Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 3 » Phần 90

Dương Thần - Quyển 3

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 90

Sáng sớm tại Yến Kinh, tòa nhà lớn ở ngoại ô nơi tiếp giáp với tỉnh ngoài, sân của tòa nhà thiết kế với phong cách cổ xưa, trồng những dải lớn cây cối hoa cỏ, khí hậu ở đây khô hanh, nhiệt độ cực thấp, cây tùng bách xanh mướt, hai cây mai trắng vươn mình đón gió tỏa hương thơm nhẹ, khiến cả khoảng sân lan tỏa mùi hương dễ chịu.

Trên một bàn đá lớn, khắc hình một bàn cờ lớn, lác đác những quân cờ trắng đen rơi vãi, bình trà được đặt ở một góc, miệng bình bao phủ màu trắng sương mờ.

Quanh sân mỗi góc ẩn nấp một vài tên dáng người cao lớn, lặng lẽ đứng canh giữ.

Lúc này, một ông lão mặc quần áo bông đen, tóc hoa râm, khuôn mặt có những chấm đồi mồi, dáng người hơi thấp bé, lông mày thanh tú, lưng còng cầm cái xẻng nhỏ đi ra từ phía mấy gốc tùng, trong tay cầm mấy gốc cỏ dại, trên người lấm tấm bụi bẩn, trông bộ dạng có hơi nhếch nhác.

Ông lão để cái xẻng bên cạnh bàn, cỏ dại rải xuống dưới gốc tùng, rồi mới quay người ngồi vào chiếc ghế đá, cầm cả bình trà đưa lên miệng uống từng ngụm lớn.

Uống trà xong, ông lão lại lấy bình nước nóng ở bên pha trà, sau đó bắt đầu cân nhắc với tàn cuộc trên bàn cờ.

Một bà lão hiền lành mặc bộ quần áo vải dày, hai bên tóc mai đã bạc, hai má xệ xuống đi từ con đường nhỏ vào sân, tới bên cạnh bàn đá, bà khom lưng mỉm cười nói:

Lão gia, tư lệnh Dương đã trở về rồi, đang ở bên ngoài chờ gặp ông đấy.

Ông lão chậm rãi nhặt quân cờ trắng lên, chợt nó rơi xuống bàn cờ, “cách”.

Trên bàn cờ, thế cục cờ đen đang rất nguy hiểm.

Lúc này ông lão mới xoay người, từ tốn nói:

Cho nó vào.

Vâng.

Bà lão bước chậm ra ngoài.

Không bao lâu sau, một người đàn ông khuôn mặt khôi ngô, anh tuấn mang quân hàm thượng tướng, mặc quân phục xanh sẫm bước vào sân, vừa nhìn thấy ông lão, lập tức lấy lại tinh thần, cho thấy sự kính trọng, đó chính là Dương Phá Quân.

Cha, con tới rồi.

Dương Phá Quân cúi đầu hành lễ với ông lão, giọng cung kính.

Ông lão vẫy tay:

Phá Quân à, ngồi xuống, ngồi xuống, con đến xem giúp ta, quân cờ đen này còn đường sống không?

Dương Phá Quân thưa một tiếng, cũng không hỏi nhiều, ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện ông lão, chăm chú nhìn, nhíu mày suy tư, một hồi lâu sau mới nói:

Cờ đen đã đến đường cùng rồi, hết cách.

Thật không…

Ông lão gật gật đầu, cũng không nói đúng sai, ngẩng đầu lên cười với Dương Phá Quân một cái, hai bên ria mép màu hoa râm rung rinh:

Từ Quân khu Giang Nam chạy cả một đêm để về đây thăm lão già ta, mệt rồi.

Không mệt ạ, con chỉ buồn là thường ngày không thể ở bên cha thôi.

Dương Phá Quân thành khẩn nói lớn tiếng.

Ha ha… Ông lão lại cười, trong lòng thấy vui:

Đời này Dương Công Minh ta chỉ có con và Tiệp Dư, một đứa con trai, một đứa con gái, Tiệp Dư đã lấy chồng ở Trung Hải, con trai duy nhất là con cũng đóng quân ở khu Giang Nam, người ngoài nhìn vào sẽ thấy ta là một ông lão cô độc.

Dương Phá Quân nhíu mày, khuôn mặt có vẻ không chịu đựng được:

Cha, rất nhanh thôi sẽ có nhiệm kỳ mới, con có tới hơn tám phần khả năng được trở lại Yến Kinh, đến lúc đó sẽ có nhiều thời gian bên cha, con cũng có thể về đây với cha nhiều hơn.

Dương Công Minh như nhớ ra điều gì đó, nói:

Nghe nói, con muốn cạnh tranh chức Phó chủ tịch Quân ủy, có không ít người ghen tức đấy, nếu như có gì con không tự làm được, có thể nói với cha, cha sống cũng không được bao năm nữa, con đi được đến ngày hôm nay, kỳ thật cũng phần lớn là dựa vào bản thân mình, nhân lúc đầu óc ta còn minh mẫn, ít nhiều cũng nên giúp con một chút.

Dương Phá Quân bỗng ngẩng đầu lên:

Cha đừng nói như thế, cha còn khỏe, sau này còn nhiều thời gian, sao lại nói là không sống được bao lâu nữa chứ?

Sinh lão bệnh tử, khi con cái lớn lên rồi, cha mẹ cũng sẽ già đi, lúc con cái trở thành cha mẹ rồi, cha mẹ cũng sắp đến lúc phải chết, Dương Công Minh ta đời này đã sống oanh liệt, vẻ vang dư dật hơn người thường rồi, không còn gì phải tiếc nuối nữa.

Cha…

Phá Quân à.

Dương Công Minh nói:

Khi con còn trẻ đã ổn định hơn những người cùng tuổi, ngoảnh đầu nhìn lại, làm việc dứt khoát, biết cái nào nên giữ, cái nào nên bỏ, vì thế trong số những người cùng tuổi với con, người khác cho dù điều kiện gia đình tốt hơn con, cũng có bao nhiêu người được như con bây giờ, chỉ cần một bước là tới vòng quyền lực quan trọng nhất của Trung Hoa chúng ta, ta chỉ có một đứa con như con mà thôi, con luôn là niềm tự hào của cha, cũng là sự vẻ vang của Dương gia chúng ta.

Là nhờ có uy danh của cha, bằng không đã không có con ngày hôm nay.

Dương Phá Quân nói.

Dương Công Minh không thể phủ nhận, cầm ấm trà nhấp một ngụm rồi tiếp:

Cha cho con dư âm, không sai, nhưng cha sở dĩ có thể cho con cũng là bởi có sự phối hợp của con.

Dương Phá Quân bần thần giây lát, không rõ ý của Dương Công Minh là gì.

Khóe miệng Dương Công Minh nở nụ cười chua xót, lấy từ trong ống tay áo ra một tập văn kiện, giơ ra trước mặt Dương Phá Quân.

Dương Phá Quân có dự cảm không lành, sau khi hai tay đón lấy văn kiện liền mở ra xem.

Dù chỉ nhìn qua, nhưng sắc mặt Dương Phá Quân thay đổi rất nhanh.

Cha tại sao… tại sao lại có thể…

Sắc mặt Dương Phá Quân xanh lét, trong mắt đầy sự xúc động.

Tập văn kiện này là báo cáo kiểm tra DNA, cũng không biết là của ai, sau khi ngầm thu được DNA của Dương Thần và Dương Phá Quân, tiến hành giám định, kết quả không cần nói cũng biết.

Dương Công Minh thở dài nói:

Con không cần kinh ngạc, kỳ thực năm đó khi vợ chồng các con lén lút sinh nó ra, rồi mang nó đi, ta mới biết đến sự tồn tại của đứa trẻ đó.

Câu nói này, giống như tiếng sấm dội trong đầu Dương Phá Quân:

Vậy cha tại sao… tại sao…

Dương Công Minh cười khổ:

Năm đó, đúng lúc ta đang cạnh tranh chức Ủy viên thường vụ Bộ chính trị, nếu như ta tranh cử thành công Dương gia chúng ta chắc chắn sẽ trở thành gia tộc quyền lực mạnh nhất ở Yến Kinh, nếu như ta thất bại, khó mà bảo toàn cả nhà già trẻ, sẽ bị đối thủ nuốt không chừa lại mảnh xương, con và vợ con vẫn chưa kết hôn nhưng lại có đứa con đó, chuyện này, cho dù để đến ngày hôm nay, trong gia đình danh môn như nhà chúng ta, chắc chắn là tiếng xấu, các con quyết định cho đứa trẻ đi, thực lòng ta không muốn, nhưng, ta cần nghĩ cho cả gia đình, nên chỉ có thể nhịn đau đớn, giả như không biết, chỉ có điều không ngờ các con sau này không thể nào tìm ra được đứa trẻ đó nữa.

Sắc mặt Dương Phá Quân liên tục biến sắc, vốn tưởng chuyện này chỉ có hai vợ chồng biết, hóa ra cha mình vẫn luôn giấu trong lòng, giả như không biết.

Phá Quân, chuyện năm đó, nếu xảy ra trong nhà bình thường, vợ chồng các con và đứa trẻ đó sẽ không có bất cứ vấn đề gì, đứa trẻ đó sẽ là bảo bối trong nhà, sao có thể bị bỏ đi.

Dương Công Minh nói với vẻ mặt đau khổ:

Nhưng, sinh ra trong một gia đình như thế này là làm khó các con, chỉ có điều nếu lúc trước các con không nỡ bỏ đi đứa trẻ đó thì hôm nay cũng không có lý do gì mà từ chối tìm nó về Dương gia chúng ta, cứ coi như bởi vì đứa trẻ đó bị đưa đi trong bóng đêm, cũng sẽ không giống tình hình bị thâu tóm năm đó, chúng ta chẳng có lý do gì để giả như không biết khiến ruột thịt cốt nhục lưu lạc bên ngoài, điều này, không phải là chuyện người nhà họ Dương chúng ta nên làm.

Dương Phá Quân hỏi:

Cha, báo cáo giám định này do ai đưa tới vậy ạ?

Dương Công Minh thở dài nói:

Là gia chủ của Lâm gia, Lâm Chí Quốc đưa tới.

Lâm Gia… Lâm Chí Quốc…

Dương Phá Quân trầm mặc:

Lâm Chí Quốc chẳng qua chỉ là thiếu tướng cục an ninh quốc gia, thực chất không có quân quyền, vậy mà dám quản chuyện riêng của nhà họ Dương chúng ta, hay là muốn mượn chuyện này đánh vào uy tín của mình trong quân đội và địa vị của Dương gia để giúp gia tộc nào đó nâng cao địa vị chăng?

Dương Công Minh nhăn mày nói:

Phá Quân, Lâm Chí Quốc mặc dù chỉ là Thiếu tướng nhưng con chớ coi thường, Lâm gia tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bề ngoài, chỉ là trước khi con chưa vào trong cái vòng đó con không có cách nào biết được thân phận thật của Lâm Chí Quốc, con đối xử với Lâm Chí Quốc cần lấy tư cách bậc trưởng bối để đối đãi, đây là điều cha muốn nhắc nhở con.

Người đã về hưu như cha hiếm khi dùng những lời răn dạy như thế này, Dương Phá Quân lập tức vâng lời, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc, Lâm Chí Quốc không đơn giản là Thiếu tướng? Vậy thì là gì?

Sau phút trầm mặc Dương Phá Quân nói:

Nếu cha đã nói ra chuyện này là hy vọng người đó trở về Dương gia, là con trai cha, con không có lư do ǵ để từ chối cả, nhưng cha cũng biết không bao lâu nữa là ngày con tranh cử, con hy vọng đợi cuộc tranh cử kết thúc mới đi tìm người đó nói rõ chuyện này.

Trong mắt Dương Công Minh có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu:

Ta đã là ông nội rồi, con mới là cha của đứa trẻ đó, đây dù sao cũng là lựa chọn của con, ta cũng không tiện nói nhiều về gia đình này nữa, đã đến lúc giao nó cho con, ta chỉ hy vọng con đối tốt với đứa trẻ đó, dù không biết nó lớn lên như thế nào nhưng chắc cũng không dễ dàng gì.

Con hiểu rồi thưa cha.

Dương Phá Quân đứng lên:

Nếu cha không có gì dặn dò nữa thì giờ con muốn trở về doanh trại.

Đi đi, làm lỡ nhiều thời giờ của con rồi. – Dương Công Minh xua xua tay.

Đợi sau khi Dương Phá Quân rời đi bà lão khi nãy mới quay lại, cười nói với Dương Công Minh:

Lão gia, chuyện ông muốn tôi phái người đi điều tra đã có kết quả rõ ràng rồi, cậu Dương Thần quả thực đã kết hôn, hơn nữa, vợ cậu ấy lại chính là cháu gái của tướng quân Lâm Chí Quốc, chỉ có điều, không phải là chính thống.

Vậy sao… Thảo nào.

Dương Công Minh gật đầu nói.

Bà lão cười tủm tỉm nói:

Nhưng bất luận thế nào đi nữa, cậu Dương Thần có thể trở về cũng là chuyện vui của Dương gia chúng ta, không biết cậu Liệt khi biết mình có một người anh sẽ thế nào, nhưng mợ chủ chắc sẽ là người vui nhất, dẫu sao cũng là đứa con trai đã thất lạc mười mấy năm trở về.

Dương Công Minh nắm quân cờ màu đen, thở dài:

Cuộc đời con người như những quân cờ, chuyện đời khó có thể biết trước.

Cạch.

Quân cờ đen rơi xuống, trên bàn cờ cờ đen vốn đã hết nước đi giờ bỗng được cứu, quay lại phản công quân trắng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/08/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Quan Trường – Quyển 10
Nhà máy thuốc Đông y Phó Thị có diện tích hơn 300 mẫu, nằm phía nam huyện Bào Mã, xung quanh được núi bao bọc, sơn thủy hữu tình, cảnh sắc tuyệt đẹp như đang ở vườn thiên đàng. Trong vấn đề sử dụng đất, Ủy ban nhân dân huyện Bào Mã cấp phát đủ chính sách ưu đãi, ngoài ra đánh thuế hay...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Tôi có người anh nuôi dâm đãng - Tác giả The Kid
Từ nhỏ, mẹ tôi ly dị ba và kết hôn với người đàn ông khác và người đàn ông đó có 1 đứa con trai hơn tôi 2 tuổi. Lúc đầu do còn nhỏ hai đứa vẫn chơi thân với nhau, nhưng chuyện xảy ra vào đêm sinh nhật tuổi 17 của tôi. Hôm nay ba mẹ đều bận công tác nhà chỉ có 2 anh em, nên anh đã tổ...
Phân loại: Truyện nonSEX
Quan Trường – Quyển 21
Đại Phục Thịnh nghe xong bài phát biểu đầy sức thuyết phục mà vô cùng điềm tĩnh của Hạ Tưởng, trong lòng cảm thấy đầy hứng thú với con người này. Trên con đường phát triển doanh nghiệp ở Trung Quốc táo bạo chính là đặc điểm của các doanh nghiệp quốc gia nhưng đặc biệt khó khăn. Không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân