Thượng tầng là nơi tài liệu chất đống, trung tầng là nơi nối thông địa hỏa, đề luyện chế tài liệu, chỗ luyện chế linh khí bậc thấp, nhưng mà hạ tầng đã vào sâu hai ba mươi trượng dưới đất, vốn chuyên là chỗ dùng để luyện chế linh khí bậc cao nhờ vào một luồng địa hỏa chi tinh trong Địa Hỏa trì(ao). Mật thất luyện chế tài liệu bình thường của Hàn Lập, vốn ở trong một gian mật thất của trung tầng.
Mang theo vị Lục Tú quận chúa này, Hàn Lập không chút hoang mang đi tới gian mật thất bên này. Trong mật thất có vẻ hơi bừa bộn, hắn tự mình thu dọn lại.
“Nơi này chính là nơi sư huynh luyện chế vật phẩm?” Thiếu nữ tò mò quan sát toàn bộ bên trong mật thất không quá lớn, nhưng đặc biệt giữa mật thất có một khẩu đại đỉnh và bốn phía trên mặt đất phân bố tám cái pháp khí bộ dáng như hồ lô, càng cảm thấy hứng thú. Tựa hồ lần đầu tiên nhìn thấy nơi luyện chế pháp khí thế này.
“Như thế nào, quận chúa trước kia đều không có luyện chế qua pháp khí?” Đuôi lông mày Hàn Lập hơi nhíu lại, lạnh nhạt nói ra.
“Ta từ nhỏ liền theo Ngọc di tu luyện công pháp, làm sao có thời gian đi học luyện khí chi đạo. Bình thường chỉ là ở trong phủ tu luyện thôi.” Cung trang thiếu nữ đưa tay vỗ vỗ quai đỉnh một chút, mỉm cười nói.
“Tu luyện trong phủ. Chẳng lẽ vương phủ là tu kiến ở trên linh mạch chi địa?” Hàn Lập để tâm một bên thu dọn lại tài liệu hỏng trong đỉnh, một bên tùy ý hỏi.
“Di! Sư huynh vốn dĩ cũng không biết thân phận chính thức của ta? Sẽ thật không đem ta trở thành quận chúa gì đó nhà vương gia nào của Đại Tấn chứ” Thiếu nữ giật mình, đột nhiên môi đỏ mọng khẽ mỉm cười.
“Tại hạ vốn thiếu hiểu biết, là không rõ lắm thân phận chính thức của quận chúa.” Hàn Lập trong lòng vừa động, bật cười ha ha nói ra.
“Thiếu hiểu biết? Hì hì. Như vậy tốt quá, ta thật cũng không cần lại mang cái dáng điệu quận chúa gì đó. Kỳ thật vị hoàng thượng Đại Tấn kia, ta căn bản là chưa từng gặp mặt một lần. Cũng chỉ là cùng hoàng tộc có một chút quan hê sâu xa. Lúc trước vẫn là đều theo sư phụ ở động phủ trong núi tu hành nhưng chưa bao giờ đi qua vương phủ gì đó.” Trong mắt thiếu nữ vẻ vui đùa chợt lóe, cả người khí chất đột biến, từ một vị đại tiểu thư dáng vẻ ung dung, lại một chút biến thành một vị thiếu nữ tinh ranh cổ quái.
“Không phải hoàng tộc?” Trên mặt Hàn Lập có chút ngạc nhiên. Nhưng không biết là vì sự biến đổi đột ngột của thiếu nữ mà thất kinh, hay là bị nội dung trong câu nói này cảm thấy ngoài ý muốn.
‘Như thế nào. Bị dọa cho giật mình sao? Kỳ thật cái hiệu phong quận chúa này thật cũng không giả, đúng là đương kim hoàng thượng tự mình phong xuống. Nếu không phải trước khi ra đi, Ngọc di nhất định muốn ta không thể làm mất thể diện hoàng tộc gì đó. Ta mới chẳng buồn bó tay bó chân giả vờ như vậy mà tới đấy chứ. Kết quả, trên đường lại bị bọn người kia vướng víu.
