Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 16 » Phần 159

Dương Thần - Quyển 16

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 159

Khi Athena đem quyền khống chế linh hồn cho Lâm Nhược Khê cũng có nghĩa Lâm Nhược Khê có ký ức của Athena và Thập Thất, tự nhiên không hề xa lạ với Mông Tiêu Dao.

Nếu như nói trên thế giới này có ai thật sự khiến Lâm Nhược Khê hận nhất đó cũng chi có Mông Tiêu Dao.

Nếu không có người này, muốn chọn một người thừa kế bày ra ván cờ này, Dương Thần cũng sẽ không hy sinh.

Lâm Nhược Khê thậm chí hy vọng chẳng bao giờ biết Dương Thần, cũng không hy vọng Dương Thần rời bỏ mình vĩnh viễn như lúc này.

Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không định thừ dùng lực lượng hiện tại khiêu chiến Mông Tiêu Dao.

Cô rất rõ ràng, cô và Mông Tiêu Dao chênh lệch quá lớn, cho dù hận ông ta thấu xương cũng không thể làm được gì.

Trước khi Dương Thần lâm chung đã dặn dò… Cô nhớ kỹ, cô còn có con phải nuôi dạy, cô còn rất nhiều chuyện cần cô làm, cô không thể chết được.

– Duyên tới duyên đi, nhân quả luân hồi, ta vô ý thúc đẩy cục diện này nhưng đoán không ra lựa chọn của hắn.

Giọng của Mông Tiêu Dao lộ ra sự tiếc hận.

Tuy rằng trong trận chiến phục hưng Chư Thần đã thua nhưng Dương Thần đã chết.

Bởi vậy, ông ta chẳng khác nào đã bại cả hai phía, đã không có người thừa kế, cũng không để Địa cầu trở thành tinh cầu của Thần tộc.

– Hừ…

Lâm Nhược Khê cười lạnh:

– Có phải ông muốn nói, hôm nay chết ở đây phải là tôi… Tôi cũng hy vọng là vậy nhưng đáng tiếc… Khiến ông thất vọng rồi.

Mông Tiêu Dao không cảm giác gì đối với những lời trào phúng đó, ông ta chỉ lẳng lặng nhìn thi thể Dương Thần, ánh mắt đầy phức tạp.

Dù sao, mấy vạn năm đằng đẵng chờ đợi kết quả của một người như vậy thực sự khiến tâm ông ta mệt mỏi.

Ngọc Tuyết Ngưng cũng không muốn làm phiền quá nhiều, nhìn Chư Thần bên cạnh.

– Các người đừng ở đó mà trừng mắt nhìn nữa, cho dù hai trăm vạn năm nữa lực lượng của các người cũng không phải là đối thủ của ông ấy.

– Tôi khuyên các người nên an phận sống trên Trái Đất này đi, hôm nay Trái Đất đã không còn lành lặn, yêu ma hoành hành, muốn khôi phục lại không phải là chuyện ngày một ngày hai.

– Nếu muốn sống tốt, tốt nhất hãy đi làm chuyện gì có ý nghĩa đi, đừng ở đây trừng mắt nữa, hiểu không?

Chư Thần hiểu, Mông Tiêu Dao là nhân vật họ không thể ngăn cản, bị nói thế họ không nổi cáu.

Xác thực, bọn họ muốn sống tốt trên Trái Đất cần phải thu thập cục diện rối rắm này, không quản bọn họ nghĩ gì, nhưng Trái Đất thuộc về loài người.

Ngọc Tuyết Ngưng tới cạnh Lâm Nhược Khê, than nhẹ khuyên nhủ:

– Hãy sống thật thốt là cách báo đáp tốt nhất với cậu ta, cậu ta không hy vọng cô sống trong đau khổ đâu, phải không?

Lâm Nhược Khê không nói câu nào, ôm ngang thi thể Dương Thần, sẳng giọng liếc mắt Mông Tiêu Dao, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Cô muốn đưa Dương Thần về đảo an táng, vĩnh viễn chăm sóc hắn, ở cùng hắn…

Giờ phút này, đối với mọi người ở đây rất ảm đạm, ưu thương, im lặng không một tiếng động…

Nhưng lúc này, thần sắc Mông Tiêu Dao và Ngọc Tuyết Ngưng biến đồi, giật mình.

– Chờ chút!

Bỗng nhiên Mông Tiêu Dao thất thố hét lớn.

Ngọc Tuyết Ngưng cảm thấy không thể tưởng tượng được, ánh mắt gắt gao nhìn nhẫn không gian của Dương Thần.

