Bởi vì thiết bị thông gió không tốt và quán lại dùng mỡ lợn nên vách tường và bàn ghế cũ kỹ bên trong quán đều bị nhiễm bẩn của mỡ. Sách báo, tạp chí, áp phích các loại thượng vàng hạ cám đều bị bẩn khiến cái quán thoạt nhìn thấy hỗn độn không thể chịu được.
Cái mùi dầu mỡ của không khí bên trong tràn ra cả ngoài mặt đường, dường như trong không khí, tất cả đều mờ mịt như sương vậy.
Bởi vì qua giờ ăn cơm, trong quán không còn mấy người ngồi. Mà ngay ở chỗ gần cửa vào của quán là một chiếc bàn nhỏ vuông nhỏ, Dương Thần và Lâm Nhược Khê ngồi đối diện nhau.
Trước mặt Dương Thần đặt một cái bát lớn sạch bóng còn bát thứ hai là một bát mì thịt băm được đưa vào miệng từng miếng từng miếng to, đôi đũa cứ liên tục không dừng lại.
Lâm Nhược Khê tròn mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông ăn như hổ đói trước mặt. Khẽ cắn môi dưới, đôi lông mày nhíu lại, trong mắt đầy bực bội và tủi thân.
Chiếc đũa trong tay chưa động đậy một lần, đồ ăn trước mặt cũng chưa ăn một miếng nào.
Dương Thần ăn đến một nửa thì uống một ngụm nước dùng béo ngậy mới tò mò hỏi:
– Bà xã, sao em không ăn. Chủ cửa hàng này là một tay bếp không tồi đâu. Trước kia anh bán thịt dê xiên nướng, anh thường đến nơi này ăn, nhưng tiếc là không đến được vào buổi sáng, hết gan lợn tươi nếu không thì cũng sẽ rất ngon.
Lâm Nhược Khê ức chế trong lòng, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
– Anh nói đi, không cần phải giở trò gì đâu, chỉ là đưa tôi tới đây để ăn mì?
Dương Thần cười ha hả nói:
– Chằng phải em nói với vú Vương muốn ăn mì thịt băm sao. Anh nhớ mà. Cho nên nhớ tới quán mì ở đây, mì nhiều và thơm, giá cả phải chăng, năm đồng một bát. Các nhà hàng khác giá có thể lên tới mười mấy tới hai mươi đồng.
Thấy sắc mặt Lâm Nhược Khê lạ lùng, Dương Thần lau ngón tay dính đầy mỡ, hỏi:
– Sao em lại nhìn anh như vậy. Lẽ nào lại đột nhiên phát hiện ra chồng mình thật quan tâm tới mình? Ây… cũng có gì đâu, anh vốn chưa ăn sáng, bữa trưa cũng chưa ăn nên đói bụng rồi. Vậy nên nghĩ là phải tới đây ăn trưa thôi.
Lâm Nhược Khê không ngừng tự nhủ với mình không thể cho rằng những gì người đàn ông này nói là thật, nếu không thì chỉ có chính mình tức chết mà thôi, nhất định phải bình tĩnh…
Vẫn cứ nghĩ là cái tên này sẽ đưa mình tới một nơi lãng mạn nào đó, nói điều gì đó để an ủi mình hoặc là cho mình một niềm vui bất ngờ nho nhỏ…
Thật không ngờ là hắn lại dẫn mình tới một quán mì nhỏ để ăn mì.
Lâm Nhược Khê nhìn bốn vách tường bẩn xung quanh, nhìn giấy ăn và đũa sử dụng một lần vứt lung tung dưới sàn nhà. Hận một nỗi là không thể vơ vào một cái túi để ném vào đầu người đàn ông kia.
Dương Thần suy nghĩ một chút, trong mắt lóe sáng như đã hiểu ra, cười nói:
– Anh quên mất rồi, Tổng giám đốc Lâm của chúng ta có thể từ nhỏ đã ăn sơn hào hải vị, ừ nhỉ… so với việc một đứa con nít hoang dại ăn cả thịt chuột thịt người chết như anh thì thật là không giống nhau chút nào. Thôi bỏ đi, nếu em thấy chỗ này bẩn thỉu thì để lại bát mì cho anh, anh có thể lại ăn được nữa.
Dương Thần vừa nói xong liền đưa tay vơ lấy cái bát trước mặt Lâm Nhược Khê về phía hắn.
Lâm Nhược Khê vội giơ tay ngăn Dương Thần lại, giận dữ nói:
– Anh cố tình châm chọc em không thể ăn uống kham khổ và được nuông chiều từ bé phải không?
– Đâu có. Mỗi người đều có một cách sống riêng, điều này chẳng có gì cả.
