Tối qua Phạm Tiến đến cách phân cục khu Đông khoảng năm trăm mét thì bị người ta cầm dao cướp của. Đường đường là một cục trưởng cục công an tỉnh nhưng lại bị người ta cầm đao cướp của, nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng người ta sẽ cười rụng răng.
Nhưng đối với Phạm Tiến thì lo lắng nhất không phải là bị người ta cười nhạo, hắn chỉ bị cướp vài ngàn tiền mặt, đối với hắn thì số tiền đó cũng không đáng là gì. Vấn đề lớn nhất chính là súng của hắn cũng bị cướp.
Cảnh sát bị cướp mất súng thì hậu quả tương đối nghiêm trọng, vì vậy mà Phạm Tiến vội vàng đến cục cảnh sát quận Đông tìm phó cục trưởng phân công quản lý hình sự Lãnh Băng Băng, yêu cầu nàng lập tức phá án, lấy súng của hắn trở về.
Nhưng Phạm Tiến đường đường là một cục trưởng cục công an mà bị cướp nhưng không nhớ rõ mặt tên cướp, hơn nữa vị trí phụ cận cũng không có camera quan sát, vì vậy mà cảnh sát quận Đông được điều động để điều tra cả nửa ngày nhưng hầu như không có được bất kỳ manh mối gì, vì vậy mà vụ án cũng không tiến triển.
Đám cảnh sát quận Đông đã thầm mắng Phạm Tiến cả ngàn lần, người này không phải không có thủ hạ ở cục công an tỉnh, nhưng hắn không điều động thủ hạ của mình xuống hỗ trợ, cứ ép bọn họ phải tự mình ra tay. Đồng thời tên khốn này còn nổi giận ở cục cảnh sát quận Đông, giống như hắn là cục trưởng ở đây.
Bây giờ Phạm Tiến bị đánh, tất nhiên đám cảnh sát ở quận Đông đều cảm thấy rất vui. Thằng ngu này cuối cùng cũng bị đánh, hắn tưởng mình là cục trưởng ở phân cục này sao? Thậm chí là cục trưởng ở đây cũng không dám lớn tiếng với Lãnh Băng Băng, bây giờ thì lãnh đủ chưa?
– Cục trưởng Phạm, anh đang đấu vật sao?
Lúc này Đồng Giang cũng từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của Phạm Tiến thì không khỏi có chút sững sờ.
Đồng Giang cũng không biết vì sao Phạm Tiến lại bị như vậy, nhưng hắn vừa đặt câu hỏi thì thiếu chút nữa làm đám cảnh sát ở đây bật cười. Lúc này vẻ mặt mọi người rất cổ quái, rõ ràng là đang nín nhịn.
– Các anh… Hừ…
Phạm Tiến trừng mắt nhìn Đồng Giang, sau đó hắn hừ một tiếng rất tức giận. Cuối cùng hắn quay đầu nhìn vào phòng làm việc của Lãnh Băng Băng, hắn coi như chính thức ghi hận với nàng.
– Ha ha ha ha…
Phạm Tiến vừa rời khỏi cục công an quận Đông thì mọi người cũng không nhịn được nửa mà cười rộ lên.
Đồng Giang cảm thấy rất khó hiểu:
– Các người làm gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?
– Đội trưởng Đồng, anh không biết đấy thôi, vừa rồi vị cục trưởng Phạm kia bị cục trưởng Lãnh đánh một trận… Ha ha ha…
Một tên cảnh sát hảo tâm đứng ra giải thích nghi hoặc của Đồng Giang.
Đồng Giang không khỏi giật mình, thầm nghĩ không phải vị cục trưởng kia háo sắc dám có ý với Lãnh Băng Băng, cuối cùng bị cục trưởng Lãnh đánh sao?
Đúng lúc này cửa phòng làm việc mở ra, đồng thời một âm thanh bất mãn vang lên:
– Này, các anh đừng làm ồn, cảnh sát tỷ tỷ đang ngủ.
Đám người chợt trợn mắt há mồm, ai cũng ngây người nhìn Hạ Thiên đang đứng ở cửa ra vào, khoảnh khắc này không ai hiểu, rốt cuộc Hạ Thiên vào đây từ khi nào?
Lúc này mọi người mới hiểu, thì ra người đánh Phạm Tiến thê thảm không phải là Lãnh Băng Băng, đó chính là tên trâu bò nổi tiếng Hạ Thiên.
… Bạn đang đọc truyện Hạ Thiên – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv1.com/ha-thien-quyen-4-full/
Bạch Thắng Thiên và Hoàng An Bình cùng nhau chạy đến khách sạn Giả Nhật Dương Quang, lúc này Bạch Thắng Thiên có tâm tình rất nặng nề.