Trải qua cả ngày không thể không ì à ì ạch nói chuyện, thật sự rất là không thú vị. Hiện tại nơi này cũng chỉ có một người Hàn sư huynh, cuối cùng có thể tự tại buông lỏng một chút. Sư huynh sẽ không phải là người không biết điều, sau khi rời khỏi đây hồ ngôn loạn ngữ chứ? ‘ Thiếu nữ đặt mông ngồi trên một cái ghế duy nhất ở trong mật thất, vừa nghiêng đầu cười hì hì nói.
“Khụ… Hết thảy đều tùy theo quận chúa đi. Ta đều chưa từng nhìn thấy cái gì hết. Nhưng mà, lệnh tổ hẳn không phải là người bình thường.” Hàn Lập ho khan vài tiếng, xem như hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
“Đại Tấn tứ đại tán tu. Huynh đã nghe nói qua chưa? Tổ phụ ta chính là một người trong đó.” Thiếu nữ không có chút ý giấu diếm nào, gật gù đắc ý nói, tựa hồ có chút tự hào.
“Tứ đại tán tu, tại hạ cho dù thiếu hiểu biết, lại như thế nào có thể chưa từng nghe nói qua. Nguyên lai quận chúa là con cháu cao nhân, tại hạ thật sự là thất kính. Thân phận này so với thân phận quận chúa kia cũng không kém hơn, nói vậy sau này nhất định tiền đồ rộng lớn.” Hàn Lập nghe thấy lời ấy, sắc mặt khẽ biến, trong lòng thật sự giật mình.
Tứ đại tán tu này, ban đầu hắn từ trong miệng Tào Mộng Dung nghe nói qua, trong đó vừa có nguyên anh hậu kỳ, cũng có nguyên anh trung kỳ, nhưng mỗi người đều có thần thông, thật sự nguyên anh tu sĩ bình thường còn xa mới có thể so sánh được.
“Ân! Có đúng không. Cơ hồ mỗi người biết tên tuổi của tổ phụ ta, đều trả lời ta như vậy. Nói vậy hẳn là không giả đi!” Thiếu nữ thật cũng không khách khí rồi tiếp nhận lời khen tặng của Hàn Lập. Hàn Lập vuốt vuốt cái mũi, cảm giác có chút đau đầu, lập tức không còn để ý tới thiếu nữ, hai tay kết quyết, vài đạo pháp quyết đánh ra, vỗ ở trên đại đỉnh.
Nhất thời tại đỉnh phát ra một hồi vù vù, ngay lập tức hồng quang lượn lờ chậm rãi hiện lên. Thiếu nữ không chút nào che giấu tò mò của bản thân, trợn một đôi đôi mắt đẹp đen như bảo thạch, nhìn cử động của Hàn Lập mắt cũng không một lần chớp.
“Đem tài liệu lấy ra đi!” Hàn Lập chờ cự đỉnh sau khi hoàn toàn bị kích hoạt, vừa xoay mặt đối diện với thiếu nữ nói.
“Cho ngươi! Nói rõ cho huynh trước, lời bên ngoài vừa nói cũng không tính a, chỉ là trước mặt người khác, nói lời khách khí mà thôi. Sư huynh nếu thật sự là luyện hỏng huyết ty ngân ta thật vất vả mới tìm được, huynh nhất định phải bồi thường cho ta.” Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt đẹp, lại khẽ cười nói. Sau đó tay ngọc vừa lật, đem trong túi trữ vật từ bên hông, móc ra một đồ vật cỡ nắm tay, trực tiếp ném tới.
Ánh bạc lóng lánh, giống như ngân khoáng thạch bình thường, nhưng trong đó xen lẫn vô số tia nhỏ như vết máu. Nhìn khoáng thạch trong tay, lại nghe được thiếu nữ vui cười nói ra ngôn từ như vậy, Hàn Lập biết trợn mắt mà thôi. Loại tài liệu hiếm có này, đừng nói là đệ tử luyện khí kỳ, chính là trúc cơ kỳ cũng chưa chắc có thể cầm tới một khối. Nàng đúng là một tu sĩ luyện khí kỳ quái lạ…
Ngay lập tức Hàn Lập cũng không nói nhiều lời, vươn tay, vật trong tay lại ném vào trong đỉnh sau đó vừa hướng trong đỉnh quăng vào mấy loại tài liệu phụ trợ khác nhau, liền khoanh chân ngồi dưới đất, hướng trên thân Nhất trương phù vỗ nhẹ, một màn hào quang màu lam nhạt từ trên người hiện ra, trong miệng cũng truyền đến tiếng chú ngữ. Kết quả tám cái pháp khí hình hồ lô trên mặt đất, đồng thời linh quang đại phóng, sau khi miệng hồ lô hồng mang chớp động, đột nhiên phun ra tám đạo cột lửa đỏ đậm, vừa lúc bắn tới nửa phần dưới cự đỉnh. Nhất thời một luồng khí cực nóng khiến người hít thở không thông tràn ngập cả gian mật thất.
… Bạn đang đọc truyện Hàn Lập – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensextv1.com/han-lap-quyen-10-full/
Ngay lúc Hàn Lập vội vàng luyện hóa huyết ty ngân, trong một tòa lầu các u tĩnh vắng vẻ tại đỉnh núi, đã có một đạo cô lớn tuổi thần sắc lạnh như băng cùng một người trung niên mỹ phụ thần sắc ngưng trọng đang nói gì đó.
“Chênh lệch thời gian không nhiều lắm chứ. Vì một lần chuẩn bị này, hoàng tộc chúng ta đã chuẩn bị suốt hơn bốn trăm năm. Trải qua bảy tám đại đế vương khổ tâm kinh doanh, mới có thể một tia phong thanh đều không có để lộ. Nhưng nếu là thất bại, không có được hai món bảo vật kia, sợ rằng cả hoàng thất sẽ lập tức gặp đại họa. Đừng thấy chúng ta Diệp gia mấy năm nay âm thầm ẩn tàng có không ít thực lực, nhưng nếu cùng phật đạo các thế lực thực sự va chạm, sợ rằng vẫn là không chịu nổi một kích. Mà đám hủ nho của Nho môn kia đừng nhìn mồm loa mép giải giữ gìn hoàng quyền, nhưng thực sự động chạm đến ích lợi của bọn họ, đầu tiên ra tay đối với chúng ta, chỉ sợ cũng là bọn hắn. Ta cuối cùng cảm giác, lần này Diệp gia chúng ta là đang đùa với lửa.” Đạo cô thần sắc trầm trọng nói ra.
“Cô mẫu nói như vậy, chúng ta như thế nào không biết. Nhưng đây cũng là cơ hội tốt nhất để Diệp gia chúng ta hoàn toàn thoát khỏi kìm kẹp của các thế lực khác. Chớ quên, thất thúc tổ bọn họ như thế nào mà bỏ mạng. Cũng không phải thấy thế lực hoàng thất chúng ta hơi lớn hơn một chút, vài tên nguyên anh kỳ tu sĩ, vài thế lực lớn lập tức liên thủ, minh ám đối với thúc tổ bọn họ ra tay. Sau đó, vẫn chỉ là tìm vài cái lý do liền phủi hết trách nhiệm. Nếu không linh động thoát khỏi loại khốn cảnh này, hoàng tộc Diệp gia chúng ta tại tu tiên giới có danh xưng là đệ nhất thế gia, nhưng trên thực tế chẳng qua là vật hy sinh của vài thế lực lớn để bọn họ thỏa hiệp mà thôi. Chỉ cần tin đồn kia là thật, thực có được đến hai món linh bảo kia, hơn nữa Diệp gia chúng ta những năm gần đây khổ tâm bồi dưỡng thế lực, là có thể làm cho các thế lực khác sợ ném chuột vỡ đồ, lại không dám đối với người của Diệp gia chúng ta dễ dàng xuống tay. Tuy nguy hiểm nhưng vẫn đáng để mạo hiểm.” Mỹ phụ khẽ thở dài, chậm rãi nói.
“Hừ! Mặc dù tu tiên giới vốn sớm có truyền thuyết thông thiên linh bảo uy lực to lớn không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ta còn rất khó tin tưởng chỉ bằng vào hai món bảo vật có thể nghịch chuyển càn khôn, có thể cùng vài thế lực lớn bằng vai phải lứa. Ta sợ ngược lại khéo quá hóa vụng, hoàn toàn khơi dậy sự dòm ngó của các thế lực khác, đưa tới tai họa mang ngọc có tội. Chớ quên, cho dù có thông thiên linh bảo, các thế lực này sau lưng còn có tồn tại loại cấp bậc này. Mặc dù không biết có bao nhiêu, nhưng chỉ cần tùy tiện đi ra một người, đều có khả ngăng tiêu diệt Diệp gia chúng ta.” Đạo cô trong mắt hàn quang chợt lóe, cực kỳ kiêng kị nói ra.
“Tồn tại của Hóa thần kỳ, tại nhất giới này của chúng ta căn bản chính là tồn tại vô địch. Cho dù tam thúc bá bọn họ cầm trong tay thông thiên linh bảo, đối mặt lão quái vật bậc này, phỏng chừng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình mà thôi. Bất quá việc này, cô mẫu cũng không cần quá mức để ý. Diệp gia chúng ta sớm ở trăm năm trước liền bắt đầu âm thầm điều tra tồn tại và nhược điểm của lão quái vật này. Kết quả trải qua quá nhiều phương diện phân tích, chúng ta phỏng chừng, tính tuổi thọ của lão quái vật này nếu thật sự như ước lượng vậy so với nguyên anh kỳ tu sĩ, còn có thể sống lâu hơn nghìn năm. Đại Tấn này hai ngàn năm qua, tiến giai hóa thần kỳ cùng với tu sĩ có thể tiến giai hóa thần kỳ cũng không có mấy người. Hơn nữa trong đó còn có một phần nhỏ, bình yên phi thăng đi linh giới. Còn lại lưu lại nhân giới cũng nhiều lắm hai ba người mà thôi. Hơn nữa những người này dừng lại ở nhân giới không đi, cũng phải trả cái giá thật lớn, chẳng những không thể dễ dàng cùng người ra tay đấu phép, chính là ra tay cũng là tận lực đem tu vi đè thấp tại trình độ nguyên anh hậu kỳ. Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng kể từ đó, mấy lão quái vật này cũng không phải là như trong lời đồn là không thể chiến thắng. Huống hồ, mấy lão quái vật này cũng hơn nửa sẽ không vì loại chuyện hưng suy của một thế lực nào mà ra tay…” Trung niên mỹ phụ sau khi nhíu mày, trịnh trọng nói.
“Việc này các ngươi làm sao mà biết được. Đừng nên nói với ta, tất cả điều này đều là suy đoán của các ngươi, hoặc chính tự mình dò la được. Bao năm qua, không biết bao nhiêu tu sĩ muốn minh bạch bí mật cùng tin tức của hóa thần kỳ tu sĩ lưu lại ở nhân giới, nhưng cũng không có kết quả. Ngươi chỉ cần hơn trăm năm liền có thể tinh tường như thế, thần sắc còn rất tự tin. Thực tưởng ta già cả hồ đồ, dễ gạt gẫm sao? Rốt cuộc còn có giấu diếm cái gì không nói?” Lão đạo cô nhưng không hề vui mừng, ngược lại sắc mặt chợt âm hàn xuống tới.
“Nhưng chúng ta quyết không có ý gì lừa gạt cô mẫu. Mấy tin tức này mặc dù không phải bổn tộc nhân Diệp gia chúng ta điều tra ra, nhưng là từ trong miệng một vị trưởng lão gia tộc mấy năm trước mới thu nhận mà biết được. Chúng ta tính toán một chút, cùng manh mối khác có được toàn bộ đều ăn khớp. Cho nên nói là Diệp gia chúng ta tìm ra, thật cũng không có sai.” Mỹ phụ vừa thấy cô mẫu của mình tức giận, vội vàng mở miệng giải thích nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 03:36 (GMT+7) |