Chúc Dịch Băng liếc thấy Giang Nam, trong mắt tinh mang chợt lóe, nhưng không có lập tức giết qua.
Ánh mắt của hai người lần lượt thay đổi mà qua, đối với lẫn nhau cũng thật sâu kiêng kỵ.
Chúc Dịch Băng đột phá trở thành Thiên Thần, tu vi chưa củng cố, mà Giang Nam mặc dù cùng Thần Đế khí cơ cộng minh, tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã đạt tới Tử Vi Thiên Cung trung kỳ cảnh giới, nhưng trong lòng biết Thiên Thần cường đại cùng bất phàm, cũng không nắm chặc bắt lại người này.
– Chúc huynh cần giúp đỡ không?
Bọn người cùng Chúc Dịch Băng nói cười kia có một cô gái mặc áo trắng lộ vai khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Nếu Chúc huynh bắt không được người này, tiểu muội vui vẻ giúp một tay.
Chúc Dịch Băng còn chưa kịp nói chuyện, Giang Nam quay đầu hướng nàng kia xem ra, sảng lãng cười một tiếng, lộ ra răng trắng như tuyết, nhẹ giọng nói:
– Cô nương thiết mạc từ lầm, ta đã thật lâu không có giết qua nữ nhân, tay đang ngứa.
Vị nữ tử kia nghi dung động lòng người, da thịt trắng noãn, nghe vậy nóng lòng muốn thử, cười lạnh nói:
– Giang giáo chủ, ta biết ngươi xưa nay có chút thủ đoạn, chẳng qua là ngươi có chút cậy tài khinh người. Ta đến từ Thần Giới, Thần Giới tàng long ngọa hổ, không phải là ngươi có thể đo lường được. Ngươi có thể tại hạ giới xưng hùng, nhưng mà ở trước mặt ta, chính là tiểu miêu tiểu cẩu. Ngươi có tin, ta bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt ngươi hay không?
Ánh mắt Giang Nam hơi trầm xuống, nhưng ngay sau đó nhoẻn miệng cười, đi về phía một lò luyện đan.
Nàng kia trong mắt tinh quang chớp động, sát cơ nghiêm nghị, Chúc Dịch Băng hiển nhiên đối với nữ nhân này có chút ít kiêng kỵ, không muốn cùng nàng có quá nhiều liên quan, lắc đầu nói:
– Đa tạ ý tốt của Vũ Hàm cô nương, chẳng qua là tiểu tặc bực này, ta còn có thể đối phó, không cần đi hỗ trợ. Vũ Hàm cô nương, gần đây công tử như thế nào?
Nàng kia nghe được hai chữ công tử, ánh mắt từ trên bóng lưng Giang Nam thu hồi, thu liễm sát ý, lộ ra vẻ cung kính nói:
– Công tử hôm nay tu vi dũ phát cường thịnh, ngay từ lúc vài thập niên trước, công tử đã tu thành Chân Thần, thiên địa chấn động, công tử tính toán ở trước hạo kiếp tu thành Thần Chủ, phu nhân tự mình đốc thúc công tử, vì vậy hắn không rảnh đi hạ giới, vô duyên tiến vào thần chu. Công tử phái ta tới, liền để cho ta trước xem một chút thần chu này có thật sự là nơi tinh diệu hay không, nếu quả thật có, hắn liền tới thu thần chu.
Cô gái xuất sắc bực này, đặt ở Trung Thiên thế giới cũng là khó gặp, mấu chốt hơn chính là, tu vi thực lực cô gái này vô cùng kinh người, thậm chí còn để cho Chúc Dịch Băng đối với nàng cảm giác kiêng kỵ, có thể thấy được kia không kém gì Thiên Thần.
Nhưng cô gái xuất chúng như vậy mở miệng một tiếng công tử, phu nhân, hiển nhiên chỉ là một xuất thân tỳ nữ, “Công tử” cùng “Phu nhân” trong miệng nàng lai lịch chỉ sợ lớn dọa người.
Hơn nữa, vị công tử kia khẩu khí cũng to đến dọa người, lời thu thần chu như thế cũng dám nói, phảng phất không cần tốn nhiều sức, tự hồ hắn vừa ra tay liền dễ như trở bàn tay.
Giang Nam tinh tế đánh giá chỗ Nữ Đế luyện đan, chỉ thấy nơi đây bày đặt từng lò luyện đan to nhỏ, lại có từng dãy tủ thuốc, phía trên bày đặt bình linh đan, số lượng rất nhiều, hơn nữa còn có một cuốn sách cổ, ghi lại cũng là một chút đan phương thần diệu.
Thần Đế cất dấu, tự nhiên không phải chuyện đùa, nơi này đan phương trân quý, cho dù là Thần Tôn Thần Quân chỉ sợ cũng rất là động tâm.
Mà những linh đan kia, cũng đã sớm cùng Bỉ Ngạn Thần Chu dung làm một thể, có thể thấy, có thể mò tới, không cách nào hưởng dụng.
Bất quá, vẫn còn có không ít người quan sát những sách cổ này, có chút sách cổ đã vén lên, phía trên triển lộ ra đan phương tàn khuyết, cho dù là nửa khuyết, cũng đủ làm cho người mừng rỡ như điên.
– Những linh đan, đan phương, lò luyện đan này, hết thảy không phải bảo vật chân chánh, bất quá là trò chơi chi tác của Nữ Đế, loại nhân vật giống như nàng này, cần gì phải dùng linh đan đề cao tu vi? Lại có loại linh đan nào có thể tăng lên tu vi của nàng? Chân chính bảo vật, là lý niệm luyện đan của Bỉ Ngạn Thần Đế tu luyện!
Giang Nam xếp bằng mà ngồi, tinh tế cảm ngộ khí cơ Bỉ Ngạn Thần Đế lưu lại chỗ này.
Qua một lúc lâu, thân thể hắn đột nhiên chấn động, phảng phất thấy một viên minh châu mềm rủ xuống dâng lên, chiếu rọi hư không!
Trong minh châu này là một Nữ Đế, vận chuyển khí huyết pháp lực thần thức, luyện thành một viên linh đan, chiếu rọi quanh thân, thấm nhuần mỗi một góc thân thể pháp lực, đem bản thân từng cái hư không cũng chiếu rọi thông thấu, rõ ràng tất cả ý niệm trong đầu của mình, tất cả tệ đoan cũng bị thấy rõ, sau đó tinh tế rèn luyện, làm cho mình nâng cao một bước.
Cả người nàng giấu vào trong minh châu, đem hết thảy của mình cũng thấy minh thấu!
– Một viên Kim Đan, theo phá núi sông! Giang Tuyết tỷ tỷ đã từng nói cho ta, tu luyện như luyện đan, đem mình luyện thành một quả linh đan, trong suốt trong sáng, không có nửa phần tạp chất, lấy chiến đấu làm nước lửa, rèn luyện Tâm, Thần, ý, đảm của mình! Xem ra, Đại Đạo cuối cùng là trăm sông đổ về một biển.
Trong lòng Giang Nam chấn động, suy tư tới đây, khí tức liên hệ, khí huyết cô đọng, thần thức biến hóa, hóa thành một viên linh đan trong suốt trong sáng, tròn cục cục, chiếu rọi bản thân.
Này một chiếu rọi, hắn nhất thời nhìn tới nhiều nơi chưa đầy của bản thân, có chút đạo văn đã sớm xuất hiện vết rách rất nhỏ, trong Thần Luân khí huyết chưa đầy, trên Đạo Đài có nhiều tạp chất, Thần Ma trong Thần Phủ hơi thở khô bại, trong Thiên Cung cũng có nhiều tai họa ngầm.
Thậm chí nhục thể huyết mạch cùng trong thần thức của hắn, cũng có thật nhiều tai họa ngầm không thể tra, đó là nhiều lần chiến đấu lưu lại vết thương, mặc dù đa số thương thế đã bị hắn chữa khỏi, nhưng vẫn còn có chút vết thương thật nhỏ không thể nhận ra.
Trừ lần đó ra, một viên Kim Đan này của Giang Nam còn chiếu rọi từng cái hạt thật nhỏ của nhục thể mình, Động Thiên trong hạt bị Kim Đan này chiếu rọi, nhất thời để cho hắn nhìn ra rất nhiều hạt Động Thiên cũng đã bắt đầu mục, Động Thiên vốn là trơn bóng ở dưới kim quang hiện ra từng vết rách. Thậm chí có chút ít hạt suy bại chết héo!
Thân thể suy bại đây là nhân chi thường tình, bất kỳ sinh linh mỗi trong nháy mắt thân thể cũng có vô số hạt thật nhỏ đản sinh tử mất, tu sĩ bất quá là để cho tánh mạng lực của mình tăng lên, trì hoãn loại tử vong này, vì vậy thọ nguyên dài.
Nếu như có thể làm được bất kỳ một hạt nào cũng không chết mất, kia có thể sống suốt đời, bất quá đây là nghịch thiên mà đi, phản bội Thiên Đạo, tự nhiên không thể nào làm được điểm này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/01/2015 03:29 (GMT+7) |