Trong khi mọi người vô cùng ngạc nhiên, một đạo ánh sáng bảy sắc cầu vồng toát ra từ trong nhẫn không gian của Dương Thần hướng thẳng lên không trung.

Nhìn thật kỹ thấy đó như một tấm gương cồ bằng đồng thau bay ra từ trong nhẫn.

Nó có hình bầu dục, mặt trái rất giản dị chi có khắc vài đạo Thái Ất đồng văn, mặt kính lóe ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, nhu hòa thần bí.

Ánh sáng bảy sắc cầu vồng không ngừng phóng ra, tấm gương cổ to dần, ban đầu chi to bằng lòng bàn tay nhanh chóng rộng ra năm, sáu thước.

(1 Thước đây = 1/3 m)

Hơn nữa cái gương như bị thân thể Dương Thần hấp dẫn không ngừng xoay tròn bên trên thân thể Dương Thần.

Mọi người nhìn chăm chú, không biết từ lúc nào trong mặt gương đã hiện ra một mảnh tình không.

Vũ trụ tối đen, vô số ngôi sao, Ngân Hà cuồn cuộn chảy, Tinh vân xoay vần vô cùng.

Sống động.

Khung cảnh vô cùng quỷ dị, bởi nó không giống ảo giác mà giống như là sự thật, một hình ảnh thu nhỏ của vũ trụ.

– Đây là… Thần khí Côn Lôn kính.

Ngọc Tuyết Ngưng nhớ tới Dương Thần còn một kiện thần khí nhưng trước giờ vẫn không sử dụng được.

Thực ra, trên đời cũng không có mấy người có thể sử dụng thần khí từ mười vạn năm trước này nữa.

Lâm Nhược Khê cũng giật mình, vô ý thức đặt thi thể Dương Thần lên trên mặt băng, hồi hộp nhìn Côn Lôn kính xoay tròn trên không, trong mắt lóe ra một tia hy vọng.

Qua cơn khiếp sợ, Mông Tiêu Dao cảm thấy không thể tin được vào mắt mình, liên tục lắc đầu.

– Điều này sao có thể… Thần khí thông linh, nếu tu sĩ không bước vào cấp bậc Tiên nhân Thượng cổ, không vượt qua được ranh giới kia căn bản không được thần khí chân chính thừa nhận.

– Coi như vượt qua được ranh giới kia cũng chưa chắc được thần khí chân chính chấp nhận, nếu không, Thượng cổ thần khí sẽ không phải chi có vài vị Tiên nhân chuyên dùng, không lẽ tên nhóc này hắn…

Mông Tiêu Dao khó có thể giải thích, phải biết, Dương Thần có thể dùng được Bàn Cổ Phủ nhưng cũng chi dùng để phá vờ không gian là loại thần lực cơ bản nhất, cũng không phải chân chính được Bàn cổ Phủ thừa nhận.

Nói cách khác, Bàn cổ Phủ là thần khí có uy năng khai thiên tích địa, một búa đánh xuống, Chư Thần căn bản không thể ngăn nổi.

Mà Côn Lôn kính là thần khí có hiệu quả rất đặc biệt, nếu không được thần khí thừa nhận người sử dụng cũng không biết được nửa điểm huyền bí trong đó. Đây cũng là vì sao Dương Thần có thể dùng Bàn cổ Phủ nhưng Côn Lôn kính chỉ để thờ.

Bây giờ, Côn Lôn kính chủ động bay ra từ trong nhẫn không gian, đồng thời phát ra ánh sáng kỳ dị, bay quanh thi thể Dương Thần, hiện ra cảm ứng kỳ diệu!

Loại dấu hiệu này chứng tỏ Côn Lôn kính ở tình huống nào đó đã nhận Dương Thần làm chủ.

Ngọc Tuyết Ngưng cũng biết những điều đó, nở nụ cười khanh khách, quay sang.

Mông Tiêu Dao, ngón tay chỉ về phía Côn Lôn Kính, vui mừng vô cùng nói:

– Mông Tiêu Dao! Ông xem kìa! Tên nhóc này giống ông, đã vượt qua ranh giới đó! Cậu ta không có chọn buông bỏ nhưng cậu ta cũng đã thành công! Cậu ta đã hoàn toàn đạt được sự thừa nhận của Côn Lôn kính! Lần này, ông thua rồi!

Mông Tiêu Dao buồn phiền, vẻ mặt bối rối không biết nói sao, điều này đã vượt qua khỏi sự hiểu biết vài vạn năm của bản thân.

