Trước mắt rõ ràng là một cái quảng trường lớn rộng vài nghìn trượng, tất cả đều dùng một loại bạch thạc làm thành, mà bên trong bộ dáng có vô số người. Những người này đại bộ phận đều mặc các loại chiến giáp, đại thể đều có nhân hình nhưng có những chỗ nhỏ thì lại khác biệt.
Có người có hai cái tai dài giống như tai thỏ. Có người toàn thân đầy lông đen, thân hình cao lớn giống như hắc tinh tinh, còn có người toàn thân tất cả đều là kim quang chớp động giống như toàn thân được một tầng kim giáp bao trùm, căn bản là không thấy rõ dung mạo. Thậm chí bên trong còn có người phía trên là nhân hình còn phía dưới là thân rắn nhưng nhiều nhất là một loại người có làn da màu lục nhạt, khuôn mặt trắng bệch. Bọn họ người nào người ấy đều mặc một loại chiến giáp thống nhất màu xah lục, trong tay cầm một thanh giáo màu hồng.
Đám dị tộc nhân này nam nữ đều có, lúc này đang tụ tập châu đầu ghé tai, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ lo âu. Trên người những kẻ này nhiều ít đều có một chút pháp lực dao động, tu vi cao thấp khác nhau nhưng đại bộ phận đều là tồn tại Trúc Cơ kỳ cùng Kim Đan kỳ. Nguyên Anh kỳ cùng Hóa Thần kỳ không phải là không có nhưng chỉ có ít ỏi hơn trăm người và đám người này cũng đang tụ tập lại cùng một chỗ tạo thành một cái vòng lớn.
Đại bộ phận bọn họ đều đứng ở trước đám người thấp giọng nói nhỏ cái gì đó. Hàn Lập dùng thần niệm đảo nhanh qua thì phát hiện ra trong đám tồn tại cao giai có ba gã dị tộc nhân cấp Luyện Hư thì trong lòng cả kinh.
Theo lời Thanh Tiểu thì Truyền Tống trận nơi đến là một tòa thành nhỏ do cộng đồng quản lý. Vì vậy theo lý thuyết thì người tọa trấn có tu vi cao nhất cũng bất quá là một hai gã Hóa Thần kỳ mà thôi. Đâu có thể xuất hiện nhiều tu luyện giả như vậy.
Mà hiện tại, trên quảng trường chẳng những tụ tập mấy vạn tu luyện giả mà ngay cả số lượng cùng giai với hắn còn có mấy người. Điều này không khỏi làm cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn. Chẳng lẽ sau mấy ngàn năm không liên hệ, chỗ “Lục Quang Thành” này đã xảy ra biến hóa gì.
Hơn nữa thần niệm của hắn còn cảm ứng được phía trên quảng trường có cấm chế dao động như ẩn như hiện mà tất cả mọi người đều đang đứng trên mặt đất, không thấy có ai bay lên không, hiển nhiên nơi đây còn có cấm chế cấm không tồn tại.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, hít sâu một hơi rồi từ từ nhằm hướng đám người đi tới. Ngay lúc Hàn Lập đang muốn hỏi thăm xem nơi đây đã xảy ra chuyện gì thì trong đám dị tộc Luyện Hư kỳ, một gã đầu to, hơn nữa trên đầu lại không có sợi tóc nào đột nhiên trong miệng kêu lên một tiếng đưa tay vào trong ngực rồi lấy ra một cái mộc bàn. Phía trên có nhiều điểm linh quang màu sắc khác nhau, tuy nhiên trong đó lúc này đã xuất hiện một cái phù văn xa lạ đang lơ lửng không động đậy.
“Như thế nào, Nguyên huynh phát hiện cái gì” Một gã dị tộc nhân da màu lục nhạt bên cạnh mở miệng hỏi.
“Nơi đây bỗng nhiên nhiều ra thêm một đồng đạo thượng tộc thượng ta giai. Nếu ta nhớ không nhầm mà nói thì Truyền Tống trận trong thành có thể sử dụng đã sớm bị Giác Xi Tộc chặt đứt. Sao còn có người có thể truyền tống đến nơi đây!”. Tên dị tộc nhân đầu to kia trên mặt hiện ra vẻ kỳ quái.
“Có chuyện như vậy sao, chẳng lẽ Giác Xi Tộc nhất thời sơ ý để lọt tòa Truyền Tống trận kia. Nếu là như thế thì mau tìm ra người này cẩn thận mà hỏi”. Gã dị tộc nhân da màu lục nhạt thần sắc vừa động mừng rỡ nói.
“Điều đó không có khả năng. Ta đã đích thân thí nghiệm qua tất cả các Truyền tống pháp trận một lần, xác thực là đều mất đi tác dụng”. Gã dị tộc đầu to hai mắt nhìn chằm chằm vào mộc bàn trong tay, liên tục lắc đầu nói.