Dương Thần cười thoải mái.
– Anh cho rằng em không nhìn ra sao. Một người đàn ông lúc nào cũng quanh quanh co co, bụng dạ hẹp hòi.
Lâm Nhược Khê trợn mắt, giật lấy cái bát, cầm đũa và bắt đầu ăn mì, cho vào trong miệng rồi nuốt, ăn hết một miếng mới nói:
– Anh có thể ăn, em cũng có thể ăn. Đừng có coi thường người khác!
Dương Thần không nhịn được cười nói:
– Xem cái bộ dạng giận dữ của em kìa, mặt co rúm như cái túi. Anh chỉ đùa thôi, anh biết em có thể chịu khổ… Dù sao thì, vị đắng trong miệng sao bằng vị đắng cay trong lòng được.
Chiếc đũa trên tay Lâm Nhược Khê dừng lại, mím môi, nói hạ giọng:
– Anh có thể đáp ứng em một điều kiện được chứ ạ.
– Ừ.
Dương Thần chớp mi.
– Đồng ý với em, về sau… dù có vì cái nguyên nhân gì đi nữa cũng không được tùy tiện nhắc tới nhưng chuyện quá khứ không vui được chứ…
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần với con mắt đầu tình cảm, nói:
– Em biết như vậy là rất khó.
Dương Thần lắc đầu cười cười:
– Ý của em là những chuyện như ăn thịt người chết chứ gì? Anh đã sớm xem nhẹ việc đó rồi. Người giống như đang sống ở một thế giới khác như anh, những chuyện trước đây thì cũng chẳng có gì cả.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
– Không phải… là em thấy buồn, em không mong anh dùng nét mặt vui vẻ bây giờ để đề cập tới những chuyện quá khứ đã trải qua.
Dương Thần im lặng, ánh mắt đập vào mắt của Lâm Nhược Khê, một tình cảm nhẹ nhàng tràn ngập trong lòng.
Cuối cùng, Dương Thần cười sảng khoái:
– Được, anh đồng ý, em xem những nếp nhăn trên khuôn mặt của em, anh không nói tới là được chứ gì.
– Vâng…
Lâm Nhược Khê tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Dương Thần bĩu môi hỏi:
– Bà xã, hôm này là ngày kỷ niệm một năm mình cưới. Ngày này năm ngoái là ngày chúng ta đăng ký kết hôn. Anh chưa tặng em bất cứ món quà đặc biệt gì cả, đó có phải là điều khiến em thất vọng không?
Lâm Nhược Khê cũng không ngẩng đầu lên, nói:
– Anh không phải là có quà sao? Tờ đơn ly hôn mà anh đã xé ấy.
Dương Thần nhếch mép cười:
– Em lại giận nữa rồi…
Lâm Nhược Khê thở dài:
– Với anh em nhàm chán như vậy, những việc đó với em mà nói chẳng quan trọng. Chỉ cần anh lần sau đừng đi theo em tới sân bay là được rồi.
Dương Thần xấu hổ, cười trừ vài tiếng rồi gật đầu và lại vùi đầu vào ăn mì.
Lâm Nhược Khê ăn đến một nửa lại hỏi:
– Chuyện của Thiện Ny… Anh định làm thế nào?
Dương Thần sửng sốt, xấu hổ hỏi:
– Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy…
– Khi Thiện Ny đang làm việc ở công ty thường không chú ý. Tuy trên lập trường của em thì không có lý do gì em ủng hộ anh và cô ta, nhưng em cũng không hy vọng cánh tay phải của em vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng tới tiến độ công việc.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
– Em cũng không biết giữa anh và cô ấy xảy ra chuyện gì, em cũng không biết thỏa hiệp như thế nào nhưng em hy vọng anh có thể sớm giải quyết chuyện này.
Sắc mặt Dương Thần đau khổ, nói:
– Anh không có thuật phân thân, có thể chăm sóc cho một bên rồi chuyển sang một bên khác. Nhưng anh khẳng định anh sẽ giải quyết việc này nhưng… Nhược Khê à, em thật lòng không thể… ra những chính sách thả lỏng hơn một chút được sao?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng đánh mắt qua bên hắn một cái:
– Em đã nói với anh rồi mà, thời gian một năm, lại thêm vài tháng nữa, em sẽ không có bất cứ hành động sa thải nào hết cả. Đương nhiên, em cũng biết em có rất nhiều điều khuyết điểm nhưng em đã cố gắng hết sức rồi.
– Sau khi qua một năm đó thì sao?
Dương Thần hỏi thăm dò.
Lâm Nhược Khê vẻ mặt thay đổi một hồi nói:
– Đừng hỏi em, đến lúc đó thì nói sau.