Giả Nhật Dương Quang thật ra cũng chỉ là một khách sạn bình thường, cũng không có danh tiếng gì ở thành phố Giang Hải, điều kiện không bằng những khách sạn có điều kiện và quy mô. Nếu nói khách sạn này có điểm đặc biệt thì bà chủ chính là một người phụ nữ rất trẻ.
Tuy khách sạn này nhỏ nhưng cũng là một tài sản không nhỏ, một người phụ nữ trẻ tạo dựng được một khách sạn như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bà chủ khách sạn tên là Lữ Bình, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nàng là bạn gái của Bạch Thắng Thiên. Thật ra bọn họ quen nhau đã rất lâu, vì cả hai đều là bạn học thời cấp hai, thậm chí thời phổ thông cũng học chung trường. Từ khi còn đi học thì Bạch Thắng Thiên đã có hảo cảm với Lữ Bình, thậm chí có thể nói Lữ Bình là cô gái đầu tiên mà Bạch Thắng Thiên thầm thương trộm nhớ.
Nhưng sau khi Lữ Bình học xong lớp mười một thì đột nhiên rời khỏi trường, sau đó không biết tung tích, Bạch Thắng Thiên rất nhiều năm không được gặp lại nàng. Mãi đến khi hắn tốt nghiệp đại học và đi làm ở tòa án, cũng vì một vụ án mà hai người gặp lại nhau.
Lúc đó Lữ Bình là nhân viên phục vụ cho một nhà hàng, nàng gặp phải một tên khách say rượu, tên này muốn cưỡng hiếp nàng, vì vậy nàng đâm cho tên này một đao. Sau khi sự việc phát sinh thì vị khách kia cũng không chết, nhưng lại chọc vào vị trí không đúng, kết quả là hắn biến thành thái giám, Lữ Bình bị cảnh sát bắt lại.
Vụ án này Bạch Thắng Thiên tiếp nhận, sau đó hắn gặp lại Lữ Bình, ngày xưa hắn vùi đầu vào tình đơn phương, bây giờ gặp mặt đối phương thì tâm tính bùng phát, tất nhiên hắn sẽ trợ giúp cho nàng. Đáng lý ra chuyện này sẽ không làm cho Lữ Bình gánh trách nhiệm, nhưng đối phương là một người tương đối có địa vị, vì vậy nàng khá khốn đốn. Cuối cùng vì sự trợ giúp của Bạch Thắng Thiên mà sự việc đơn giản hơn rất nhiều, Lữ Bình được phán vô tội.
Sau đó Lữ Bình trở thành bạn gái của Bạch Thắng Thiên, vì lo lắng có người nắm vụ án kia làm khó nên quan hệ giữa hai người là tương đối bí mật. Phía Bạch Thắng Thiên cũng rất ít người biết về vấn đề này, tất nhiên với quan hệ giữa Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên, Hoàng An Bình biết rõ vấn đề này, hơn nữa năm xưa hắn còn ra tay trợ giúp.
Khách sạn Giả Nhật Dương Quang chính là Bạch Thắng Thiên trợ giúp Lữ Bình xây dựng lên, theo thời gian trôi qua, cũng không còn ai nhớ rõ về vụ án vài năm trước, hai người đã dự tính đến chuyện kết hôn. Không ngờ đến lúc này lại xảy ra chuyện.
Bạch Thắng Thiên biết rõ, sự việc hôm nay tuyệt đối có liên quan đến Uông Đại Hải, vì người này cũng biết quan hệ giữa hắn và Lữ Bình. Thực tế trước đó Bạch Thắng Thiên còn nhờ Uông Đại Hải giúp cho vài việc, bây giờ Bạch Thắng Thiên không những lo lắng Lữ Bình bị bắt, hơn nữa còn sợ rằng vụ án năm xưa sẽ bị khui ra.
– Bạch tiên sinh, không tốt, bà chủ đã bị bắt đi.
Bạch Thắng Thiên cuối cùng cũng đến khách sạn, khi hắn vừa xuống xe thì nghe được tiếng nói gấp gáp của nhân viên tiếp tân khách sạn.
– Ai bắt người đi?
Bạch Thắng Thiên vội vàng hỏi, hắn không ngờ đến đây lại chậm một bước.
– Em cũng không biết, nghe nói là đội cảnh sát trị an của quận Đông, người đi đầu có họ Lương, hình như là đội trưởng.
Nhân viên nhanh chóng nói.
– Là Lương Tĩnh.
Hoàng An Bình lập tức nói:
– Anh ta là đội trưởng đội trật tự trị an, tôi sẽ gọi điện thoại để anh ta thả người.
– Tiểu An, đợi chút.
Bạch Thắng Thiên ngăn cản Hoàng An Bình:
– Sự việc sẽ không dễ dàng như vậy, chúng ta trực tiếp đến quận Đông, cũng không cần điện thoại.
– Được, chúng ta đi.
Hoàng An Bình cũng tán thành, cả hai lên xe chạy về phía phân cục công an quận Đông.
Chưa đến mười phút sau, Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên đã đến cục công an quận Đông, sau đó cả hai đi về phía đội cảnh sát trật tự trị an.
– Ủa, đây không phải là đội trưởng Hoàng cục công an thành phố sao? Ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?
Hoàng An Bình còn chưa đi đến khu hành chính của đội cảnh sát trật tự trị an thì đã gặp mặt một người đàn ông mặt đen trên hành lang. Người đàn ông này nhiệt tình chào hỏi Hoàng An Bình, nhưng vẻ mặt hắn lại có vẻ rất giả tạo. Đây cũng không phải ai khác, chính là đội trưởng đội trật tự trị an phân cục công an quận Đông, là Lương Tĩnh.
Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên lập tức cảm thấy không tốt, bên cạnh Lương Tĩnh chính là Uông Đại Hải. Lúc này Uông Đại Hải đang dùng ánh mắt thắng lợi nhìn Bạch Thắng Thiên, trên mặt cũng có chút xem thường.
– Đội trưởng Lương, mọi người đều biết chuyện, đừng quanh co lòng vòng, tôi hỏi trực tiếp một câu, phải làm sao thì anh mới thả người?
Hoàng An Bình hừ khẽ một tiếng rồi nói.
– Lữ Bình sao?
Lương Tĩnh đầu tiên ra vẻ mê hoặc, sau đó hắn mới bừng tỉnh:
– À, thì ra anh nói về bà chủ khách sạn Giả Nhật Dương Quang kia sao? Đội trưởng Hoàng, chuyện này có chút phiền toái, Lữ Bình này tình nghi tổ chức mại dâm.
– Lương Tĩnh, anh đừng nói những lời này.
Hoàng An Bình mất kiên nhẫn:
– Anh chỉ cần nói một câu, có thả người không?
– Đội trưởng Hoàng, tuy sự việc Lữ Bình tổ chức mại dâm vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng chứng cứ khách sạn của cô ấy chứa chấp gái mại dâm là xác thực, người này sợ rằng không thể thả ra. Tôi nghĩ tạm thời phải giữ lại vài ngày.
Lương Tĩnh dùng giọng không nhanh không chậm nói.
– Nếu tôi muốn anh thả người thì sao?
Hoàng An Bình nhìn chằm chằm vào Lương Tĩnh, tuy Lương Tĩnh không phải là cấp dưới của hắn, nhưng Hoàng An Bình có cha là cục trưởng cục công an thành phố, có thể quản được Lương Tĩnh. Nếu nói theo lý thì Lương Tĩnh phải nể mặt vài phần.
Lương Tĩnh dùng ánh mắt ngoài cười trong không nhìn Hoàng An Bình, hắn vẫn dùng giọng không nhanh không chậm nói:
– Đội trưởng Hoàng, nếu có lệnh thả người thì tôi sẽ thả.
– Tốt, Lương Tĩnh, tôi đã nhớ mặt anh.
Hoàng An Bình hừ lạnh một tiếng, hắn tất nhiên sẽ không vì sự việc này mà kinh động đến cha, nhưng thái độ của Lương Tĩnh đã quá rõ ràng, đối phương sẽ không bao giờ thả người.
– Đội trưởng Hoàng quả nhiên khí thế bất phàm.
Uông Đại Hải đột nhiên mở miệng, giọng điệu có chút kỳ quái:
– Không biết đến khi cha không còn là cục trưởng cục công an thì đội trưởng Hoàng còn khí thế kinh người như vậy không?
– Uông Đại Hải, ông uy hiếp tôi sao?
Hoàng An Bình đã sớm cảm thấy khó chịu Uông Đại Hải, tính tình của hắn cũng không ẩn nhẫn như Bạch Thắng Thiên, lúc này hắn nghe thấy đối phương nói như vậy thì lập tức nổi giận.
– Tôi uy hiếp cậu thì sao?
Uông Đại Hải nở nụ cười lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường:
– Hoàng An Bình, Bạch Thắng Thiên, tôi cảnh cáo hai người, các người thức thời thì đứng cách xa tiểu tử Hạ Thiên kia ra một chút, các người chưa đủ tư cách để đối phó với tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/06/2020 10:29 (GMT+7) |