“Không cần nhiều lời, nhanh đem người này tìm ra rồi chúng ta hỏi rõ không phải là xong sao. Nguyên huynh, bằng vào Linh quang bàn của người thì hẳn là có thể dễ dàng tìm được người này chứ.” Một gã dị tộc khác cả người có ánh lửa đỏ bảo phủ nghe xong hai người nói thì không nhịn được hỏi. “Hắc hắc, người này vừa mới xuất hiện bên trong quảng trường. Ta sớm đã dùng cấm chế tập trung vào hắn, là ở chỗ này” Trong mắt dị tộc nhân đầu to tinh quang chợt lóe lên rồi nhìn vào vị trí chỗ Hàn Lập đang đứng.
Hai người khác tự nhiên cũng quay đầu lại nhìn.
Cho dù số lượng người trong quảng trường rất đông, hơn nữa Hàn Lập cũng dùng bí thuật che dấu tu vi nhưng dù sao vẫn không thể hòa lẫn với đám tồn tại thấp giai phụ cận nên lập tức đã bị vài tên dị tộc cấp Luyện Hư tìm ra.
Hàn Lập lúc này mới tiến đến bên cạnh vài tên dị tộc, mới vừa nghe được một hai câu thì lập tức cảm ứng thấy việc bị đám dị tôc cấp Luyện Hư nhìn tới nên vừa lúc nhìn lại.
Hắn nhướng mày, việc mấy người này có thể tìm ra hắn nhanh như vậy hơi có chút kinh ngạc. Bất quá sau khi hơi trầm ngâm thì liền nghênh ngang trực tiếp nhằm hướng ba người này đi tới.
Một lát công phu sau, hắn liền đứng trước mặt bốn gã Dị tộc nhân cấp Luyện Hư đồng dạng đưa mắt đánh giá đối phương vài lần.
“Đạo hữu chắc là vừa đến Lục Quang Thành! Không biết xưng hô như thế nào?” Cái Linh quang bàn trong tay dị tộc nhân đầu to chợt lóe lên rồi biến mất không thấy, sau đó hắn bình tĩnh hỏi.
“Tại hạ họ Hàn, xác thực là vừa đến thành này. Nơi này đang xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ là khai chiến cùng với người nào”. Ánh mắt Hàn Lập đảo qua rồi bất động thanh sắc hỏi ngược lại.
“Nguyên lai là Hàn đạo hữu. Xem ra đạo hữu là từ địa phương cực xa truyền tống đến đây, nếu không thì sao lại không biết việc Giác Xi Tộc bắt đầu thâu tóm Thiên Vân mười ba tộc chúng ta”. Dị tộc nhân đầu to nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, sau một lúc lâu mới lộ ra vẻ kỳ quái nói.
“Giác Xi Tộc!”, Sắc mặt Hàn Lập bỗng nhiên đại biến. Tộc này tại Linh giới đủ có thể nằm trong số mười tộc siêu cấp.
“Hàn huynh, mọi việc ngươi có thể từ từ tìm hiểu sau nhưng ngươi rốt cuộc làm như thế nào mà có thể truyền tống đến Lục Quang Thành này. Theo lý thuyết, tất cả các Truyền Tống trận có liên hệ tới đây đều sớm đã bị Giác Xi Tộc chặt đứt mới đúng” Tên dị tộc da xanh nhạt kia nhịn không được hỏi.
“Tại hạ từ hải ngoại truyền tống đến đây”. Hàn Lập không có gì phải giấu diếm nên từ từ trả lời.
“Hải ngoại? Thành phố như Lục Quanh Thành này mà cũng có loại Truyền Tống trận này sao” Vừa nghe lời này, gã dị tộc toàn thân có hồng quang bao phủ có chút kinh ngạc nói.
“Hải ngoại truyền tống trận đích xác có hai cái, bất quá từ nhiều năm trước đã bị phá hỏng rồi. Đạo hữu là từ chỗ nào ở hải ngoại đến đây” Dị tộc nhân đầu to đồng dạng lộ ra vẻ giật mình.
“Tử Hỏa hô quần đảo” Hàn Lập tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển nhưng vẫn lưu loát trả lời.
“Nguyên lai là nơi đó! Nếu ta nhớ không nhầm thì tòa Truyền Tống trận này đã bị hủy hoại mấy ngàn năm, sớm đã mất đi liên hệ với Lục Quang Thành. Đạo hữu có thể giải thích qua một chút được không”. Gã đầu to thì thào nói, biểu tình không thể tránh khỏi vẻ hồ nghi.
“Kỳ thật rất đơn giản…”, Hàn Lập thần sắc không thay đổi đem chuyện năm đó truyền tống trận bị phá hủy thoáng giải thích lại một lần nhưng ở trong lời nói lại không hề đề cập đến lai lịch của mình, tránh làm cho mấy người này thắc mắc về việ Hàn Lập xuất thân có phải từ tu luyện giả ở hải vực này.