Dương Thần mừng thầm trong lòng. Cũng không biết là liệu có phải do hắn giảng giải mà sau chuyện của chị em nhà Thái gia, Lâm Nhược Khê đã có chút thay đổi. Thái độ của Lâm Nhược Khê rõ ràng là so với trước đây thì mềm dẻo hơn rất nhiều.
Đến lúc đó thì nói sau? Vậy thì không biết thời gian chính xác là bao nhiêu, lòng người hay thay đổi, chỉ sợ Lâm Nhược Khê dù sa thải như thế nào thì cũng khó mà coi thường sự hy sinh của những người phụ nữ khác.
Ăn trưa xong, Dương Thần đưa Lâm Nhược Khê trở về công ty.
Ở trong bãi gửi xe của công ty, sắc mặt Lâm Nhược Khê khi xuống xe cứ thấp thỏm lo lắng không yên, có phần không dám tiến vào thang máy lên tầng.
Dương Thần đột nhiên nắm chặt tay của Lâm Nhược Khê, cười nói:
– Lo lắng như vậy, không phải sẽ làm mọi người biết chúng ta là vợ chồng sao? Nếu em không dám đi vào một mình, anh sẽ đưa em đi.
Lâm Nhược Khê vội giằng tay ra, nói:
– Thôi đi, bị anh… bị anh đưa đi như thế đã mất mặt lắm rồi. Anh cứ đi làm, những người đó cũng sẽ không dám cười nhạo em đâu.
Dương Thần vẻ mặt quả quyết:
– Cũng được, khí chất của tổng giám đốc Lâm như vậy thì ai mà dám liếc mắt nhìn chứ.
– Trêu đủ rồi thì đi đi.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, xoay người đi vào thang máy.
Trước khi thang máy đóng cửa, Dương Thần cho hai tay vào túi, cười bí hiểm:
– Kỷ niệm một năm kết hôn, anh cũng sẽ có một món quả bất ngờ cho em. Hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.
Lâm Nhược Khê ngẩn người ra, lập tức ý thức những tình huống sẽ phát sinh. Nhưng chưa kịp hỏi thì thang máy đã đi lên lầu.
Dương Thần xoay người lại, rút điện thoại ra, tra tìm số điện thoại, tìm thấy số của Tuệ Lâm và quay số gọi.
Vì những giao ước đặc biệt của Dương Thần nên điện thoại của Tuệ Lâm nhất định phải tự cô cầm. Do vậy mà lần này cô nhấc điện thoại lên luôn, sung sướng hỏi:
– Dương đại ca, sao đột nhiên lại gọi điện tới vào lúc này, đã về tới nhà chưa?
– Ừ, về rồi!
Dương Thần cười hỏi:
– Công việc bận không?
– Công việc khá nhiều. Nhưng đàn anh đàn chị mà Dương đại ca giới thiệu thật là chuyên nghiệp, thực sự rất lợi hại, cho nên tiến độ công việc rất nhanh mà còn rất xuất sắc nữa. Phó giám độc Trang Đỉnh xem đến ngẩn người ra, ha ha… Đúng rồi, Dương đại có có việc gì sao?
Dương Thần liền nói:
– Tuệ Lâm, hôm nay là ngày khá đặc biệt với anh và chị của em. Tuy anh biết công việc của em rất bận, sắp biểu diễn rồi lại bận hơn nữa nhưng anh vấn muốn em dành ra vài tiếng, giúp anh một chuyện…
– Chuyện của Dương đại ca và chị ư?
Tuệ Lâm hơi nghi ngờ, nhưng liền nói ngay:
– Em chắc chắn rất sẵn lòng. Nhưng… vì lịch trình đã kín hết rồi, không biết người đại diện là chú Donny có chịu không…
Dương Thần cười nói:
– Yên tâm đi, lời ta nói, bọn họ đâu dám khước từ chứ.
Cùng lúc đó, đứng trong thang máy đang chậm rãi đi lên phòng làm việc của mình, vẻ mặt Lâm Nhược Khê hơi kỳ lạ.
Bởi vì trên đường dừng lại mấy lần, tất cả những nhân viên nhìn thấy cô đều ngớ người ra một lúc mới chào hỏi cô.
Có lẽ Lâm Nhược Khê cảm thấy được rẳng, tất cả mọi người trong công ty đang thảo luận chuyện của cô và Dương Thần. Điều này làm cho sự lạnh lùng của cô khó có thể vững vàng được. Nhưng điều khiến cô không ngờ, lại chính là cảm giác được giải thoát.
Có lẽ việc này sớm đã được mọi người biết đến, trong lòng Lâm Nhược Khê tự nhủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/09/2020 03:29 (GMT+7) |