Trong lúc Ngọc Tuyết Ngưng cười hân hoan, Côn Lôn kính lần thứ hai xảy ra dị tượng.

Chi thấy, một hình dáng người hư ảo bắt đầu phòng thích ra từ ánh sáng bảy sắc cầu vồng, chậm rãi ngưng kết, hội tụ…

Giống như từng mảnh ghép nhỏ dần dần ghép lại hình dáng ban đầu…

Lúc hư ảnh càng ngày càng rõ ràng, mọi người phát hiện đó là nguyên thần của Dương Thần.

Tất cả mọi người đều cho rằng nguyên thần của Dương Thần đã tiêu tán nhưng không ngờ đã được thần khí Côn Lôn kính bảo tồn lại.

– Quả nhiên, Côn Lôn kính giống như trong truyền thuyết có thể xuyên qua hư không, xoay chuyển thời không, xem ra nó đã nhận Dương Thần làm chủ, đem nguyên thần của Dương Thần lúc sắp tiêu tán bảo vệ!

Lời này chỉ là suy đoán của Ngọc Tuyết Ngưng, nhưng có ai quan tâm tới chân tướng như thế nào? Dù sao chuyện trước mắt là sự thật!

Khi nguyên thần của Dương Thần chậm rãi mở mắt ra, như một chiếc lông chim nhẹ nhàng rơi xuống thân thể bị tàn phá.

Theo sự thức tỉnh của nguyên thần, “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” tự động vận chuyển.

Lúc này, Dương Thần cũng không có ý định ngăn cản “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, cho nên mọi thứ nước chảy thành sông.

Rất nhanh, linh khí điên cuồng chui vào thân thể Dương Thần, máu bắt đầu chảy trong cơ thể, ấm dần, đan điền tràn đầy.

Trái tìm vỡ vụn trong ngực dưới sự chữa trị của “Vãng Niệm Diễn Sinh” hồi phục lại, bắt đầu đập.

Lâm Nhược Khê mở to mắt nhìn kỳ tích trước mặt, cô không dám chớp mắt, lo sợ đây chi là giấc mơ!

Thậm chí cô cũng không dám phát ra tiếng nào, hai tay bịt miệng thật chặt, nước mắt không ngừng tuôn ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, không dám nói gì.

Trong lúc mọi người say xưa quan sát, Dương Thần đã hoàn hảo như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có huyết sắc, hô hấp ổn định, hai mắt mở ra.

Khóe miệng Dương Thần nở ra nụ cười nhu hòa, vươn tay, sờ sờ gương mặt của Lâm Nhược Khê:

– A… Bà xặ, em đừng giận nha… Không phải lúc nãy anh giả chết hù dọa em đâu, anh thật sự thiếu chút nữa thì chết rồi…

Rốt cục Lâm Nhược Khê không kiềm chế được tâm tình bản thân, gắng sức một tay đờ lấy Dương Thần dậy, rồi ôm chặt lấy cổ Dương Thần, nức nở khóc.

Lúc này, trong đầu cô trống rỗng, trừ những giọt nước mắt hạnh phúc cô không biết phải nói gì.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 16
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/11/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 31
Cuối cùng Miêu Nghị nói: Trận này chính là trận mấu chốt. Nhất quyết không thể để người khác hiểu rõ. Chưa đến khắc cuối cùng cũng không cho phép để lộ ra chuyện của Doanh Vô Mãn, hiểu chưa? Đã hiểu. Ngao Thiết gật nhẹ đầu. Người đang ở chỗ Từ Đường Nhiên, tìm đến hắn lôi người...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 25
Lên đến trên lầu các, mới phát hiện ra trong đình đài này còn có một nữ nhân, ngồi quay lưng về phía bên này, dường như cũng đang pha trà. Trên người Mị Nương mặc một bộ y phục khá uy nghi, đuôi váy quệt đất, đầu mão nhất phẩm bằng vàng sáng lấp lánh, ngạo nghễ, độc lập, mặt mỉm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Thần đèn - Tác giả The Kid
Hôm nay Vinh hơi buồn nên đi lang thang ngoài bờ sông. Tình cờ Vinh thấy có vật gì màu vàng rất đẹp ở ngay mép nước. Anh liền chạy đến nhặt nó lên, thì ra là một cây đèn, nó giống y như cây đèn thần trong truyện Aladdin. Vinh đem cây đèn về nhà để lau chùi lại, định đem bán nó để lấy tiền...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân