Giang Nam đột nhiên thu chân Tiên Đỉnh, lấy ra Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, trường kiếm tiến lên, một kiếm đánh xuống, tàn bạo chém vào cổ tay của Bá Tôn Yêu Đế, Đế huyết vẩy ra.
Cái tay này của Bá Tôn Yêu Đế, lại bị hắn chém phá một lớp da!
Nhâm Tiên Thiên ngẩn ngơ, có chút chân tay luống cuống.
Giang Nam lại là một kiếm chặt xuống, lần này chém vào càng sâu, vù vù hô, kiếm quang xẹt qua từng đạo tàn ảnh, Giang Nam liên tục huy kiếm chém, ngắn ngủn chốc lát thời gian liền đem cái tay này của Bá Tôn Yêu Đế chém đứt hơn phân nửa.
Trên mặt vẻ Nhâm Tiên Thiên không đành lòng, ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói:
– Giáo chủ…
– Ngươi đừng muốn cướp của ta.
Giang Nam cảnh giác trừng hắn một cái nói:
– Nhâm đạo hữu, ngươi có thể chém tay còn lại, cái tay này của Bá Tôn Yêu Đế, ta bao hết!
Bá Tôn gầm thét, hết sức hướng dưới chân núi thẳng đi, trong miệng tức giận mắng không dứt.
Nhâm Tiên Thiên suy nghĩ một chút, lấy ra Phương Thiên Họa Kích, hướng cái tay còn lại của Bá Tôn Yêu Đế chém tới, thầm nghĩ:
– Đã đắc tội hắn, không bằng đắc tội thêm một chút, cắt xuống tay của Bá Tôn, ta có thể dùng tới luyện chế một dị bảo…
Rốt cục, Giang Nam đem một bàn tay của Bá Tôn Yêu Đế chặt đi xuống, cái tay kia vẫn nắm Lang Nha bổng, bị Giang đại giáo chủ vô cùng quen thuộc thu tay Yêu Đế cùng Lang Nha bổng vào trong mi tâm Tử Phủ.
Giang đại giáo chủ liếc liếc về đầu Bá Tôn Yêu Đế, nghĩ kĩ Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, ánh mắt có chút không có hảo ý, Nhâm Tiên Thiên sợ hết hồn, vội vàng nói:
– Giáo chủ, ngươi chém rụng một cánh tay, lại chiếm Đế bảo của hắn còn chưa tính, cần gì đem đầu hắn cũng muốn chặt đi xuống?
– Chém rụng xuống, hắn còn có thể dài ra một cái đầu, không phải sao? Tế lên đầu Yêu Đế, nhất định rất phong cách!
Giang Nam một kiếm chặt xuống, cười nói.
Hắn chém mười mấy kiếm, cuối cùng phải buông tha cho, Bá Tôn Yêu Đế bị chặt đến khuôn mặt đầy máu, hết sức đem đầu lùi về, giờ phút này đã non nửa đầu chìm vào dưới chân núi, Giang Nam nhìn xem, nhiều nhất chỉ có thể chém rụng nửa sọ não.
Giang đại giáo chủ cảm thấy, tế lên nửa sọ não, không có phong cách bằng tế lên cả cái đầu, cho nên buông tha cho ý nghĩ này.
Nhâm Tiên Thiên cũng đem cái tay còn lại chặt xuống, trong cái tay kia vẫn nắm Bá Tôn Yêu Đế Chứng Đế Chi Bảo Giải Thiên Hoa Cái, Nhâm Tiên Thiên dùng sức đẩy ra ngón tay, đem Giải Thiên Hoa Cái gở xuống, ném ở một bên, thu tay Yêu Đế vào.
Giải Thiên Hoa Cái chính là Bá Tôn Chứng Đế Chi Bảo, ở chỗ này còn có Đế Tôn uy áp trấn áp, Giải Thiên Hoa Cái lật không nổi bao nhiêu sóng gió, nhưng mà đã ra nơi đây, hung uy của cái Chứng Đế Chi Bảo này sẽ trán phóng, mạnh mẽ giữ ở bên người, chỉ biết hại bản thân, Bá Tôn Yêu Đế chỉ cần tâm niệm vừa động, là có thể thúc dục Giải Thiên Hoa Cái tru diệt hắn.
– Giải Thiên Hoa Cái Chứng Đế Chi Bảo bực này, ta cũng trấn áp không được…
Giang Nam nhìn về phía mui xe kia, thầm nghĩ trong lòng một tiếng đáng tiếc, này dù sao cũng là Chứng Đế Chi Bảo, hoàn toàn thúc dục uy năng có thể so với một Thần Đế, kinh người chí cực!
Đến nay mới thôi, hắn còn không có loại bảo vật Chứng Đế Chi Bảo này, tuy có Tiên Đỉnh chân, nhưng vẫn là một mảnh nhỏ, trừ chân Tiên Đỉnh ra, hắn liền chỉ còn lại có Thất Phách Đoạt Hồn Câu Quỷ Đế Chứng Đế Chi Bảo bực này, nhưng cũng là một mảnh nhỏ.
– Giải Thiên Hoa Cái không thu được, Vãng Sinh chung bản thân ta có thể nhận lấy, bởi vì Vãng Sinh cái củi mục này, dù sao còn không có khôi phục thực lực đến Thần Đế…
Giang Nam quay đầu nhìn về phía Vãng Sinh Thần Đế, chỉ thấy Thần Đế này nhìn thấy hai người bọn họ thật sự hung tàn đến quá phận, lại đem hai cái tay của Bá Tôn Yêu Đế chặt đi xuống, nhất là Giang Nam, lại còn tính toán cắt đứt đầu Bá Tôn dùng để luyện bảo!
Vì vậy Thần Đế này căn cứ ý niệm hảo hán không ăn trước mắt thiếu trong đầu, rụt đầu về.
– Đáng tiếc đáng tiếc, nếu như Vãng Sinh Thần Đế không lùi đầu về mà nói, bản thân ta có thể đem hắn kéo đến đỉnh núi, cùng Nhâm Tiên Thiên liên thủ giết chết, cưỡng đoạt kim chung. Người này tuy mạnh, nhưng còn mạnh hơn ta liên thủ với Nhâm Tiên Thiên.
Trong lòng Giang Nam thầm than một tiếng, nhìn về phía Nhâm Tiên Thiên, cười nói:
– Nhâm đạo hữu vì sao từ trong Tôn điện đi ra ngoài, chẳng lẽ không có tìm được Tiên Tôn truyền thừa?
Nhâm Tiên Thiên lắc đầu:
– Tiên Tôn truyền thừa ở trong điện, đúng là được xưng tụng tích địa khai thiên, Thần Thông Vô Lượng, chẳng qua là, Đạo kết quả là công dã tràng…
Trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, cất bước hướng Tôn điện đi tới, Nhâm Tiên Thiên không có ngăn trở, mình cũng đứng dậy đi về phía Đế điện.
Cảnh tượng trong Tôn điện cùng trong Đế điện lại có bất đồng, nơi này tràn ngập Hồng Mông Tiên Đạo, Hồng Mông Tiên Đạo rung chuyển, trong Hồng Mông Tiên Đạo, từng đóa từng đóa liên hoa trán phóng, hoa nở hoa tàn, lúc hoa nở trong hoa hiện ra từng cái từng cái thế giới, hoa điêu linh, thế giới mai một.
Hoa nở hoa tàn, thời gian dằng dặc đi qua, trong nháy mắt đã là mấy ức năm thời gian, sinh linh trong hoa cũng siêng năng theo đuổi trường sinh ảo diệu, các loại nhân vật hùng tài vĩ lược hiện lên, nhưng sự đáo lâm đầu cũng tránh không khỏi trận đại phá diệt cuối cùng kia.
Tiên Tôn cũng không có truyền xuống thủ đoạn trường sinh chân chính trên ý nghĩa.
Ở trong Tôn điện còn có một tấm bia đá, lấy Trụ Hoang Thần Thạch luyện, trên tấm bia đá viết một hàng chữ, Tiên cơ phiêu đãng, xuất trần không tầm thường.
Đạo kết quả là công dã tràng!
– Không biết ai lập bia này, cũng là cảm khái mặc dù thành tiên, cũng không cách nào chân chính siêu thoát…
Giang Nam đưa mắt nhìn bi văn, trong lòng yên lặng nói.
– Tấm bia đá này, hẳn là Vân Nhất Minh Tiên Nhân dựng.
Nhâm Tiên Thiên vào Tôn điện, hiển nhiên hắn ở trong Đế điện cũng không có thu hoạch, đứng ở trước bia nói:
– Ta dò xét qua tấm bia đá này, Nhất Minh Tiên Nhân lấy Trụ Hoang Thần Thạch luyện thành tấm bia đá, trấn ở chỗ này, Trụ Hoang Thần Thạch lại cùng Yêu giới vạn giới trụ thạch ta khí cơ tương liên, lẫn nhau dẫn dắt.
Giang Nam trong lòng khẽ nhúc nhích, cười nói:
– Nhâm đạo hữu ý tứ là, tấm bia đá này là vật đem Đế Tôn truyền pháp chi địa định ở Yêu giới?
Nhâm Tiên Thiên gật đầu.
– Nhâm đạo hữu nói cho ta biết chuyện này, chẳng lẽ không sợ ta lấy đi Trụ Hoang Thạch Bi này, để cho Đế Tôn truyền pháp chi địa trở lại chư thiên vạn giới ta?
Nhâm Tiên Thiên nghe vậy cười nói:
– Giáo chủ, tấm bia đá này là Tiên Nhân dựng, ngươi thu không đi. Nếu ngươi có thực lực lấy đi Trụ Hoang Thạch Bi, chỉ sợ tu vi thực lực của ngươi cũng đã đạt tới trình độ gần Tiên.
Giang Nam thừa nhận, trước mắt hắn thật sự thu không đi tấm bia đá, đột nhiên cười nói:
– Đợi ta có đủ thực lực, ta sẽ trở lại Yêu giới, đem Đế Tôn truyền pháp chi địa mời về chư thiên vạn giới, cầm lại đồ nguyên vốn thuộc về chư thiên vạn giới ta!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/01/2015 11:29 (GMT+7) |