cơ hội phản phệ mà không để ý đến sinh tử của Tuệ Lâm.
Mặt dù mình đối với phụ nữ có chút vô lại, nhưng đã nhận là người phụ nữ của mình, thì dùng tính mạng để bảo vệ cũng sẽ không tiếc!
Đấu tranh nội tâm khiến sắc mặt Dương Thần âm tình bất định, nhìn Tuệ Lâm trong lòng vừa khôi phục chút huyết sắc, tràn ngập quật cường vô tội, trong đôi mắt ngấn nước tuy rất đau đớn nhưng cổ họng vẫn không kêu lấy nửa tiếng. Dương Thần thật sự không đành lòng để cô bị đánh trúng.
Cắn răng một cái, chỉ có thể đánh cuộc mình có thể khống chế Hỗn Độn đỉnh, còn tốt hơn ở chỗ này không ra được mà chờ chết!
Theo việc Hỗn Độn đỉnh từng tầng từng tầng đột phá, thú ảnh của Hỗn Độn đỉnh càng ngày càng rõ ràng, cự thú kia, cơ thịt hiện rõ, một đôi mắt thâm thúy tà mị toát ra vài phần nhân tính âm trầm giảo hoạt…
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensextv1.com/duong-than-quyen-14-full/
Phái Thục Sơn, lâu cát san sát giữa cửa chùa, hơn nửa tháng gần đây đã bị đánh phá đi sự yên lặng.
Từ khi Dương Thần và Tuệ Lâm biến mất ở gần Tỏa Yêu tháp, Vân Miểu sư thái liền chịu giao phó của Thái Vân Thành, mang theo thành viên Viêm Hoàng Thiết Lữ đóng giữ ở tại môn phái, sợ bỏ lỡ mất cái gì.
Dù sao, ngoài trong phái Thục Sơn, những nơi khác đều không tìm thấy bất cứ tung tích hay manh mối gì của Dương Thần và Tuệ Lâm. Mấy ngày nay, cũng không ngừng mà dùng dụng cụ dò tìm khoa học này tìm kiếm ở Tỏa Yêu tháp, đáng tiếc không thu hoạch được gì cả.
Có nhều lần, chuyên gia của Viêm Hoàng thiết lữ đề nghị đơn giản mở ổ khóa khóa trên Tỏa Yêu tháp thử xem, nhìn xem bên trong có phải là có huyền cơ gì hay không, Vân Miểu sư thái đều nghiêm khắc ngăn lại.
Đây chính là vật trấn phái từ đời lão tổ tông truyền xuống, nếu như bị hủy, lại không tìm thấy chút manh mối nào, mình làm gì còn mặt mũi đi gặp tổ tiên phái Thục Sơn dưới cửu tuyền?
Không nói đến, Vân Miểu cũng không rõ ràng làm, cho dù thật sự hủy đi Tỏa Yêu tháp, bọn họ căn bản là không làm được. Trên thực tế, Vân Miểu cũng không đặt hy vọng vào việc có thể tìm được đầu mối gì trong tháp.
Bởi vì tháp này thật sự không có chút gian trá, nếu thật sự mang người gì đó đi, thì phái Thục Sơn nhiều năm như vậy đều lập phái ở đây, sao mà chưa nghe nói qua?
Cho nên, Vân Miểu vẫn để Thái Vân Thành phái thêm người ngầm đi dò hỏi ở tỉnh Xuyên, thậm chí ngầm cho người ra nước ngoài tìm hiểu, xem xem có manh mối gì hay không.
Sắp đến năm mới, nhưng vẫn không có được chút tin tình báo hữu dụng, điều này khiến Vân Miểu càng ngày càng sốt ruột, không chỉ là lo lắng cho an nguy của Dương Thần cùng cháu gái, thế cục ở Yến Kinh cần Dương Thần trấn áp cũng không biết tung tích, cũng càng ngày càng sinh ra rung chuyển…
Thậm chí nghe nói, các thế lực lớn nước ngoài cũng biết được tin tức Dương Thần mất tích, đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Chờ cuộc rối loạn này đến, tên tiểu tử không đứng đắn kia lại biến mất trong cuộc sống, không ít nhân tài nhận thức được, với mạng lưới quan hệ ích lợi quyền thế của hắn làm trung tâm, thì đúng là cần hắn như là định hải thần châm vậy.
Lại là sáng sớm một ngày mới, sắc trời vẫn còn tờ mờ sáng, Vân Miểu đang luyện võ, sau khi luyện mấy bộ kiếm pháp Thục Sơn.
Tu vi của bà đã tới cảnh giới Trú nhan, hơn nữa xuất thân hào môn, được bảo dưỡng thích đáng, lúc này nhìn qua như một phu nhân mỹ miều tầm ba bốn mươi tuổi đang tập thể dục buổi sáng.
Tóc mai đen mượt, theo gió bay bay, trán hơi túa ra mồ hôi, đồng thời thở hổn hển, bộ ngực no đủ cao ngất cũng theo đó mà rung lên.
Trước mặt người khác nói năng thận trọng, lạnh lùng cương quyết, Vân Miểu nhìn giống một phu nhân gia đình hào môn dịu dàng mạn điệu, cũng khó trách năm đó khiến cho Tống Thiên Hành khó chịu nổi hồng trần.
Một thân trường bào màu trắng, bước chân phiêu nhẹ xẹt qua, nhẹ nhàng đáp xuống giữa cửa Tỏa Yêu tháp.
Lúc này những người khác còn chưa tỉnh lại, giữa sân im ắng, chỉ có một mình bà yên lặng nhìn Tỏa Yêu tháp đời đời bền vững.
Nhìn chằm chằm Tỏa Yêu tháp thật lâu sau, Vân Miểu oán thán một tiếng:
– Dương Thần à Dương Thần, Tuệ Nhi nhà ta rốt cuộc là nợ ngươi mấy đời chứ, yêu ngươi khổ cực như vậy, bây giờ còn khiến ngươi mang nó theo biết mất vô ảnh, ngươi hiện tại nếu dám xuất hiện trước mặt ta… Ta liền…
Muốn nói độc một chút, nhưng Vân Miểu lại cảm thấy không có ý nghĩa, cháu gái cũng không thấy đâu, nguyền rủa Dương Thần kia cũng vô dụng.
Lời vừa chuyển, Vân Miểu cười khổ lẩm bẩm:
– Nếu ngươi có thể mang Tuệ Nhi nhà ta trở về, bảo vệ huyết mạch của Lâm gia này, ta cái gì cũng không truy cứu nữa. Cho dù để Tuệ Nhi danh chính ngôn thuận làm vợ nhỏ của ngươi, ta cũng nhận…
Bà cũng đã mất hết nóng nảy rồi, cháu gái mất tích, ban đầu lòng nóng như lửa đốt, đến hiện tại, hận không thể để Cửu Thiên thần phật hiển linh, độc hơn nữa tổn hại hơn nữa bà cũng dám thề.
Nhưng chính lúc này, một tiếng sấm khiến Vân Miểu kinh ngạc đến thần hồn bay mất!
Vân Miểu chỉ cảm thấy Tỏa Yêu tháp trước mắt đột nhiên lóe ra một tử thanh quang mang, hai thân ảnh quen thuộc từ không trung nặng nề hạ xuống!
– Tuệ Nhi! Dương Thần!?
Vân Miểu hoài nghi mình hoa mắt, nhưng nhìn lại cẩn thận, đích thật là Dương Thần cùng cháu gái mặc đạo bào, Vân Miểu thiếu chút nữa quên phải đối mặt với hết thảy như nào!
Sửng sốt một hồi lâu, Vân Miểu nhớ tới lớn tiếng kêu lên, chính mình xông lên ôm lấy Tuệ Lâm đang hôn mê, nhìn xem rốt cuộc thế nào.
Vừa điều tra một lượt, Vân Miểu khiếp sợ phát hiện kinh mạch trong cơ thể Tuệ Lâm càng ngày càng kém so với lúc trước!
Càng làm cho bà hoảng sợ chính là, chân khí Tiên Thiên của mình căn bản không thể tiến vào thăm dò, bên trong là năng lượng hùng hậu nào đó, không có gì bất ngờ xảy ra, chính là Chân nguyên lực Hóa Thần Kỳ mới có thể có!
Không hiểu tại sao mất tích nhiều ngày như vậy, thật sự lại đi ra từ trong Tỏa Yêu tháp? Hơn nữa, Tuệ Lâm rốt cuộc là trải qua cái gì, sao lại trực tiếp vượt qua Tiên Thiên Kỳ và bước vào Hóa Thần Kỳ?
Chẳng lẽ Dương Thần giúp cô làm gì đó?
Xác nhận cháu gái không có chuyện gì, nhẹ nhàng thở ra, lại vài phần vui sướng, trong hồ nghi, Vân Miểu nhớ tới Dương Thần nằm bên cạnh, nhanh chóng buông Tuệ Lâm chạy qua xem xét.
Vừa lại nhìn, Vân Miểu cảm thấy tâm đột nhiên trầm xuống!
Dương Thần giờ phút này dường như chịu một loại thống khổ tra tấn dữ dội, nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng cuộn vào duỗi ra, quanh thân ẩn ẩn tản ra năng lượng màu xám biến hóa kỳ lạ, nhắm chặt hai mắt, yết hầu đang phát ra âm thanh khàn khàn như bánh răng ma xát…
Khi hắn dường như chịu đựng đến một cực hạn, rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận mở hai mắt thảm thiết kêu lên!
Một đôi mắt màu đỏ tươi lóe ra u ám, thối nát như ác ma, hoàn toàn không giống con mắt của loài người khiến Vân Miểu sợ tới mức mặt không còn giọt máu!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/11/2020 03:29 (GMT+7) |