Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 3 » Phần 43

Dương Thần - Quyển 3

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 43

– Cậu đến rồi à?

Dương Tiệp Dư nghe thấy tiếng bước chân, mỉm cười trước rồi đứng dậy.

– Tôi gặp phải chút rắc rối nhưng cũng chưa bị muộn.

Dương Thần cười và ngồi xuống.

Dương Tiệp Dư cũng không hỏi nhiều về rắc rối mà hỏi luôn:

– Cậu uống gì?

– Gì cũng được.

Dương Thần nói.

Dương Tiệp Dư đề nghị:

– Quán này có Kopi Luwak mà các quán khác không có, cậu có muốn một tách không?

Dương Thần ngạc nhiên:

– Có Kopi Luwak thật sao?

– Tuy hơi đắt một chút, nhưng vì cậu là người đã cứu Tiểu Dã thì mời cậu uống một tách cà phê cũng chẳng đáng là gì cả.

Dương Tiệp Dư cười.

Dương Thần khoát tay:

– Thôi, tôi biết loại cà phê đó, nhưng có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không uống, chọn cái nào đơn giản hơn đi.

– Tại sao, cậu đã từng uống loại đó chưa?

Dương Tiệp Dư hỏi với thái độ nghi ngờ.

Dương Thần cười bảo:

– Bà không biết cà phê Kopi Luwak được làm như thế nào sao?

– Tôi chỉ biết đó là loại cà phê đắt nhất thế giới, một cân có giá lên đến hàng nghìn đô la Mỹ, đó là còn chưa tính đến các điều kiện sử dụng đi kèm, lẽ nào còn có điều gì đặc biệt nữa sao?

Dương Tiệp Dư nói.

Dương Thần hơi thay đổi cách ngồi, gật đầu chậm rãi nói:

– Bà nói rất đúng, cái gì hiếm thì đều quý, Kopi Luwak là loại cà phê rất hiếm có, giá cả thì vào hàng thượng đẳng, là cà phê của Suvara Dvipa của Indonesia.

– Xem ra cậu hiểu biết nhiều nhỉ?

Dương Tiệp Dư hỏi với ánh mắt hiếu kỳ.

Dương Thần cười thoải mái:

– Trước đây tôi từng đến đó một thời gian, một người bạn đã tặng tôi một gói, lúc đầu tôi thấy rất thơm, nhưng sau khi cậu ấy nói về quá trình sản xuất loại cà phê này tôi trả lại cho cậu ta luôn.

– Quy trình như thế nào?

– Sau khi quả cà phê chín, người nông dân ở đó sẽ cho loài mèo Carnivora đi vào vườn cà phê, loại mèo này rất thích ăn hạt cà phê, đợi đến khi những con mèo này đi vệ sinh họ sẽ đi tìm phân của nó, tìm trong phân những hạt cà phê chưa bị phân hủy, những hạt cà phê đó chính là loại cà phê thượng thừa, xay những hạt đó ra làm cà phê chính là cà phê Kopi Luwak.

Dương Thần giải thích.

– Vì thế mới nói, loại cà phê sang trọng nhất, xa xỉ nhất trên thế giới, thật ra lại là phân của con mèo Carnivora. Thật buồn cười, đa phần mọi người đều ao ước được một lần thưởng thức một ngụm cà phê đó thôi, nhưng có lẽ suy nghĩ không giống nhau, tóm lại là tôi không thích.

Dương Tiệp Dư nghe thấy thế quả có chút biến sắc, lấy tay che miệng nhìn tách cà phê đã hết của mình cười khổ:

– Tôi hối hận vì đã nghe cậu nói hết.

– Thật là xin lỗi, tôi không biết cà phê bà uống là loại đó.

Dương Thần cười trừ.

Dương Tiệp Dư gọi nhân viên phục vụ tới, đổi sang hai li nước khác mới thấy thoải mái hơn đôi chút.

– Nghe Tiểu Dã nói, cậu là thạc sỹ từ nước ngoài về, xem ra kiến thức hiểu biết rộng rãi thật.

Dương Tiệp Dư nói điềm tĩnh.

– Cũng bình thường thôi mà, kỳ thực cánh cửa đại học ở nước ngoài không cao như thế đâu, chỉ có thể nói là khi tốt nghiệp hơi vất vả.

Dương Thần nói dối không chớp mắt.

Dương Tiệp Dư gật đầu nói:

– Cậu đúng là người rất khiêm tốn, nhưng theo như cách mà lần trước cậu dùng để đối phó bọn khủng bố thì chắc hẳn cậu không chỉ đơn giản là một người từ nước ngoài trở về.

– Trước đây tôi có học một chút võ thuật, đã từng tham gia huấn luyện trong quân đội, có thể tập tốt hơn người khác, thật ra cũng rất dễ bị chết, tiềm năng thật ra cũng không lợi hại như thế.

Dương Thần cẩn thận đáp lời, trong lòng đang thắc mắc tại sao Dương Tiệp Dư lại tìm mình.

Dương Tiệp Dư lại hỏi về một số chuyện ở nước ngoài, Dương Thần sáng tác ra bao nhiêu chuyện, cũng chẳng có sơ hở nào để bị tìm ra.

– Dương Thần, cậu là một thanh niên giỏi, Viên Dã nhà tôi rất cần có một người bạn như cậu, không biết nhà cậu có còn người nào nữa không? Hay lần sau cậu đến nhà chúng tôi làm khách, cậu thấy thế nào?

Dương Tiệp Dư cười mời Dương Thần.

Dương Thần vẫn không hề thay đổi sắc mặt nói:

– Không cần, tôi chỉ có một mình, bố mẹ nuôi đều qua đời cả rồi.

– Bố mẹ nuôi? Vậy bố mẹ ruột của cậu đâu?

Mắt Dương Tiệp Dư sáng lên nhìn chằm chằm Dương Thần.

Dương Thần thở dài khẽ nói:

– Tôi không biết, từ nhỏ tôi đã được nhận về nuôi, tôi không biết ai là bố mẹ ruột của mình.

Ánh mắt Dương Tiệp Dư hiện lên vài tia khác thường, nói bằng vẻ thông cảm:

– Xin lỗi, cậu sống một mình bao nhiêu năm qua chắc vất vả lắm nhỉ.

– Nếu nói là vì không có bố mẹ mà khổ thì tôi thấy không phải, tôi đã quen sống một mình rồi, như thế cũng tốt.

Dương Thần nói, mặt không chút phản ứng.

Nét mặt Dương Tiệp Dư như bị đông cứng, nhưng vẫn miễn cường cười gật đầu:

– Điều này… cũng đúng, cha mẹ nào bỏ rơi một đứa trẻ như cậu thật là một điều sai lầm.

– Tôi nghĩ chắc họ cũng không còn trên đời này nữa.

Dương Tiệp Dư ngẩn người:

– Vì sao cậu lại nói như vậy?

– Nếu như họ vẫn còn sống thì thật khó để hiểu tại sao họ còn có mặt mũi sống tiếp trên đời nữa.

Dương Thần nói, cầm ly nước ép hoa quả uống hết một hơi.

Dương Tiệp Dư thấy Dương Thần đứng dậy thì vội nói:

– Biết đâu cha mẹ của cậu cũng có nỗi khổ tâm nào đó?

– Hừ.

Dương Thần cười nhạt:

– Cũng có thể, nhưng giờ thì tôi không quan tâm nữa, chiều nay tôi phải làm, tôi xin phép về trước.

Dương Tiệp Dư còn muốn níu Dương Thần lại một chút nhưng Dương Thần đã đi về phía cửa rồi nên chỉ biết ngồi đó thôi.

Khi Dương Thần đi chưa được bao lâu thì có một người đàn ông từ ghế ngồi được che kín bởi những chiếc ghế khác từ phía sau bước tới, người này mặc bộ vest màu xám tro, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm, toàn thân toát lên khí chất của người lính, ông ta ngồi đối diện Dương Tiệp Dư – chỗ ngồi ban nãy của Dương Thần.

Dương Tiệp Dư ngẩng đầu, mỉm cười với người đàn ông:

– Anh à, giống anh thời còn thời niên quá, kể cả lời nói lẫn đến tướng mạo.

Người đàn ông ngồi thẳng lưng, trên mặt không biểu lộ bất cứ sự vui mừng hay giận dữ nào:

– Tiệp Dư, việc ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra, cũng không cần phải tiếp cận nó nữa.

– Vì sao?

Dương Tiệp Dư hỏi một cách khó hiểu.

– Bởi vì năm đó vứt bỏ Dương Thần mà chị dâu từ lúc được gả vào nhà ta đến nay chưa có khi nào thực sự vui vẻ, anh hai, chẳng lẽ anh không muốn gia đình đoàn tụ hay sao? Nó là cốt nhục của anh và chị dâu, trước nay không hề có tin tức gì, bây giờ nó thực sự đang xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt chúng ta, hơn nữa còn trở nên ưu tú như thế, anh cả, vì sao anh không muốn ra mặt nhận con trai chứ?

– Chính vì nó đột ngột xuất hiện, hơn nữa theo như cô nói, nó giờ đã trở thành một người ưu tú nên càng cần phải chú ý, Dương gia không phải là một gia tộc bình thường, năm nay và năm sau là thời khắc quan trọng trong việc chuyển giao nhiệm kỳ, cho dù là nền nếp gia đình hay gia phong, đều phải làm hết sức cẩn thận, tuyệt đối không để cho các đối thủ cạnh tranh của ta có bất cứ cơ hội nào, nếu như tự nhiên xuất hiện một người con trai, chắc chắn sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng tiêu cực.

Người đàn ông trịnh trọng nói.

– Lẽ nào một cấp bậc sỹ quan còn quan trọng hơn một người thân hay sao?

Dương Tiệp Dư kích động nói.

– Tiệp Dư, cô là trưởng nữ, chẳng lẽ lối cư xử đúng mực cô vẫn chưa có? Tôi phải suy xét về toàn bộ gia tộc và tất cả những người dưới cờ họ Dương chúng ta, nếu chúng ta ngã, sẽ có chuyện sai một li đi một dặm, sao tôi có thể vì một sai lầm đã phạm phải từ cách đây 20 năm mà lại tiếp tục mắc sai lầm lần nữa.

Người đàn ông nói.

– Sai lầm? Đó là sai lầm mà anh cả gây ra, tại sao lại để con trẻ phải gánh chịu chứ?

Dương Tiệp Dư nói trong nước mắt:

– Em chỉ vừa nhìn thấy mặt của Dương Thần thôi là như nhìn thấy anh thời còn trẻ, lẽ nào anh cả nhìn thấy nó mà không cảm thấy chút tội lỗi nào hay sao?

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, sắc mặt lạnh lùng nói:

– Tiệp Dư, người làm chuyện lớn phải biết từ bỏ những chuyện nhỏ, từ lúc nước nhà được thành lập đến nay, nhà họ Dương ta luôn vô cùng nghiêm khắc, có được điều này là vì có những lúc chúng ta phải vứt bỏ, điều này người khác không thể ngờ tới, cô không cần khuyên nữa, chuyện này cũng không được phép nói với chị dâu cô, người nối nghiệp dòng họ Dương chỉ cần một cậu con trai được sinh ra đường đường chính chính là được rồi.

– Ha ha, đường đường chính chính…

Dương Tiệp Dư cười gằn vài tiếng, đứng dậy quay người:

– Cái đường đường chính chính ở bên ngoài đó dường như chỉ khiến người ta thấy được bản chất xấu xa dơ bẩn của con người Dương Phá Quân mà thôi, tôi thật sự quá thất vọng về anh.

Nói xong Dương Tiệp Dư quay người bỏ đi.

– Dương Tiệp Dư, cô muốn tạo phản đấy à?

Dương Phá Quân tức giận đùng đùng hỏi.

Dương Tiệp Dư cũng giận dữ dừng bước, không thèm quay đầu lại nói:

– Anh yên tâm, tôi không làm gì đâu, không làm ảnh hưởng đến tiền đồ rộng lớn của anh đâu, đây là tội nghiệp của anh, rồi sẽ có một ngày anh phải hối hận…

Nói xong Dương Tiệp Dư bước nhanh ra khỏi quán cà phê.

Dương Phá Quân tức giận ngồi nguyên tại chỗ, thần sắc vô định, đôi mắt mơ hồ.

Thời gian cũng như trang giấy ố vàng, trở lại hơn hai mươi năm trước…

Trong một đêm tuyết rơi dày, chiếc xe Jeep nhà binh dừng lại trước cổng một cô nhi viện nơi một thành phố nhỏ phía Bắc Hoa Hạ.

Một phụ nữ mặc chiếc áo khoác quân đội ôm một đứa bé trai tầm hai ba tuổi vẫn đang ngủ say giao cho một người phụ nữ có khuôn mặt già nua.

Đứa bé ngủ rất say, trong đêm gió bấc gào thét, nằm giữa lớp chăn nhung ấm áp nó không nghe thấy tiếng khóc nức nở của người phụ nữ trẻ.

Sau khi nhận được một bức thư nặng trịch, bà lão âu yếm đứa bé rồi ôm nó quay trở vào cô nhi viện.

Người phụ nữ cứ trông theo bà lão đang bế con mình bước vào trong cô nhi viện đến khi khuất bóng rồi mới quay vào trong xe, khổ sở ra đi trong đêm tuyết rơi đầy trời.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại một năm nữa…

Khi người phụ nữ quay trở lại cô nhi viện, có một chuyện không ngờ đã xảy ra, ngôi nhà hẻo lánh này đã bị san bằng.

Cũng chẳng còn một đứa trẻ nào ở nơi này nữa, thậm chí còn không lưu lại bất cứ thông tin nào để liên lạc, dường như tất cả người ở đây đã bốc hơi toàn bộ.

Người thiếu phụ trẻ tuổi tự đánh mình, dựa vào chồng mà khóc nức nở đến hôn mê bất tỉnh…

Tất cả những điều này Dương Thần đều không hề hay biết, thái độ cuối cùng mà Dương Tiệp Dư thể hiện trước mặt hắn khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu, dù đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, nhưng bất cứ khi nào nhắc tới những thứ của một ký ức mờ nhạt đều khiến hắn khó mà bình tĩnh trở lại.

Khi đang bước trên đường, chiếc điện thoại vì túi quần bị rách mà phải để vào túi áo bỗng rung lên.

Dương Thần lấy điện thoại ra, hơi ngạc nhiên vì là điện thoại của Lâm Nhược Khê.

Mỗi lần Lâm Nhược Khê chủ động gọi điện thoại cho hắn đều là vì có chuyện muốn thông báo, Dương Thần khẽ mỉm cười nghe điện thoại.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/08/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 16
Nhân ảnh ở phía trên Ô Giáp thú, nửa người phía trên nhìn kỳ thì đúng là một nữ tử có làn da màu tím nhạt phai, hai mắt màu hắc lục. Đám người này đều có tóc dài, thân mặc chiến giáp màu đen, trong tay cầm các loại binh khí đen thui, bộ dáng mi thanh mục tú. Vừa lúc này, nữ tử ở phía trên...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Miêu Nghị – Quyển 32
Ánh mắt của Miêu Nghị có chút tà ác, nhìn bóng dáng của Nguyên Công rời đi, dẫn mấy người đi nhanh vào trong phủ. Một hàng đi vào bên trong, chiến giáp trên người của Miêu Nghị nhìn vô cùng lóa mắt. Ánh mắt một nhóm nữ quyến đang chờ đợi cũng tỏa sáng, nhìn chăm chú thân hình của Miêu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 18
Vẻ mặt Miêu Nghị trầm xuống, nói: Vậy ngươi còn tới tìm ta nói làm cái rắm gì? Hồng Trần nói: Ta tới tìm ngươi là thực hiện hứa hẹn. Hứa hẹn? Miêu Nghị ngẩn ra, hoài nghi nói: Ta từng đồng ý qua ngươi gì hay sao? Hồng Trần cười khổ nói: Tây túc tinh cung, lúc phiên vân phúc vũ, không biết...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân