Ở giữa hoa viên, hai chị em Thái Nghiên và Thái Ngưng cùng ngồi bên chiếc bàn đá, trên mặt bàn là trà hoa cúc thơm ngát, tỏa ra ấm áp.
Hai chị em đều im lặng không nói gì, giống như là giờ phút cùng nhau hưởng thụ sự yên bình.
Thái Nghiên hai tay đang cầm chén trà như đang cầm ống trúc, sau khi như đang suy nghĩ chuyện gì, cuối cùng quay đầu lại nhìn, hỏi:
– Chị, chị sẽ không cưới Vĩnh Dạ, đúng không?
Thái Ngưng cúi đầu, cười nhạt.
– Đã bàn bạc xong rồi, làm sao có thể không cưới chứ.
– Nhưng chị căn bản không thích anh ấy, nếu chị muốn, đã sớm cưới anh ấy từ mấy năm trước rồi.
Thái Nghiên nhíu mi nói.
– Rất nhiều người kết hôn, không nhất định phải thích mới cưới, giống như chị, cho dù kết hôn hay không, cũng có gì khác nhau.
Thái Ngưng nói.
Thái Nghiên cắn cắn môi, đột nhiên nói:
– Lúc ở Trung Hải, em hỏi Dương Thần một vấn đề liên quan đến chị.
Thái Ngưng ngẩn người, ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn em, trong mắt có chút khác thường.
– Em hỏi hắn, hỏi hắn thích chị đúng không.
Thái Ngưng ngây người, như thể không quen cô em ruột trước mắt, sau đó định nói lại thôi, có chút bối rối né tránh tầm nhìn.
Thái Nghiên mỉm cười.
– Chị quả nhiên thích Dương Thần.
– Chị không có.
Thái Ngưng vội vàng từ chối, lắc lắc đầu.
– Nghiên Nghiên, em đừng nói lung tung, lúc đầu chị chỉ là giám sát Dương Thần, cũng chỉ có mối quan hệ bạn bè bình thường với hắn, nếu không phải hắn cứu chị, chị cũng sẽ không giúp hắn.
– Chị, chị đừng lo lắng, bắt đầu bối rối rồi, như vậy không giống chị.
Thái Nghiên tủm tỉm cười nói:
– Tuy rằng… Chị em chúng ta đã xa nhau từ nhỏ, rất ít gặp mặt, nhưng chúng ta dù sao cũng là chị em ruột, em hiểu chị còn hơn cả chị nghĩ, chị không lừa được em đâu…
Thái Nghiên nhíu mày lại, nghiêm mặt nói:
– Nghiên Nghiên, em đừng nghĩ linh tinh. Chị biết em vì đi tới ngày hôm nay, đã trả giá rất nhiều, chị chỉ hy vọng sau này em có thể sống vui vẻ. Việc của chị, kỳ thực cũng thời gian trong nháy mắt thôi.
– Tuy rằng chị không thể nào thích Vĩnh Dạ, nhưng dù sao Vĩnh Dạ cũng sẽ không bạc đãi chị. Hơn nữa vì cuộc hôn nhân này, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Chị không muốn mang thêm phiền phức gì cho nhà mình nữa. Chúng ta không nói đến chuyện này nữa được không.
Thái Ngưng có chút bất lực nhìn Thái Nghiên, có phần như van xin.
– Nếu bây giờ em không nhắc đến, em sẽ hối hận cả đời.
Thái Nghiên khẩn thiết nói, đứng dậy, vòng ra trước mặt Thái Ngưng, nắm chặt lấy tay của Thái Nghiên, nói:
– Chị, chị lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước! Từ nhỏ đến lớn, chị không phải vì nhà họ Thái chúng ta thì cũng là vì bố mẹ, học này học nọ, cái gì đều phải làm tốt nhất!
– Lúc trước nếu không phải vì giúp ba nâng cao quân hàm, thì chị cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận lời yêu cầu của Đường Môn, đi Thục Xuyên học võ, sẽ không đi nhiều năm như vậy mới về nhà!
– Chị khi nào mới có thể vì cuộc đời của mình mà suy nghĩ một chút!? Lẽ nào cả đời này chị đều sống vì người khác sao?
Thái Ngưng có chút tỉnh táo nhìn cô em có chút xa lạ, nói không ra lời.
Cả đời sống vì người khác?
Thái Ngưng sợ phát run lên một lúc, cười khổ nói:
– Con bé này, mọi người không phải người khác, là người thân của chị.
– Còn Dương Thần thì sao? Chị rõ ràng là thích hắn, lẽ nào vì bên cạnh hắn có người phụ nữ khác, vì em thích hắn, chị liền từ bỏ, đến thử nói ra cũng không muốn sao? Chị lại không phải không biết, phụ nữ bên cạnh kẻ xấu xa đó cũng không phải một người! Hừ! Nói thật, em một chút cũng khôngmuốn chị tham dự vào, dù sao em cũng đã có lỗi với Nhược Khê rồi, mọi người đều đi tranh giành.
Thái Nghiên bĩu môi, có chút chán nản nói.
Trên mặt Thái Ngưng hơi đỏ lên một chút.
– Nói bậy bạ gì đó, chị với Dương Thần thật sự không có quan hệ đó. Chị giúp hắn, là vì nếu hắn tiếp tục làm to chuyện, sẽ dẫn đến rất nhiều phản ứng liên tiếp. Hơn nữa hắn là người đàn ông em thích, chị hy vọng hai người đều có thể tốt đẹp.
– Chị nói dối!
Thái Nghiên rất sốt ruột, tính tình nóng nảy không nhịn được, nhưng đúng lúc này, một gã người hầu đi đến trong hậu hoa viên, cắt ngang lời nói của Thái Nghiên.
– Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, thiếu gia Vĩnh Dạ của Lý gia đến rồi, nói là muốn mời đại tiểu thư đi chụp ảnh cưới.
Trong mắt Thái Ngưng hơi ảm đạm, lập tức đứng dậy, nói:
– Đi thôi, đừng để người ta đợi lâu.
Thái Nghiên bất mãn nói:
– Chụp áo cưới gì, ngày kết hôn vẫn còn chưa định mà? Hắn ta gấp cái gì chứ!?
– Thái Nghiên, nếu em không muốn gặp Vĩnh Dạ, có thể không ra, những việc khác sau này hãy nói được không.
Thái Nghiên bất lực nói xong, quay người đi ra.
Thái Nghiên cắn răng một cái, oán hận dậm chân, nói:
– Chị, chẳng lẽ chị không muốn biết, lúc ấy Dương Thần trả lời cái gì sao!?
Thái Ngưng vừa mới bước ra liền dừng lại, nhưng cũng chỉ một chút, lại rời khỏi hậu hoa viên.
Nhìn bóng dáng chị rời khỏi, Thái Nghiên đau khổ nhắm hai mắt lại, trên mi hơi ướt.
… Bạn đang đọc truyện Dương Thần – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv1.com/duong-than-quyen-7-full/
Trong phòng khách của Thái gia, Vĩnh Dạ trên người mặc bộ âu phục Armani, tóc chải chuốt bóng mượt đã không chịu nổi đi qua đi lại, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ mình theo đuổi nhiều năm, cuối cùng cũng thành sở hữu riêng của mình, hắn ta liền cảm thấy máu trong người sôi sùng sục.
Đã rất nhiều lần theo đuổi, đều bị lạnh lùng từ chối, nhưng trời không tuyệt đường của người, bởi vì cái tên gọi là Dương Thần, lại vừa mới thay Thái Nghiên thế tội, làm cho quay co một vòng, cuối cùng Thái Nghiên cũng đến trước mặt mình!
Vĩnh Dạ đã rất nhiều lần nằm mơ, trong giấc mơ người phụ nữ đã làm cho mình nhục nhã như thế nào cự tuyệt mình biết bao nhiêu lần, lại dùng lời nói lạnh nhạt đối với mình, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ, Thái Vân Thành không phải người hiền lành, trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu, mình vẫn phải cố gắng giả vờ làm con rể tốt, đem toàn bộ sức lực sắp xếp cho thỏa đáng!
Đợi một lúc lâu, cuối cùng có người từ sau đi ra, Vĩnh Dạ vốn cho rằng là Thái Ngưng, nhưng ngẩng lên nhìn, lại toàn là “người cũ” không ngờ mà đến.
Dương Thần đi theo Thái Vân Thành, từ trong phòng đi ra phòng tiếp khách, mặc dù Thái Vân Thành không đặc biệt nhắc tới, nhưng Dương Thần không biết vì sao, rất muốn ra ngoài xem sao.
Nghĩ đến Thái Ngưng phải cùng người kia đi chụp áo cưới chiếu, Dương Thần khó có thể phủ nhận, chính mình rất không thoải mái.
– Bác Thái, đây là…
Vĩnh Dạ có chút thật cẩn thận liếc Dương Thần một cái, hắn làm đội trưởng đội hai của Long Tổ, tuy rằng biết Dương Thần ở Yến Kinh, nhưng không ngờ sẽ xuất hiện ở nhà họ Thái.
Thái Vân Thành cười ha hả nói:
– Có chút kinh ngạc sao, cũng không có gì, hôm nay con gái thứ hai của tôi Thái Nghiên về nhà, Dương Thần cùng về.
Vĩnh Dạ gật gật đầu, xấu hổ hướng Dương Thần cười cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Dương Thần mặt không chút cảm xúc, trong lòng thì nghĩ, có phải đơn giản đem tên Vĩnh Dạ này giết đi hay không, tránh cho hắn ta quấy rầy Thái Ngưng, cũng khiến mình phiền lòng.
Nhưng tên Vĩnh Dạ dù sao cũng liên quan đến rất nhiều người, chỉ nhà họ Lý bên kia đã không dễ giải thích, đặc biệt là tên Lý Độn kia, cũng coi như là bạn của mình, mình giết em họ của y, có chút không ổn.
Lúc này, Khương San dẫn Thái Ngưng từ bên ngoài đi vào, Khương San vẻ mặt hồng hào cười nói:
– Vĩnh Dạ, sao lại nóng vội như vậy, vẫn chưa nói ngày kết hôn mà, đã muốn đi chụp ảnh cưới rồi?
Ngoài miệng nói nóng vội, nhưng vẻ mặt Khương San lại tràn đầy vẻ vui mừng.
Vĩnh Dạ nói chuyện với “Mẹ vợ” này lại rất thoải mái, ôn hòa cười nói:
– Cháu muốn cho Ngưng Nhi một đám cưới thật hoàn mỹ, đương nhiên càng sớm chuẩn bị càng tốt.
Nói xong, Vĩnh Dạ nhìn Thái Ngưng một bên lạnh tanh không đáp, nhìn Thái Ngưng mặc váy bộc lộ khí chất nhã nhặn lịch sự mà ngày xưa không có, ánh mắt nóng bỏng, nuốt nuốt nước bọt, nói:
– Ngưng Nhi, anh đều đã hẹn trước thợ chụp ảnh và tạo mẫu rồi, đều là đội chuyên nghiệp nước ngoài, còn đã từng hợp tác với vương thất Thụy Điển, tuyệt đối có thể chụp em thành cô dâu xinh đẹp nhất. Em có cần chuẩn bị trước một chút, hay là bây giờ đi luôn, được không?
Thái Ngưng không trả lời, cũng là theo vừa rồi, ánh mắt nhìn ra chỗ Dương Thần đứng, giống như có chút xuất thần, bịt tai không thèm nghe.
Khương San hơi nóng nảy, vội hòa giải nói:
– Ngưng Nhi, con nói được không, con xem Vĩnh Dạ chu đáo thế, đồng ý chăm lo cho con như thế, người đàn ông tốt như vậy gặp không nhiều, con đừng có kéo dài khiến người ta phải đợi.
Thái Ngưng vẫn không trả lời, đột nhiên bước đến trước mặt Dương Thần cách đó không xa, đột ngột nói:
– Anh nói, em nên đi không.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/09/2020 03:29 (GMT+7) |