“Cuối cùng tại hạ tuy gặp cơ duyên xảo hợp mà đoạt lại được Không Vân Tinh nhưng khi sửa chữa pháp trận thì lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Không biết là do phương pháp có sai lầm hay là do Không Vân Tinh sau thời gian dài nằm trong bụng Hải thú mà xảy ra một ít biến dị. Trải qua thí nghiệm thì pháp trận này một lần chỉ có thể truyền tống một người, hơn nữa mỗi lần truyền tống phải cách nhau bảy ngày, nếu miễn cưỡng truyền tống trước thì sẽ lập tức bị hủy”. Hàn Lập rất là buồn bực nói.
Hiện tại nếu hắn muốn dùng pháp trận lập tức rời đi thì cũng không thể được. Nghe được nửa trước, trên mặt ba gã gị tộc cùng toát ra vẻ hưng phấn nhưng khi nghe đến đoạn cuối cùng thì sắc mặt đều biến đổi.
“Như vậy, truyền tống trận đạo hữu sử dụng hiện tại không thể mở ra được ư”. Dị tộc nhân da màu lục nhạt thất vọng nói.
“Đích xác là như thế!” Hàn Lập thở dài một hơi.
“Không phải bọn ta không tin Hàn đạo hữu, chỉ do việc này rất quan trọng nên bọn ta muốn đích thân thẩm tra qua một lần. Hàn huynh không có ý kiến gì chứ” Ba gã dị tộc sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái thì gã đầu to cười gượng hai tiếng nói.
“Đương nhiên không có vấn đề” Hàn Lập khẽ nở nụ cười nói.
“Hoằng huynh, ngươi tạm thời lưu lại ước thúc những người khác, bọn ta đi trước kiểm tra cái pháp trận kia một chút” Gã đầu to nhìn gã dị tộc nhân có hồng quang trịnh trọng nói.
“Được rồi. Nhị vị đi nhanh về nhanh!” Gã dị tộc nọ sau khi do dự một chút thì vẫn gật gật đầu đáp ứng nói.
Hai người kia đi theo Hàn Lập nhằm một bên quảng trường đi đến. Không lâu sau, ba người đã đi đến tòa truyền tống trận trong đại sảnh. Lúc này toà truyền tống pháp trận này im lặng dị thường.
“Có dấu vết không gian dao động lưu lại, đúng là vừa mới có người khởi động Truyền Tống trận này.” Gã dị tộc nhân da màu xanh dùng thần niệm đảo qua cả tòa đại sảnh rồi lập tức nói một câu.
Gã dị tộc nhân đầu to lập tức đi vào Truyền Tống trận, sau khi vòng vo mấy vòng thì một tay niệm pháp quyết bắn ra một đạo lục quang kích lên pháp trận.
Truyền Tống trận nguyên bản đang im lặng lập tức nổi lên một tiếng vù vù rồi có bạch quang nổi lên. Vừa thấy cảnh này, gã dị tộc da màu xanh lập tức hai mắt trợn lên, trên mặt hiện ra vẻ kinh hỉ nhưng ngay sau đó, pháp trận đang phát ra thanh âm vù vù thì mặt ngoài linh quang chợt tán loạn rồi một lần nữa khôi phục lại vẻ ban đầu.
“Không được, pháp trận các nơi khác không xong rồi, chắc là đã bị đóng cửa”. Dị tộc nhân đầu to sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói.
Nghe được lời này, dị tộc nhân da màu lục nhạt thần sắc cũng âm trầm xuống.
“Nhị vị đạo hữu, tình hìn trong thành có thật sự nguy cấp không? Chuyện về Giác Xi Tộc, có thể giải thích cho tại hạ một chút không”. Hàn Lập bình tĩnh hỏi.
“Có gì không thể nói chứ. Đạo hữu cũng thấy tại sao Lục Quang Thành nho nhỏ của chúng ta tự nhiên lại tụ tập nhiều tu luyện giả như vậy. Bọn họ đại bộ phận là người phụ cận chạy trốn đến đây. Nguyên bản là muốn mượn Truyền Tống trận mà rời đi nhưng không ngờ rằng Giác Xi Tộc hành động cực nhanh, tất cả các pháp trận truyền tống có liên hệ với bản thành liên tiếp đều đồng thời mất đi hiệu lực. Phỏng chừng không phải các thành thị kia đã bị phá mà Giác Xi Tộc đã phái người thi pháp chặt đứt. Nhưng đạo hữu nếu vừa rồi có thể đến đây xem ra hơn phân nữa là từ nơi khác đến vì quân tiên phong của Giác Xi Tộc đã tới dưới thành chờ đợi đại quân đến. Mà chúng ta đang định tụ tập nhân thủ bỏ thành mà đi nhưng điểm mấu chốt là có quân tiên phong của Giác Xi Tộc kiềm chế, nên có thể rời đi được hay không lại là chuyện khác. Tối thiểu, những tồn tại cao giai như chúng ta bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha”. Gã dị tộc đầu to cười khổ giải thích nói.
Hàn Lập nghe xong những lời này thì sắc mặc trở nên khó coi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/08/2019 03:36 (GMT+7) |